Trên thế giới này khoảng cách xa nhất là…Bốn người chúng tôi ngồi trong một nhà hàng có tên là Ngư Châu Xướng Vãn.
Rất gần biển, thấp thoáng xa xa là ánh sáng của những chiếc đèn Ⱡồ₦g đỏ, chúng tôi ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, ăn những món hải sản vừa được đánh bắt xong.
Trong lòng ai cũng nặng trĩu tâm sự riêng, Chương Tiểu Bồ nói rất nhiều, cô ấy nhiệt tình chào hỏi Xuân Thiên, bảo anh phải nhiệt tình hơn nữa nếu muốn theo đuổi tôi, nếu không khả năng thất bại rất lớn, Xuân Thiên cũng nhiệt tình tiếp lời cô ấy, hai người bọn họ đều nói rất nhiều.
Chỉ có tôi và Thẩm Gia Bạch là im lặng.
Bên cạnh có một thiếu nữ đang đánh đàn Tranh, đánh bài Xuất thủy liên, nhạc điệu u sầu buồn bã, tôi nghe mà cũng u buồn theo.
Chúng tôi uống rượu, uống phải đến ba mươi chai Corona, uống đủ rồi bắt đầu cùng đi theo đến sàn disco.
Trong sàn disco người rất đông, tôi bị Xuân Thiên kéo vào trong, tôi nói: Anh làm gì thế, em không biết nhảy.
Anh ghé sát tai tôi hét lên: Chẳng ai biết nhảy cả. Chúng ta cứ vờ như biết nhảy là được. Anh chàng này, thật sự cũng rất thú vị đấy.
Em không nhảy với anh.
Chê anh lùn? Đúng thế, Xuân Thiên đứng chỉ cao bằng tôi, tôi không thích những chàng trai có dáng dấp thấp bé, tôi thích những anh chàng có dáng đứng hiên ngang trong gió, hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Nhưng lúc này, Thẩm Gia Bạch lừng lững như cây trước gió kia đang ở giữa sàn nhảy, dưới sự dẫn dắt của Chương Tiểu Bồ đang lắc lư điên cuồng.
Xuân Thiên hỏi: Em thích Thẩm Gia Bạch, đúng không?
Tôi sững lại, vì bị người ta nhìn thấu, bị người ta bóc mẽ, nên tôi có chút tức giận.
Đừng giấu anh, ngốc ạ, anh nói, anh biết hết.
Tôi đột nhiên thấy tủi thân muốn khóc, uống một ngụm rượu lớn, tôi đáp: Đừng nói linh tinh.
Anh nhìn tôi chăm chăm, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: Âu Dương Tịch Hạ, tâm sự trong lòng em chỉ có anh mới là người hiểu nhất.
Nhưng cậu ta không thích em, chắc em cũng thấy đấy, cậu ta chỉ quan tâm đến Chương Tiểu Bồ.
Tôi quay người bỏ chạy. Xuân Thiên đuổi theo ra ngoài: Anh nói sai rồi được không? Đừng giận nữa. Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngôi sao, đột nhiên tôi có cảm giác thật thê thảm, thật trống rỗng, tôi bắt đầu khóc. Phải, tôi để người ta nhận ra tôi thích ai, nhưng anh ấy lại không thích tôi, anh ấy thích Chương Tiểu Bồ.
Xuân Thiên ngồi bên cạnh tôi, gió đêm rất lạnh, anh hắt hơi mấy cái, sau đó sau khi quay về Bắc Kinh quả nhiên anh đã bị cảm, thậm chí còn sốt mất mấy ngày, vào kì học mới, anh gầy đi nhiều.
Khi kì học mới bắt đầu, tôi xác lập mục tiêu cho mình, quên Thẩm Gia Bạch, cố gắng học hành.
Từ đó, tôi không muốn có liên quan gì tới tất cả những chuyện đã qua nữa.
Phải, tất cả.
