Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 69

Tác giả: NhokkonKenVil

+ Đứa nào đấy? Sao không báo trước hả? Trộm cắp thì nhầm nhà rồi. Xéo ngay trước khi Đại ca phải ra cổng !!!
Tiếng một thằng con trai quát tháo inh ỏi. Đan chắc chắn rằng cô quen biết “thằng con trai” đấy, Đan tìm đúng địa chỉ nhà của Quỷ mà ! Có vẻ Kiệt đang bận gì đó trong nhà nên mới không ra xem mặt khách. Vì cổng không khóa nên Đan đẩy nhẹ cũng bật ra, cô rón rén mò vào cửa, đi qua vườn hoa thơm ngát, có một con đường lát những viên gạch hoa rời nhau dẫn tới cửa lớn.
Cửa lớn cũng không khóa, Đan ngó đầu vào.
VÈO ~~~ SOẠT~~~
Một cái bình hoa được chủ nhà phóng thẳng tay không thương tiếc ra cửa để chào đón “vị khách”.
Hú hồn !
May Đan thụp nhanh đầu tránh né nên bình hoa pha lê bay ra lùm cỏ bên ngoài. Nước và hoa trong bình rải rác từ ghế sopha ra tới chỗ cửa lớn, quỹ đạo của chiếc bình hoa bất hạnh cho thấy gã chủ nhà khốn kiếp đang ngồi trên ghế kia.
+ To gan thật. Mò vào nhà tự nhiên quá nhỉ.
Tiếng cười đểu của Kiệt vọng ra. Đan chun mũi chống tay, tí nữa thì cô bể đầu vì hắn, vậy mà hắn dám có thái độ thế này. Chưa kể hắn không biết khách là ai. Ôi cái gã Kiệt này sao mà nguy hiểm quá đi !
+ KIỆT !!!!!!!!!!!!!!!!! ANH CÓ BIẾT ANH VỪA NÉM BÌNH HOA VÀO NGƯỜI TÔI KHÔNG??? *hùng hổ xông vào*
+ Hử?
Kiệt đứng dậy nhìn qua tường kính thấy Đan. Hai đứa tròn bốn con mắt nhìn nhau. Vài giây sau, Kiệt và Đan đỏ mặt. Đan lúng túng quay đi, Kiệt thì nháo nhào túm bừa chiếc áo để mặc vào người.
+ Cô mò tới nhà tôi bằng cách nào hả? *tức*
+ Thì… đi lang thang…
+ Lang thang con khỉ gì mà vào được khu này. Đám cơ động ăn cơm cầm tiền bao nhiêu mà để cô lang thang vào được, chúng không tống đẹp cô vào trại tạm giam mới lạ.
Khi đảm bảo Kiệt đã mặc áo gọn gàng Đan mới dám quay lại nhìn. Kiệt đỏ bừng mặt – chắc đây là bộ dạng hiếm hoi nhất của hắn. Đôi mắt Kiệt trừng trừng tỏ rõ sự tức giận, hai môi mím chặt, chưa để Đan kịp nói thì hắn đã hét to:
+ Cô là đồ con gái không biết vô duyên >”< !!!!!!!!!
Đan để ý một tay Kiệt khẽ siết chặt sợi băng ở bụng đang lỏng dần. Thì ra hắn đang tự thay băng vết thương, hắn vụng về và gặp khá nhiều khó khăn.
+ Để tôi thay dùm nhé? *Đan nhăn mặt đề nghị, đúng hơn là… yêu cầu*
Kiệt liếc Đan bằng thái độ cảnh giác. Đan thở dài chạy ù tới ngồi cạnh hắn.
+ Anh ϲởí áօ ra đi.
+ Cái gì ! *giữ chặt áo, lùi sát ra thành ghế*
+ Này này, cấm nghĩ bậy nhá. Tôi là tôi từ bi muốn giúp đỡ anh thôi.
+ Ha…. *nhếch mép* Từ bi quá ha ! NHƯNG MÀ TÔI KHÔNG CẦN. Hiểu chưa?
Kiệt càng giữ chặt áo như thể … Đan là “yêu râu xanh”, hắn bật dậy chạy ra phía cửa kính thì bị Đan túm được vạt áo giật lại.
+ Yaaaaa Có bệnh mà không tự lo được, người ta lo cho còn bày đặt.
+ Buông ra !!! Đồ con gái vô duyên. Đã có đứa nào như cô chưa hả. Đường hoàng kéo áo con trai như đúng rồi ấy. Sẽ không ai thèm rước cô đâu.
+ Thôi đi, lằng nhằng quá. Để tôi xem vết thương, chắc anh lười tới bệnh viện chứ gì. Vết thương mà nghiêm trọng lên….
ROẸT ~
Chẳng cần Kiệt phải ϲởí áօ nữa.
Hoàn cảnh của Kiệt đúng là é.o le ba chấm =.=. Chiếc áo hàng hiệu của Kiệt đã bị Đan kéo rách làm hai, mắt Kiệt nhìn Đan hết sức là… muốn đập cho cô một phát. Hắn không biết phải nói sao cho Đan hiểu cục tức khó nuốt này. Đan chỉ cúi mặt xấu hổ, mồm cắn móng tay ra chiều ăn năn:
“Có ai muốn thế đâu, tại anh cứ ngang bướng nên cái áo mới bị….”
Mình tìm thấy chập mới rồi mình post lên nha
Một lúc (sau khi Kiệt đã yên thân ngồi khoanh tay chờ Đan băng bó), hắn mới cất lời.
