CLB kịch:
+ ĐÙA HẢ. NỮ CHÍNH BỎ DIỄN ?
Trang loạng choạng tý thì xỉu lăn ra đất. Đan và Hương chạy tới quạt lấy quát để mong Trang hạ hỏa.
+ Chị Trang, tụi em xin lỗi. Không ngờ Kiệt đểu thế.
Vân ngồi trên mặt bàn đung đưa chân:
+ Kiệt bị thương nặng ở bụng, bắt anh ấy diễn ba cái trò nhảm nhí này á. Đừng mơ. Xì.
+ Bọn tao đang thi với nhóm Kiệt *Đan lừ mắt* Mày là gì mà to mồm?
+ Tao là bạn gái của Kiệt *thét ra lửa*
+ Hồ ly chứ bạn gái gì.
Dù gì Vân cũng có lý, Kiệt bị thương nên không thể bắt Kiệt đi diễn. Giờ vở kịch trông chờ vào Kiệt nhưng Kiệt vắng mặt. Có lẽ phải tìm người thế chỗ Kiệt để hoàn thành vở diễn. Thi đấu tạm thời gác qua một bên.
+ T-ù-n-g !!!
Đan đột ngột gọi tên làm Tùng ngây người, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tùng.
+ Anh có khả năng diễn tốt, vì vậy *đập phần kịch bản
của Kiệt vào người Tùng* Mọi người tin tưởng vào anh *chốt hạ*
+ Đúng. Cố lên Tùng !!! *tán thưởng nhiệt liệt*
+ Tại sao lại là anh? *cầm kịch bản lên*
+ Vì sao ư? Vì anh diễn tốt. Thế thôi *nhe răng cười*
Trang nghiêm mặt, đáp cho Tùng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
+ Nếu cậu không chịu làm thì… thì…. *Trang nghiến răng*
+ Tôi làm là được chứ gì =.= *Tùng xị mặt thở dài*
+ Nào. Mọi người khẩn trương tập hợp. Chúng ta hãy thử diễn xem sao!!!
Vậy là Kiệt bị thương nên không thể tham gia, trận thi đấu này bị loại. Nhưng không ai dám bỏ CLB kịch, số thành viên đã được cố định, sẽ ảnh hưởng lớn tới lễ hội. Tùng diễn thay vai của Kiệt, nữ chính đã có sự thay đổi (khả năng thế nào cứ chờ thứ 7 tổ chức lễ hội tại trường Hạ Long thì rõ).
Dần dà CLB kịch bận rộn đủ thứ, từ trang phục diễn tới phụ kiện, bối cảnh. Ai cũng cuống quýt với công việc của mình. Vai chính là Tùng (tiểu thư) và Đan (chàng lang thang).
Chiều thứ 6 được nghỉ 2 tiết cuối, 4h 15″ tan học. Trang phải đi nhận trang phục diễn nên CLB nghỉ tập. Chuông vừa reo thì cô bạn tóc bạch kim đã nhảy sang lớp Đan gọi í ới. Phải rồi, mấy ngày nay Đan cũng đang thắc mắc sao không gặp Ghim. Phong cách của Ghim chẳng hề thay đổi, vẫn cái mác “lừa tình” các nàng mê zai kute.
+ Hi. Trần Đan *Ghim vẫy tay*
+ Ghim không bị giám hiệu bắt nhuộm tóc đen hả?
+ Có chứ *nhăn mặt* Nhưng tớ không thích nhuộm đen.
+ Vậy à. Hi hi.
Đan tạm biệt Huyền – Ân để về trước với Ghim. Số Đan sao mà sướng hơn người thường, toàn quen biết những dân Hàn đặc biệt.
Hai đứa nói chuyện qua lại, Ghim khá kín kẽ về gia thế. Đến gần ngã ba, Ghim chạy lên trước chặn đường Đan và giơ ra một mẩu giấy.
+ Cho cậu. Cậu đến thăm anh ta đi.
+ Ai cơ?
+ Đây là địa chỉ biệt thự T.A mà Seo Woo Joong sống.
Đan mở mẩu giấy, những nét chữ nghiêng ngay ngắn cùng mũi tên chỉ đường tỉ mỉ. Một tấm bản đồ mini, chắc Ghim đã vẽ nó (may mắn thay nó dễ nhìn).
+ Địa chỉ nhà Kiệt? *trợn tròn mắt, nhìn mẩu giấy không rời*
+ Thôi. Ngã ba này, cậu rẽ trái và đi tiếp theo tấm bản đồ. Cậu sẽ thấy một ngôi biệt thự “đồ sộ” *Ghim miêu tả* Cảnh sát hỏi thì cậu nói quen người nhà Chủ tịch Hwang Tea Na. Tớ về đây, gửi lời hỏi thăm người đó cho tớ nhé.
Ghim chạy nhanh như thể xong nhiệm vụ là biến luôn vậy !
+ Wee Cậu không đi cùng tớ à ?
+ Không. Tạm biệt.
Ghim đã sang đường và dạt vào con ngõ khác. Đan nhìn mẩu giấy trên tay, bắt đầu chuyến hành trình khám phá đường tới nhà Kiệt.
Mà sao lại có Cảnh Sát nào ở đấy nhỉ? Hay Ghim nói nhầm !
Ghim mỗi lúc một bí ẩn. Cô bạn tóc bạch kim dường như hiểu rất rõ về những nhân vật, những mối quan hệ xung quanh Đan nhưng lại tỏ ra ngu ngơ cố tình giả vờ không hiểu. Ghim biết địa chỉ biệt thự Kiệt sống, có lẽ Ghim chẳng lạ lẫm gì với Kiệt. Đan sẽ hỏi thử Kiệt về Ghim khi Đan mò được tới trước cổng nhà hắn (!!!)
1h30″ sau, qua 2 con đường cao tốc, một con dốc “dựng ngược”, Đan vào được khu đô thị xa xỉ của tầng lớp thượng lưu. Ở đây nhà nào cũng rộng lớn, không nhiều cao tầng mà chủ yếu gồm các kiểu biệt thự, thậm chí còn có một mảnh vườn, một bể bơi mini, một gara ô tô… Sống 16 năm bây giờ Đan mới mở mang tầm mắt.
Đi được một đoạn…..
PÍ PO ~~~ PÍ PO….. ~keét~
Năm chiếc xe cảnh sát đồng loạt phanh gấp bao vây lấy Đan. Đan hoảng tới độ lạc cả hồn vía, không biết mình vừa làm gì nên tội. Một (chú) cảnh sát (đẹp trai) đẩy mũ thò đầu ra cửa kính rồi cười (hiền) với Đan.
+ Cháu gái. Cháu vào khu này có việc gì vậy? Có cần chú giúp gì không?
Khu đô thị cao cấp có khác, nguyên một đội cơ động bảo vệ an ninh, mà (chú) cảnh sát cơ động rất đẹp trai và lịch sự nữa chứ – (mắt long lanh)
+ Cháu tìm nhà bạn.
+ Ồ. Cháu tìm nhà nào, để chú chỉ cho.
+ Cháu là người quen của con trai chủ tịch tập đoàn T.A *ngoan ngoãn nghe lời dặn của Ghim không một chút nghi ngờ* chú chỉ cháu khu biệt thự của họ với.
Vị cảnh sát khẽ nghiêm mặt, nụ cười vơi dần, chú ấy xuống xe và thay đổi thái độ với Đan nhanh như chong chóng.
+ Xin lỗi cháu vì bất lịch sự nhé. Cháu là người quen của gia đình Tổng GĐ công ti T.A sao? Ừm… chú sẽ đưa cháu đi *mở cửa xe*
Đan đỏ mặt ngại ngùng, sao tự dưng Đan trở thành princess thế này hở trời??? Hic hic.
Chiếc xe đưa Đan tới một khu biệt thự tách biệt khỏi khu đô thị – một tòa cung điện. Hồ bơi, gara ô tô đã đành, đằng này còn… vườn hoa, ghế đá, xích đu, đài phun nước….v…v… đủ các thể loại. Vừa đáng yêu vừa đẹp mê hồn, khiến Đan cứ ngơ ngác cả người. Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu xanh biển nằm ở trung tâm, hai mắt Đan chớp lia lịa, ngước nhìn hết tầm mắt theo ngôi nhà.
Vị cảnh sát cẩn thận xuống xe kéo cửa đỡ Đan. Đan luống cuống cốc cả đầu vào thành xe, đau thấu thiên địa.
+ Cháu có cần chú bấm chuông giúp không?
+ Dạ thôi. Chú cứ kệ cháu.
+ Ừ. Chúc cháu ngày vui vẻ !!
“hử??? Hết ngày rồi còn “ngày vui vẻ” cái nỗi gì?”
Năm chiếc xe chuyển bánh trở lại con đường cũ. Một mình Đan nuốt khan nước bọt, quay gót nhìn vào tòa “cung điện” màu xanh biển tráng lệ. Ánh nắng chiều có phần đỏ dịu hắt nhẹ vào lớp kính cửa, tòa cung điện như phát sáng và rực rỡ hơn. Vườn hoa thoảng hương cỏ thơm mát.
Đan chậm bước mon men tới hàng cổng sắt cao gắp 3 cái chiều cao khiêm tốn của cô, Đan hít một hơi và bấm chuông.