Thậm chí, tôi còn từ chối yêu cầu của Xuân Thiên là muốn được đi ăn cơm với tôi, ở trường đại học, sinh viên nam nữ ăn chung với nhau rất nhiều, cùng ăn cơm với nhau thường thì chỉ được coi là bạn cơm thôi, tiếp theo nữa, thì có thể dần dần phát triển thành quan hệ yêu đương, không, tôi không muốn cho anh cơ hội đó.
Nhưng ngày nào anh cũng xuất hiện dưới khu kí túc của tôi rất đúng giờ, sau đó gọi to tên tôi.
Âu Dương Tịch Hạ, xuống đi ăn cơm thôi! Lại còn ăn cơm! Thật độc ác! Khiến người ta phát điên! Lừa đảo, lừa đảo!
Rất nhiều bạn học thò đầu ra nhìn, sao anh chẳng biết xấu hổ gì như thế? Đúng vậy, giọng anh rất to, to tới mức cả tòa nhà kí túc xá nữ đều nghe thấy.
Sau này, hình như tất cả các sinh viên nữ trong khu kí túc tôi ở đều biết ở đây có một nữ sinh tên là Âu Dương Tịch Hạ.
Tôi nói, Xuân Thiên, sao anh lại làm cái việc không biết xấu hổ như thế?
Tình yêu chính là không biết xấu hổ mà, nhớ năm đó khi Từ Chí Ma theo đuổi Lục Tiểu Mạn còn để người ta cho một cái bạt tai, thậm chí ngày nào cũng chạy đến nhà họ Lục.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Anh muốn em cho anh một cái bạt tai sao?
Đương nhiên không phải thế.
Vậy anh muốn gì?
Anh muốn sau này em là bà xã của anh, anh thích những cô gái có dáng người dong dỏng cao, thích sự gầy gò của em, thích đôi mắt trong veo của em.
Nhưng em không thích anh.
Em sẽ thích anh!
Anh đừng chỉ biết đến cảm giác của mình như thế, tôi nói, chúng ta là anh em thôi.
Chúng ta vốn vẫn là anh em mà.
Chúng ta hãy là huynh muội đi.
Anh ấy cười, Âu Dương Tịch Hạ, em đừng nghĩ dùng danh nghĩa huynh muội có thể ngăn cản được anh, chẳng gì có thể cản nổi anh hết. Bình thường khi nói đến huynh đệ tỉ muội chính là cái vực sâu thăm thẳm, nhưng, em phải biết, anh là người thậm chí có thể nhảy xuống cái vực thẳm đó, dù làm gì cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cản anh. Anh thích ai, sẽ là cả đời.
Tôi lạnh lùng đáp: Em cũng vậy, giống anh thôi.
Ý em muốn nói đến Thẩm Gia Bạch?
Nghe nhắc đến cái tên đó, tim tôi đập thình thịch, vừa đau vừa nhức, Thẩm Gia Bạch là cây kim trong tim tôi, không ngừng đâm chích vào đó, những lá thư, những buổi chiều hoàng hôn chờ đợi, những tiếng gọi trong đêm giao thừa, làm sao tôi có thể quên đây?
Còn nữa, còn cả phút giây đi ngang qua anh nữa!
Trương Tiểu Nhàn nói, trên thế giới này khoảng cách xa nhất chính là, em đứng trước mặt anh, nhưng anh lại không biết rằng em yêu anh!
Đã bao nhiêu lần như thế, anh và tôi đi ngang qua nhau! Tôi đứng trước mặt anh, nhưng anh không biết tôi là ai.
Trên thế giới này có thiên thần hay không? Nếu như có, tại sao các thiên thần không đến giúp tôi? Trên thế giới này có thần tiên hay không? Nếu như có, tại sao thần tiên lại đứng nhìn tôi phải chịu khổ thế này?
Đã không khiến tôi thanh thản hơn, lại còn phái một người con trai đến giày vò tôi, tại sao? Anh ngày ngày đứng dưới sân kí túc gọi tên tôi, chạy đến kí túc để mang cái này mang cái kia cho tôi, tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi đang yêu nhau, thật đáng sợ biết bao.
Trong buổi chiều hoàng hôn, chúng tôi đứng tranh luận như thế, chẳng đưa ra được kết quả gì, tôi nói: Anh đừng có tốt với em như thế nữa được không?
Nhưng anh cười hi hi nói: Anh thích đối tốt với một ai đó, thích đối tốt với người con gái anh yêu, đấy chính là một thứ hạnh phúc lớn lao.
Nhưng đối với em mà nói, đấy lại là một thứ quá áp lực!
Anh mặc kệ!
Em cũng mặc kệ!
Tôi và Xuân Thiên, giống như hai con gà chọi ngày nào cũng đấu đá nhau, anh thích Châu Tinh Trì, cùng tôi lên diễn vở Đại thoại Tây du, đọc lời thoại cho tôi nghe: Nếu như cho tôi một thời hạn, tôi mong nó sẽ là vĩnh viễn.
Nhưng tôi nói với anh rằng, tôi mong chỉ là một giây.
Tôi thường xuyên ra lệnh cho anh: Ngay lập tức biến khỏi mắt em!
Chán ૮ɦếƭ đi được!
Nhưng các bạn nữ sinh xung quanh tôi lại nói, Xuân Thiên là một chàng trai tài giỏi biết bao, tốt biết bao, cậu không biết chứ, anh ấy rất hấp dẫn, anh ấy tổ chức hoạt động nào, thì hoạt động ấy lập tức thu hút được rất nhiều các nữ sinh tham gia, những nữ sinh ấy, viết thư tình gửi tin nhắn cho anh ấy, cậu không biết anh ấy tốt thế nào đâu.
Vậy thì coi như ý chí kiên định. Tôi nói với Xuân Thiên: Anh hãy mau đầu hàng đi, đừng có cứng nhắc mãi thế, xem cô nào xinh đẹp một chút thì đồng ý đi, đừng có bám riết một người như vậy.
Anh muốn em lập bảng vinh danh trinh tiết cho anh!
Đấy, đây chính là một Xuân Thiên lúc nào cũng thích nói đùa, sao tôi lại gặp phải một người con trai như thế chứ!
Anh còn nói rất buồn cười, rất nặng tình rằng: Anh vốn nghĩ rằng mình có thể lặng lẽ yêu em, anh nghĩ rằng có thể từ từ quên được em, nhưng, không phải thế, tình yêu của anh dành cho em tràn trề, đã trở thành thảm họa, hết thuốc chữa rồi!
Tình yêu rút cục thì nặng bao nhiêu? Được tám lạng không? Câu hỏi đó chỉ Thượng Đế mới có thể trả lời. Tình yêu của anh có sức nặng mà cuộc đời này không gánh được.
Chán nản.
Chương Tiểu Bồ và Thẩm Gia Bạch đang trong giai đoạn tình yêu nồng cháy, trước kia cứ năm ba ngày cô ấy đến tìm tôi, giờ thì cả tháng cũng không thấy cô ấy đến. Khi gặp tôi, hễ mở miệng là nhắc tới Thẩm Gia Bạch, cô ấy không biết, mỗi lần cô ấy nhắc đến cái tên đó, đã khiến tôi kích động đến nhường nào.
Những khi ấy, tôi thường nghịch nghịch chùm chìa khóa trong tay, sau đó tung lên đón lấy, không nói, không chen ngang.
Không thích nghe à? Cô ấy hỏi: Có phải trách mình không hỏi chuyện của cậu và Xuân Thiên không? Hai người tiến triển tới đâu rồi?
Chẳng đến đâu cả, tôi nói: Nhắc đến tiến triển, mình và anh ta, không phải như cậu tưởng tượng đâu.
Như thế nào?
Yêu ấy.
Không yêu sao cả ngày cứ dính chặt lấy nhau?
Anh ta là keo 502, là keo vạn năng, chán ghét cũng chán ghét rồi, bao nhiêu con gái thích anh ta, tại sao anh ta lại chỉ thích mình chứ?
Ah, Chương Tiểu Bồ đáp, có một bài hát tên là Chỉ yêu mình em, tình yêu là thứ không có đạo lí nhất trên đời, bởi vì, không sớm hơn cũng chẳng muộn hơn, vừa tương ngộ, đã thích cậu ngay, đấy chính là Duyên.
Tôi nghĩ đến sự tương ngộ với Thẩm Gia Bạch, chẳng phải cũng là tình cờ tương ngộ sao? Đúng thế, tình cờ.
Chỉ đáng tiếc khi gặp nhau, tôi lại đeo một cái mặt nạ, tôi đeo mặt nạ của Chương Tiểu Bồ, cứ đeo mãi, nếu năm đó tôi dũng cảm giật chiếc mặt nạ ấy ra, liệu anh có yêu tôi không?
Tôi không từ bỏ, chỉ cần họ chưa kết hôn, tôi sẽ không từ bỏ.
Mua vé tàu đi Thượng Hải, cuối tuần, tôi một mình lên tàu đi gặp người trong mộng.
Tôi thích bộ phim Chuyến tàu của Châu Ngư, thích hơi thở văn chương trong bộ phim đó. Nếu là tôi, tôi cũng tình nguyện làm Châu Ngư, huống hồ nhà thơ lại yêu Châu Ngư như thế, cho dù Thẩm Gia Bạch không biết tôi yêu anh nhường nào, tôi cũng tình nguyện, một mình lên tàu đi thăm anh.
Không phải lần nào đi tôi cũng có thể gặp được anh, nhưng tôi nguyện dù chỉ được nhìn anh một cái, thậm chí là đi lướt qua anh!
Xuân đến, hoa nở rộ, trong không khí đã thoang thoảng mùi hoa dành dành, tôi bước đi trên con đường Thượng Hải cổ kính, nghĩ đến mỗi góc phố ở thành phố này, góc phố nào Thẩm Gia Bạch đã từng đi qua.
Sự tưởng tượng ấy thường khiến tôi cảm thấy rất buồn thảm.
Sau này khi tôi xem một bộ phim của Pháp, có tên là Yêu anh xin hãy lên tàu, chỉ riêng cái tên phim thôi cũng đủ khiến người ta thấy buồn rồi.
Có những lúc ra ga tàu mua vé tàu không được, Xuân Thiên còn xếp hàng giúp tôi, anh mua vé rồi đưa cho tôi, sau đó nói: Đi thăm người tình trong mộng của em đi.
Mọi chuyện trên thế giới này là như thế, một người nợ, một người đi trả.
Tôi mắc nợ Thẩm Gia Bạch, Xuân Thiên mắc nợ tôi, Thẩm Gia Bạch mắc nợ Chương Tiểu Bồ, một vòng luẩn quẩn.
Từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, một nghìn cây số, phải ngồi tàu cả một đêm, tôi đeo tai nghe, nghe những ca khúc bi thương, lên đường.
Lên đường, tôi luôn ở trên đường.
Trên đường theo đuổi tình yêu.
Nhưng người đứng ở nơi cuối đường không biết tôi yêu anh biết bao.
Có lúc tôi gặp anh, có lúc không gặp.
Khuôn viên trong trường Phúc Đán thật đẹp, nhưng tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ngắm cảnh, tôi muốn được nhìn thấy người nào đó đứng trong gió.
Đa phần, khi tôi đang trên đường đến Phúc Đán thì Thẩm Gia Bạch cũng vừa lên chuyến tàu ngược đến Bắc Kinh mất rồi, anh đi gặp Chương Tiểu Bồ, còn tôi lại đến gặp anh, chúng tôi ngồi trên hai con tàu đi về hai hướng ngược nhau, lúc nào cũng lướt qua nhau.
Đi đi lại lại như thế suốt cả một năm.
Sau một năm.
Tôi bị sái chân.
Mùa xuân đến, tôi lại lên tàu đến Thượng Hải, điều đó đã trở thành thói quen, cho dù có thể gặp được Thẩm Gia Bạch hay không, điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là tôi thích cảm giác khi lên tàu, thích cảm giác ôm ấp hi vọng và lí tưởng để đi gặp một người, thích cảm giác khi tàu chuyển bánh, thích thấy nó lao xuyên qua màn đêm, tất cả mọi người đều ngủ, chỉ mình tôi mở to hai mắt nhìn vào bóng tối, suy nghĩ nhiều chuyện.
Tàu hỏa, thật nghệ thuật biết bao, có cảm giác đẹp tới động lòng.
Đôi khi, nước mắt lã chã rơi trong đêm.
Đêm tối rút cục là tối đến mức nào? Tối như vậy, thế mà tôi lại cứ lao đi trong bóng tối.
Tàu đến ga Thượng Hải, ra khỏi sân ga, tôi nhìn thấy sân ga đối diện đang có người đứng chờ để lên tàu.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi tương ngộ ở sân ga.
Tôi nhìn thấy anh, nhưng anh lại không nhìn thấy tôi.
Thẩm Gia Bạch, tôi khẽ gọi.
Nước mắt của tôi cứ thế rơi xuống, bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu vội vã, cuối cùng tôi cũng gặp được anh. Đứng trên sân ga, gặp anh bên cạnh đường ray!
Tôi chạy về hướng sân ga đối diện, vì để tiết kiệm thời gian, tôi nhảy xuống sân ga, muốn chạy ngang qua đường ray.
Không muốn sống nữa hay sao, nhân viên nhà ga đứng trên sân ga hét lên.
Tôi không muốn sống nữa!
Vào giây phút ấy, tôi muốn nói với anh: Là em, là em đã viết thư cho anh, Chương Tiểu Bồ trong thư không phải là Chương Tiểu Bồ, mà là em!
Đúng thế, tôi phải nói với anh, tôi phải nói: Tôi yêu anh, tôi yêu anh biết bao!
Nhưng khi vừa nhảy khỏi sân ga, chân tôi có cảm giác đau đớn vô cùng! Đúng thế, tôi đã ngã ngay trên đường ray, bị nhân viên nhà ga kéo lại, tức giận giáo huấn cho một bài: Cô điên rồi à! Họ mắng tôi: Tàu đến sẽ kẹp ૮ɦếƭ cô đấy!
Nhưng tôi đã không kịp nữa.
Đúng thế, tôi đã không kịp nữa, đoàn tàu đó, bắt đầu chuyển bánh, Thẩm Gia Bạch dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Anh đi rồi, anh lại đi gặp Chương Tiểu Bồ rồi, còn tôi, khi nhảy xuống ga tàu tôi đã bị trẹo chân.
Không thể nào nhúc nhích được, tôi như chú cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, nước mắt tuôn rơi, lần đầu tiên tôi gọi điện cho Xuân Thiên, trong lúc vô thức, khi tôi gặp khó khăn, người đầu tiên tôi nghĩ đến lại là anh.
Chuyện gì thế?
Chắc em bị gãy chân rồi.
Hả?
Đang ở đâu? Em đang ở đâu?
Em ở Thượng Hải.
Đến bệnh viện trước đi, anh sẽ đến đấy ngay, anh sẽ ngồi máy bay đến, đợi anh!
Tôi khóc, nghẹn ngào nói, Xuân Thiên, anh mau đến đây đi!
Em ấy, đồ ngốc! Lần đầu tiên Xuân Thiên mắng tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà mắng.
Cảnh sát đưa tôi vào bệnh viện, tôi chụp X-Quang, xương không sao, nhưng bị bong gân, phải nghỉ ngơi, không được cử động!
Tôi cứ cắn chặt chiếc chăn trên tay chực khóc, muốn gọi điện về nhà, nhưng lại sợ bị mắng, thế là đành đợi Xuân Thiên đến. Tôi biết anh sẽ đến, anh đến, tất cả sẽ được giải quyết.