+ Làm sao một con nhỏ nghèo kiết xác lại vào được khu đô thị cao cấp?
+ Con nhỏ nghèo kiết xác là tôi à? *ngây ngô*
+ Hừ !! Không lẽ là…tôi.
+ À. Anh biết ai tên Ghim không *tiếp tục thu dọn những mẩu băng vương )
+ Ghim? Ghim là ai?
Câu trả lời của Kiệt làm Đan phải ngừng tay ngẩng đầu nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn không biết Ghim? Nhưng Ghim biết rất rõ về Kiệt. Có lần Ghim nhắc tới anh trai và ứng cử viên đầu tiên hiện ra trong đầu Đan là Kiệt.
+ Sao?? Nhìn cái gì? Ghim là kẻ đã chỉ cô tới nhà tôi phải không?
+ Ơ… *chớp chớp mắt*
+ Thích chớp không !! *giơ tay dọa đánh* Ghim là đứa nào mà biết nhà tôi. Ngoại trừ Chi, Trung, Tuấn, Vân và bà lão phù thủy thì không ai được biết cả.
Vậy Ghim là người như thế nào. Cô ta ngày càng ẩn hiện mờ ảo giống ma quỷ.
+ Tôi cũng không biết. Chỉ là cô ta đưa tôi địa chỉ nhà anh, bảo tới hỏi thăm anh. Không lẽ… cô ta là BỒ CŨ của anh *sửng sốt, thét ra lửa*
+ Cô ta trông thế nào?
+ Dáng người nhở nhắn, da trắng, tóc bạch kim, có vẻ hơi giống con trai.
+ Không phải loại con gái tôi thích *khẳng
định như đinh đóng cột*
+ Nhưng nhìn kĩ cô ấy cũng xinh lắm.
Kiệt nhăn mặt rồi lườm Đan giận dữ.
+ Cô ta không phải người tôi quen, mà có quen thì cô ta cũng không có ý tốt khi tiếp cận cô. Cô không được thân thiết với con nhỏ đó. Tránh xa nó dùm tôi.
+ *nhìn Kiệt đắm đuối*
+ Nhìn gì hả?
+ Ơ… thì….*đỏ mặt*
Chắc Kiệt chỉ vô tình thốt ra những câu nói quan tâm đến Đan, bằng chứng là hắn không hiểu sự đỏ mặt vì sung sướng của Đan bây giờ.
Bên cạnh Kiệt xấu xa, thì ra cũng có những khoảnh khắc Đan được chứng kiến một Kiệt tốt bụng, biết quan tâm đến người xung quanh (Đan chưa đủ tự tin để nghĩ Kiệt chỉ quan tâm đến một mình cô).
+ Băng xong rồi, khảo cung xong rồi, tận mắt thấy tôi chưa ૮ɦếƭ. Giờ cô về được chưa?
“Về á? Người ta vừa mới đến mà” – Đan nhó nhìn tòa cung điện rộng thênh thang – “Có phải muốn tới nhà Kiệt là được tới đâu, tự nhiên muốn ở đây thêm một chút” – cười gian xảo.
+ Sắp tối rồi đấy, anh không ăn tôi hả? Nhà giàu và rộng như vầy chắc phải có tới mười mấy osin nhỉ. Hihi *càng lúc càng cười khả ố*
Tiếng chuông điện thoại của Kiệt rung mạnh trên mặt bàn cắt ngang câu chuyện, Kiệt vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt sắc nhẹm nhìn Đan. Hắn sải người dài trên sô-pha, gối tay, để mặc chiếc điện thoại rung muốn nứt mặt bàn. Chuông tắt được 2s, lại rung tiếp lần thứ 2. Kiệt đảo mắt khỏi Đan và nhoài người về chiếc điện thoại.
+ Cơm với nước! Cô xui mồm thật, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới nè.
Đan gãi đầu cố hiểu Kiệt đang ám chỉ thứ gì. Có lẽ người chuyên phục vụ bữa ăn cho gia đình Kiệt gọi tới chăng? Hoặc đại loại là thế.
+ Sao hả bà quản gia? *Kiệt bắt máy* Tôi chưa đói, bà mới về được hơn 1 tiếng mà đã nhớ tôi hả?…. Tầm mấy giờ thì bà đến á?….. Ờm….
Kiệt suy nghĩ rồi bất giác nhìn Đan chăm chú, hắn nở nụ cười tươi và dễ thương kinh khủng. Nụ cười ranh mãnh nghịch ngợm mà Jung Min hay bộc lộ với mọi người.
+ Ê nhỏ khùng. Cho cô cơ hội cuối cùng. Một là cô về ngay bây giờ, hai là cô sẽ phải ở lại nấu bữa tối cho tôi.
+ Ax. Anh chơi trò gì vậy???????
+ Chọn đi. Nhanh !
+ Anh đuổi khéo tôi đấy à?
+ Ừ đấy.
+ Anh….
Vừa tới được một lúc, tội gì phải về ngay. Chưa kể hắn đuổi kiểu này càng khiến Đan lì hơn. Cùng lắm là nấu cho hắn tô mì.
+ Không chịu về hả? *Kiệt trừng mắt* Nấu cơm đấy nhá. Đến lúc đó đừng có mà hối hận *cảnh cáo*
+ Quân tử nhất ngôn *cùng lắm cho anh ăn mì gói – cười nham nhở*
+ Nhớ cái mồm cô vừa “quân tử nhất ngôn” *Kiệt chỉ mặt Đan rồi quay nói chuyện với bà quản gia ở đầu dây bên kia* Tối nay tôi có osin rồi, không cần bà đến nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc