Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 88

Tác giả: NhokkonKenVil

+ Anh muốn phá đám em và Kiệt phải không? Nên anh bày ra điều tiếng khiến LI hủy quan hệ với T.A *Vân không ngần ngại chỉ thẳng mặt Nam mà nói to*
” Là như thế à? Ghen quá nên??” – Đan nhìn Nam chằm chằm.
+ *Nam bật cười* Sao em không nghĩ 1 hướng khác, ví dụ như…*Nam kéo Đan lại gần* Anh muốn bảo vệ công ti của gia đình Đan chẳng hạn?
+ Yaaaa Nammmm.
Vân gào lên khi nghĩ tới cảnh Nam đang có ý gì với Đan chứ không phải với ả.
+ Đã nói thì hãy làm đúng như lời nói ấy.
Kiệt tỏ vẻ thích thú trước câu nói của Nam, có 2 lý do khiến Kiệt phải cảm ơn Nam cho việc đối đầu này.
Thứ nhất, công ti LI của gia đình Nam chính là lá chắn hữu hiệu cho J-Max nói riêng và Top 7 nói chung. Kiệt không thể không thực hiện dự án theo ý Vân, thực tâm Kiệt không muốn sáp nhập J-Max vào T.A. Có Nam đứng ra bảo vệ, dù Vân có làm gì J-Max thì Kiệt cũng có thể yên tâm rằng Nam đủ sức ngăn cản.
Thứ hai, Nam nói vậy sẽ rất an toàn cho Đan, Vân hay bất kì bạn bè nào của Vân đều phải gườm mặt Nam. Kiệt đang lo nhỡ Vân tìm Đan sinh sự thì sẽ không có ai ở bên Đan. Trung – Tuấn – Chi bị Vân kiểm soát về mọi mặt, nhưng Nam thì không.
Kiệt và Nam nhìn nhau, cả hai khẽ cười đầy ẩn ý. Có linh cảm 2 kẻ đối địch nhau nay đang cùng chung 1 chiến tuyến, sự kết hợp khó tin sẽ hứa hẹn rất nhiều điều khó lường. Đan bối rối vội vàng gạt tay Nam, chạy lại cạnh Ghim.
” Nam có ý gì thế? Còn Kiệt !! Sao anh có thể bình thản quá vậy hả????? Như thể anh không phải người yêu của em. hix hix.”
[Nam đùa thôi mà (^^)!! ]
+ Chà, vào lớp từ lúc nào rồi *Kiệt ngó vào sân trường vắng tanh không bóng người*
+ Ừ… Hôm đầu tiên đi học lại, định vào lớp đúng giờ….*Nam gãi đầu*
+ Vậy thì chúng ta trốn nha anh?? *Ghim cười hí hửng, tận bây giờ, đứng cạnh anh trai của mình thì Ghim mới tự nhiên bộc lộ hết “bản lĩnh” tiếp thu được từ anh trai*
+ Đi nào Kiệt, chúng ta không như lũ vô tổ chức đó. Vào lớp đi anh *Vân quàng tay Kiệt kéo phăm phăm đi*
Trong lòng Vân đang ngổn ngang một mớ bòng bong không tìm được mối gỡ. Ả phải tính toán cẩn thận, dù gì ả cũng có trách nhiệm trong T.A, không thể chấp nhận việc T.A bị LI đè đầu cười cổ được.
+ LI đã thích xía mũi vào T.A, T.A cũng không nể nang *Vân quắc mắt dằn mặt Nam và Ghim*
Trung – Tuấn – Chi có rất nhiều chuyện muốn nói với Nam, ví dụ như Vì sao Nam đột ngột về VN, tất cả cho rằng Nam không bao giờ quay lại Vn nữa. Sao Nam lại thay đổi nhiều đến thế, đặc biệt là tình cảm với Vân, ngày trước Nam sống ૮ɦếƭ yêu Vân không chịu từ bỏ…
+ Nam *Chi cười thích thú* Cậu làm bọn tớ ngạc nhiên đấy. Có phải tỉnh ngộ rồi không? Tớ đã nói Vân không hợp với cậu *tự tán thưởng*
+ Nhiều chuyện đã xảy ra, tớ cũng hiểu được nhiều điều.
Nam thở phào như thể hắn vừa trải qua những tháng ngày tồi tệ lắm, hắn đã trưởng thành hơn, thấu đáo hơn. Ngày hắn sang Hàn tìm Vân và Kiệt, Vân đã nói những câu khiến cả tinh thần của hắn suy sụp. Chẳng có gì, chỉ là những điều hắn biết từ lâu: “Đừng có làm em phải phân tâm, e yêu Kiệt, yêu Kiệt nhiều lắm !! Anh đừng tới làm phiền em !! Đi đi !!” Hắn thẫn thờ như kẻ ngốc, không rõ bao lâu hắn mới vực lại được. Và khi hắn vực lại, hắn thề phải vứt bỏ quá khứ tệ hại của mình. Hắn không cần Vân ban ơn cho tình cảm của hắn, tự hắn sẽ tìm lại tình cảm mà hắn cần…. Một tình cảm khiến hắn thấy hạnh phúc, ấm áp.
Khi chưa thể thề thì mọi chuyện khó khăn biết bao, nhưng khi hắn có thể thề với bản thân mình, hắn chợt nhìn nhận mọi chuyện quá ư là đơn giản. Hắn đã thông suốt cái đầu mê muội.
+ Quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn *Đan vỗ tay bộp bộp, vừa chúc mừng vừa chế nhạo Nam* Có thật anh “giác ngộ con đường ánh sáng” không? Hay chỉ được vào ba ngày đâu lại vào đó?
+ *Nam bật cười* Tôi cũng đang cố bỏ tính hung hăng nóng nảy *trừng mắt* Sao?? Nói xỉa tôi à? *giơ tay lên định cốc đầu Đan*
Đan sợ xanh mặt, hắn đang cố bỏ !!… Đúng là chuyện khó tin mà không có thật !
+ Tuấn – Chi – Trung ! Mau qua đây ! Muốn ૮ɦếƭ à ! ૮ɦếƭ là ૮ɦếƭ công ti gia đình các ngươi đấy *Vân gào ầm lên*
Cả 3 nghiến răng, cay cú mà vẫn phải chịu đựng. Kiệt liếc nhìn, có thế chứ, hắn đang phải chịu đựng Vân thì ít ra 3 thằng kia cũng phải chịu cùng. Đời có lúc vẫn còn…công lí.
+ Khổ thân các anh *Ghim chia sẻ*
+ Bị biến thành người hầu của Vân rồi hả *Nam nín cười*
+ Cô ta đe dọa cốt để đảm bảo chúng tớ không thể ra tay giúp Đan. Nghe nói quyền lực của Kiệt bị mẹ chuyển hết cho Vân, Kiệt muốn thoát khỏi T.A cũng không được mà ở lại T.A cũng không xong *Trung thì thầm*
+ Mau ra kia với con hồ li kéo nó dìm ૮ɦếƭ hết *Tuấn*
Thế là 3 gã lủi thủi vào trường cùng Vân và Kiệt, Tuấn đi sau Vân không ngừng làm đủ thứ trò (từ việc cắm lá cây khô lên đầu Vân đến việc dám trộm mẩu giấy “ta là cọp cái đây” lên lưng áo Vân). Đối với Vân mà nói, Tuấn chính là kẻ dễ bị “dìm ૮ɦếƭ” nhất trong 3 gã.
Chỉ còn 3 người đứng ngoài cổng trường: Đan và 2 anh em Nam – Ghim.
+ Trời đất. Sao tôi ở đây? Hả hả?!! Tôi phải vào lớp *kiếm cớ chuồn đi*
+ ấy ấy*Ghim túm cặp Đan lôi lại* Cậu xem kìa *bằng khuôn mặt ngây thơ, Ghim chỉ vào trong trường* Kiệt và bọn kia đang phải chiến đấu với ông bảo vệ đầu hói, râu kim loại. Cậu vào là ૮ɦếƭ chắc. Hì hì *dỗ ngon dỗ ngọt*
+ Cậu muốn gì hả Ghim *khóc nức nở*
+ oh. Trốn học với anh em tớ nhá.
+ Với anh em cậu? KHÔNG BAO GIỜ. Tạm bi… AX!!!!!
Đan bị Ghim tống lên xe, Nam đã ngồi vào xe từ lúc nào.
+ Đi đi anh ~~ *Ghim khẩn trương đóng của xe*
+ Yaaaaaaaaaaaaaaaa bắt cóc Gi*t người.
Nam lùi xe, vòng lại và phóng đi. Đan không ngờ Ghim lại có thể bán đứng Đan mà hùa vào với Nam.
Nam đưa Đan tới 1 Quán ăn nhanh, Đan bị 2 anh em lôi xềnh xệch vào quán, ấn xuống ghế. Sáng sớm nên quán khá đông khách. Hàng ghế Nam và Ghim chọn có thể nhìn ra con đường nhỏ, nắng sáng hắt nhẹ lên chậu hoa trên bệ gỗ, một bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi ngân nga…. Một buổi sáng bình yên.
Hai anh em trở lại bàn với 3 phần ăn nhẹ. Ghim đẩy cho Đan 1 phần và cười tươi.
+ Cậu ăn đi, ở đây ngon lắm.
+ Hai người chưa ăn gì à? Sao lại bỏ bữa sáng đi học.
+ À *Ghim nuốt ực miếng bánh* Nam bảo đến trường học tiết 1 thôi *cười ngây thơ* Anh nhỉ?
+ Ừ *điềm đạm cắn bánh*
“Ghừ. Anh gì mà không gương mẫu, toàn để em gái học thói hư tật xấu” – Đan tức giận đập RẦM xuống bàm làm ly coffee của Nam bắn nước lên mặt hắn.
Một cái lườm hình viện đạn yêu thương trìu mến….
+ ỐI !! Hix hix xin lỗi không có ý *Đan lau mặt cho Nam trước khi hắn phải đứng dậy và dần cho Đan mềm từ thit đến xương*
+ Lui ra *Nam cáu* Cô lau mặt tôi mà cứ như cào mặt tôi vậy *giật lấy khăn tay từ Đan* Mặt tôi là cả một kiệt tác đấy !!
Nhớ lúc mới quen Nam, hắn đã đánh một đám thanh niên bầm dập vì nỡ tay đấm vào mặt hắn. Đan nhìn Ghim chăm chú, nhìn chán thì lại nhìn sang Nam. Ghim ăn ngon lành, cười ngây thơ với Đan. Nam điềm đạm đến không thể rời mắt. Không tin nổi. Người khác nhìn vào anh em nhà Nam chắc chắn họ không thể ngờ đấy là hai anh em nhà Cáo. Kẻ thì đẹp tuyệt mỹ, lạnh lùng và điềm đạm nhưng bản chất thì “khùng và nguy hiểm khôn lường”. Kẻ lại ngây thơ không thể tả, cá tính và dễ thương nhưng bản chất thì “giả trai lừa tình, giả ngu lừa người”.
“Ôi …. người đẹp trên thiên hạ giờ biến chất hết rồi. Biến chất thảm hại…” – Đan chẹp miệng.
+ Cô ta đang nhìn em đấy Ghim. Có khi nào bị vẻ ngoài của em thuần phục rồi không? *Nam đặt ly coffee xuống bàn, bữa sáng đã xong*
+ Xin anh hãy nói chuyện lịch sự. Cái ngữ “thuần phục” là dành cho… Mà ai bị thuần phục??
Ghim vẫn cười híp mắt, Đan đã tình nguyện nhường cho Ghim phần ăn (ăn ở nhà rồi chứ không cũng chẳng nhường đâu).
+ Cậu đừng dùng vẻ mặt ngây thơ nữa, tớ biết bụng cậu rồi, có hiền lành gì *Đan nhìn Ghim, nheo hai con mắt*
+ Bụng gì? *sửng sốt*
+ Nom cậu với nah trai trốn học lành nghề quá ha !! Cậu là em gái của ai cơ chứ? Em gái của con cáo lừng lẫy danh tiếng trong trường tớ.
Cái lườn thứ n lần
Đan nhận được từ Nam.
+ Không cố ý nói anh là Cáo…*ngại ngùng che miệng quay đi, mồ hôi lạnh sống lưng*
+ Tớ không phải anh tớ *cười mỉm* Tớ không đánh nhau bao giờ, cậu thấy tớ bị Vân đánh nè *chỉ lên đầu*
Đan chớp chớp mắt, kể cũng có lý, Ghim vào trường Hạ Long nhưng không gây vụ gì đình đám.
“Chắc Ghim cũng chỉ giả ngố là cùng, còn vụ Ghim có giang hồ như Nam…” – Đan cân nhắc.
+ Em với Vân thân nhau như hình với bóng *Nam cười mỉa* Vân thế nào thì em kém hơn sao?
“Ghim thân với Vân?” – Đan giật mình.
+ Ashi, anh à !! Anh phải đứng về phía em mọi lúc mọi nơi chứ, chẳng nghĩ cho em gì cả.
+ Ngày trước em vẫn bán đứng anh như cơm bữa. Tại em mách ba mẹ anh đi đánh nhau nên anh bị ăn đòn còn em được khen là con ngoan. Vì “anh nghĩ cho em” nên giờ anh sẽ mách ba rằng em tới VN lông bông không chịu học, ba sẽ lôi cổ em về HQ để dạy dỗ lại em *rút điện thoại*
+ Á Á anh ơi em biết lỗi rồi *hốt hoảng túm chặt điện thoại của Nam*
Hai đứa giằng co kéo đẩy làm bàn ghế dịch lung tung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc