+ Hứ !! Đời này có ai mà không dùng trò này trò kia để tồn tại, kẻ không dùng trò chỉ có kẻ ngu thôi *Vân phán câu xanh rờn*
+ Tránh xa Kiệt và Đan ra, mày không thể đem hạnh phúc tới cho Kiệt đâu, Đan làm tốt hơn mày. Ít nhất tao còn thấy Đan chân thành và cố hết mình vì Kiệt.
+ Hôm nay nhiều người nói Đan tốt quá nhỉ *Vân liến thoắn hết âm lượng, sự kìm nén của Vân bùng nổ* Phải phải !!! Đúng quá rồi !! Kiệt nhớ lại thì làm gi còn vật cản tình yêu của Kiệt với Đan nữa.
Ghim tròn mắt.
+ Kiệt nhớ lại rồi?? Mày nói rõ đi *Ghim túm 1 bên cổ áo của Vân*
+ Ashiii. Kiệt đã nhớ lại. Tao cũng luôn lo sợ điều đó, từ khi Kiệt gặp con bé Đan, đủ thứ chuyện xảy ra, tính cách Kiệt thay đổi xoành xoạch. Chính tao cũng không nhận ra anh ấy *Vân cười nhạt nhẽo* Trớ trêu là… anh ấy
thay đổi đã khiến tao nhìn thấy những phần mà tao chưa hề thấy trước kia. Sự quan tâm, sự che chở… những điều tao kì vọng ở Kiệt. Vậy mà Kiệt lại dành cho con bé Trần Đan, làm sao tao chịu nổi !!
Ghim càng ngày càng ghê rợn khắp người, nghe Vân nói nhưng Vân biểu cảm một cách thái quá trước Ghim. Vân trở nên cuồng loạn và đáng sợ. Ánh mắt Vân xoáy vào người Ghim, Vân như đang cào xé tâm can để buộc người khác phải thông cảm với ả. Tiếc thay Ghim không phải người nhạy cảm tới mức dễ bị Vân lay lòng, ngược lại, Ghim còn dị ứng với những người cuồng loạn. Ghim bắt đầu run sợ không biết Vân sẽ làm gì mình trong khi tâm trạng Vân mất tự chủ.
+ Mày có hiểu tao nói gì không.
Vân trợn mắt hung dữ, 2 hàm siết vào nhau đay nghiến Ghim. Vân tiến sát đến Ghim, Ghim bị dồn chịt vào mép tường.
+ Mày không hiểu đúng không? MÀY KHÔNG HIỂU, KHÔNG HIỂU, KHÔNG HIỂU !!!!!
Vân nhào đến túm 2 vai Ghim và đập mạnh đầu Ghim vào tường, đập liên tục. Ghim không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào tường gạch, choáng váng. Ghim không thể đẩy Vân ra. Cuối cùng Ghim gục xuống đất, 1 tay cô bị Vân đè lên thành tường.
+ Mày không hiểu….!!! Mày cũng thích Kiệt nhưng mày không làm gì để giành lấy Kiệt. Vì vậy mày không thể hiểu được tao đâu, ngay cả khi tao và mày từng là bạn thân.
Hôm nay Vân mặc chiếc đầm đỏ, trọng bộ dạng khủng hoảng điên dại thì chiếc đầm đã biến Vân thành nữ yêu ma. Hành động của Vân không còn dừng lại ở mức đe dọa, Ghim thành nạn nhân bất đắc dĩ cho cơn thịnh nộ của ả.
Vân đẩy cằm Ghim lên, Ghim đau nhưng không đủ sức phản kháng, sau khi bị Vân đập đầu liên tục vào tường, Ghim mất nhận thức, chân tay bủn rủn. Một giọt máu chảy chậm bên thái dương. Mái tóc bạch kim ngắn bị bết lại màu đỏ. Vân đã làm Ghim bị thương phía sau đầu.
+ Nể tình bạn thân, mày đừng dính vào chuyện của được không hả Thu. Tao khuyên mày làm gì cũng vô ích thôi, mày sẽ giúp con bé Đan có thể ở bên Kiệt? *Vân cấu chặt 5 móng tay vào bàn tay Ghim, để lại những vết hằn, vết xước* Tao đang nắm quyền lực của Kiệt trong tập đoàn T.A, anh ấy phải nghe lời tao, bằng không……..
+ Mày còn không hiểu Kiệt đứng cạnh mày bây giờ cũng chỉ vì Đan à? Mày mộng tưởng quá *Ghim cắt ngang*
+ Mày ૮ɦếƭ đi !!
Vân lại túm 2 vai Ghim đập mạnh vào tường, tiếng quát tháo của Vân và tiếng đau đớn của Ghim làm náo động con ngõ.
+ NÀY, DỪNG TAY.
Tùng hốt hoảng chạy lại nơi phát ra âm thanh ồn ã, cảnh tượng Ghim ngồi tựa vào tường, bị Vân hất mạnh ập vào mắt Tùng. Tùng lao nhanh tới kéo 2 tay Vân lôi ra, Ghim trượt nhẹ sang bên, gục đầu lên vai, đầu Ghim rỏ máu, trên tường cũng bị dây chút máu khi va chạm. Tùng hãi hùng không tin nổi Vân có thể làm những hành động nguy hiểm thế này.
+ Này này. Có sao không, tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?
Tùng ngồi xuống cạnh Ghim, đỡ nhẹ đầu Ghim lên, lập tức Tùng cảm nhận bàn tay hắn đang dính đầy máu. Tùng nuốt ực nước bọt nhìn Ghim, không dám nhấc tay 1 cm nữa. Vân sực tỉnh, thấy Ghim bị thương ả sợ hãi bỏ chạy, tái xanh mặt mũi.
Ghim ho lụ khụ, mặc cho Tùng lải nhải không ngớt lời bên tai, Ghim cầm điện thoại lên tay và bấm số.
+ Anh à, ở Việt Nam… tình hình không ổn rồi, anh phải về Việt Nam ngay…
Ghim chưa nói dứt câu thì chiếc điện thoại rời tay rơi xuống, Ghim ngất lịm đi.
+ “Alô, alô…. Ghim? Em còn ở đó không?”
Tiếng con trai hơi trầm vọng lại bên kia đầu dây điện thoại….
Tối, Đan ngồi nhìn con gấu bông đáng yêu Kiệt tặng, chốc chốc lại vo tờ giấy nháp đáp thẳng vào mặt con gấu bông.
+ Kiệt mặt heo. Hôm nay là sao? Anh mắng em ngốc à !!
Ting ~ tiếng chuông báo tin nhắn.
…..
Kiệt viết một hơi dài rồi gửi cho Đan, tổng cộng là 3 trang tin nhắn. Đan đã bực sẵn vì Kiệt đi cùng Vân, lại thêm tin nhắn của Kiệt, con gấu bông ăn một đấm đổ chỏng gọng ra giường.
.
.
<Đâu có, cũng tại Huyền không biết anh đã nhớ lại>.
.
– sư tử đã gầm lên.
.
.
– Kiệt đành dùng lời đường mật, tất nhiên phải là sự thật thì Kiệt mới nói.
.
<Ừ, có chuyện. Anh sẽ kể cho em biết, với điều kiện em phải thực hiện tốt những điều anh nói. Chuyện kết thúc anh sẽ kể cho em nghe>.
– tin nhắn tuy ít chữ những biểu đạt cảm xúc rất hiệu quả, hơn cả lời nói.
Xem chừng Đan rất cững đầu và muốn “lì” với Kiệt tới cùng.
Đan ngã rầm khỏi giường. Sao? Hai chị của Đan sẽ gặp nguy hiểm? Vân định làm gì họ?
.
Làm ngơ Kiệt, không quan tâm tới những việc Kiệt làm, không gây sự với Vân.
Từng đó việc mà Đan phải làm tốt.
<Ừ em sẽ cố gắng>.
Đan rầu rĩ cốc nhẹ đầu lên điện thoại, cô nằm lăn ra giường, mắt nhắm nghiền. Thì ra Kiệt đang bảo vệ cho gia định của Đan, cô rất muốn biết Vân đe dọa những gì, Đan muốn biết… anh sẽ phải chịu đựng những gì để bảo vệ gia đình Đan.
Không sao cả. Đan chưa hiểu nỗi khó của Kiệt nhưng anh đã nói vậy thì Đan phải tin tưởng và làm theo. Đâu phải Đan sẽ giả vờ mãi mãi, Kiệt nói chuyện này sẽ có kết thúc. Chỉ một thời gian thôi.
“Kiệt ơi. Chị cả, chị hai…”
Sáng hôm sau:
+ Trời ơi là trời, tên Kiệt đáng nguyền rủa!!
Tiếng hét inh tai của chị cả khiến cả căn nhà chao đảo.
+ Chào buổi sáng *Đan bước xuống cầu thang*
+ Nguy rồi NGUY RỒI.
Chị cả vội vàng khoác áo và tông cửa chạy ra ngoài, đi mất. Chị hai đi đi lại lại trong nhà, xuýt xoa đủ điều.
+ Chị cả đi đâu thế chị hai?
+ Sáng nay vừa nhận được thông báo của T.A, họ đã nắm trong tay hơn 30% cổ phần của J-Max.
+ HẢ?? Hơn 30% cổ phần.
+ Chị cũng không biết gì thêm. An vừa chạy tới J-Max xem tình hình. Không ngờ dự án trì hoãn lại đột ngột tiếp tục triển khai. Vẫn là cái thằng Kiệt trời đánh ấy *Lan đập rầm xuống bàn*
Đan rút điện thoại hỏi Kiệt thì chỉ nhận được vài dòng:
.
Đan cũng im lặng, xách cặp tới trường. Huyền và Ân đang đi trước một đoạn Ân vẫy tay gọi Đan tới đi cùng, Huyền bỏ đi luôn. Đan có gọi Huyền nhưng Huyền chẳng thèm nhìn lại.
+ Rồi Huyền sẽ nguôi giận thôi *Ân an ủi*
+…..”rồi” là bao giờ?
Đan buồn bã. Đến trường, ít nhiều cũng nghe học sinh quanh Đan xì xào to nhỏ. Hương đang đứng nói chuyện với Tùng ở đầu hành lang. Vừa thấy Đan và Ân đi đến, Hường liền đi thẳng. Đan làm gì sai chứ?? Đan có tội gì?? Tất cả là tại Vân !! Nhưng Hương và Huyền cứ như thế là sao hả?
Đan cũng buồn và bực lắm, có vui vẻ gì. Tức mình Đan lao phăm phăm như tàu điện vào lớp.
+Đan.
Tùng gọi to, hắn chạy lại nhìn Đan một lúc rồi nói tiếp.
+ Có phải em quen biết Thu ở lớp Hương? Em nên tới thăm Thu, hôm qua cô ấy gặp chút rắc rối, đang nằm trong viện.