Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 64

Tác giả: NhokkonKenVil

Tiếng Lan hắt lại từ ngoài cửa, bà chị Hai gõ đầu Đan và cầm lấy cây kéo, đẩy Đan sang bên.
+ Tay em run như thế cắt vào người Jung Min đấy. Hừ !! Xuống dưới nhà thay đồ đi, ướt nhẹp rồi. Mình thì không lo, cứ ham lo chuyện thiên hạ.
Đan bĩu môi rầu rĩ, một lần nữa Đan lại nhìn vào bộ dạng tồi tệ của cô. Lan khéo léo thay băng cho Kiệt, Đan nhận thấy cô vô dụng quá, chẳng thể giúp được Kiệt chuyện gì. Sống mũi Đan cay dần, cô chạy xuống nhà để thay đồ.
+ Jung Min, lần này lại thành Jung Min rồi hả? *cười khả ố*
+ Chị nói sao? Jung Min nào?
Lan cứng người nhìn hướng xuống đất, mặt căng thẳng. Lan lại tiếp tục băng.
+ ….. CẬU LÀ AI?
+ Chị buồn cười thật. Tôi là ai mà còn phải hỏi, tôi là con trai của Chủ tịch tập đoàn T.A *vênh mặt*
ROẸT~~~~
+ Á Á đau quá !!!!!!!!!!!!
+ Xin lỗi. Mất tập trung.
+ Chị định Gi*t tôi hả?
+………
Công việc thay băng cho Kiệt diễn ra trong im lặng. Hơn 10 phút vẫn chưa thấy mặt mũi Đan.
+ Xong rồi đó.
Lan lạnh lùng đứng dậy thu dọn đồ y tế vào hộp, xách thẳng ra ngoài cửa, không nhìn Kiệt lấy một cái.
+ Chị là người nhà của con bé Đan hả? *Kiệt hỏi*
Lan dừng bước, tay bấu chặt thành cửa sổ vì bực bội. Lan quay ngoắt lại đáp cho Kiệt cái nhìn như thiêu đốt.
+ KHÔNG NHỚ TÔI HẢ? CHẮC CŨNG KHÔNG NHỚ GIÁM ĐỐC J-MAX LUÔN? MÀ CŨNG PHẢI NHỈ. CẬU ĐÂU PHẢI JUNG MIN.
Kiệt kinh ngạc, ngơ ngác không biết nói gì.
+ Tôi nói cho cậu biết, dù lấy cớ không hiểu gì cũng không xong đâu.
Tưởng mất trí nhớ là êm xuôi hả.
+ Mất trí nhớ??? *Kiệt cắt lời*
+ Đúng !! Mất trí nhớ, cậu vào ở nhà tôi 2 tháng. Tuy thời gian ngắn mà Đan rất yêu mến cậu. NHỚ ĐƯỢC LAI LỊCH GIÀU CÓ QUYỀN THẾ CỦA CẬU THÌ QUÊN ĐAN. ĐÁNH NÓ THẾ HẢ?
+ Chị điên à *lúng túng*
+ Tôi gặp Jung Min nhiều nhưng giờ mới được gặp cậu – Kiệt – hay nên gọi là Seo Woo Joong đây? Cậu có thấy cắn rứt chút nào khi nhẫn tâm với Đan không? Hả cậu Seo Woo Joong???
Đan ở dưới nhà nghe chị hai lớn tiếng, vội vàng lau khô đầu và lao lên xem xét tình hình.
+ Cậu có cố gắng nhớ lại phần kí ức khi sống ở nhà tôi không? Hay cậu mặc kệ cho những kí ức và con người cậu đã gặp tan biến như chưa hề tồn tại?
Kiệt ngồi lặng trên ghế, bàn tay siết lại tưởng như máu không thể lưu thông, hắn nhìn Lan bằng tất cả sự kìm nén tức giận. Kiệt không rõ mình đã “là người như thế nào, gặp những ai, làm những gì” trong 2 tháng bí ẩn ở Việt Nam, vì lẽ đó, hắn không thể tức giận với chị hai của Đan được. Đan kéo Lan ra ngoài ngắn không để Lan nói thêm những điều đả kích Kiệt.
+ Thằng đó không nhớ nó từng yêu em, thôi ngay việc ngu xuẩn là lo lắng và hy vọng đi. Đồ ngốc !!! *đang bị kéo mạnh ra ngoài*
+ Xin chị đấy. Chẳng có gì đảm bảo Kiệt không nhớ được em cả. Em không muốn Jung Min bị chôn vùi dễ dàng, thà rằng… em cứ là kẻ ngốc cho tới khi Kiệt nhớ lại còn hơn !
+ Mày ngu ngốc quá rồi, nghe chị….
+ Em xin chị đấy !!! Sắp tới lúc rồi, em có linh cảm Kiệt đang nhớ lại.
Hai hàng nước mắt lăn dài má Đan, đã rất nhiều lần Đan cũng nghĩ nên từ bỏ, buông xuôi nhưng mọi thứ vẫn giữ lấy Đan. Bây giờ đã có chuyển biến tích cực, làm sao Đan có thể từ bỏ. Có lẽ chỉ một chút nữa thôi, Đan sẽ giúp Kiệt nhớ lại 2 tháng ở Việt Nam. Dù khó khăn thì Đan cũng không từ bỏ, niềm hy vọng của Đan đang lớn hơn lúc nào, cô tin tưởng nó sẽ trở thành tương lai sáng sủa tươi đẹp như cô mong đợi.
Lan muốn đánh Đan để Đan tỉnh táo nhưng rồi Lan lại nhăn mặt bất lực.
+ Mày….. Chưa thấy đứa nào cứng đầu cứng cổ lì lợm như mày. Được !!! Mày muốn đâm đầu vào vũng lầy thì chị không cản mày nữa. Cứ để mày nếm trải bài học đi.
Lan quát Đan xong liền bước xuống tầng và đi thẳng, chắc Lan làm cái nhả nổ tung nếu còn nhìn mặt Đan và Kiệt quá.
Kiệt vẫn ngồi im như tượng, mặt hầm hầm như đưa đám.
+ Hi….hi…. Hic hic…. *Đan gãi đầu, toát mồ hôi lạnh gáy*
+ ……………..Cô cười hay khóc?
+ À. Tôi cũng…. chưa biết… *nhăn nhó*
Kiệt nghiến răng một tiếng rồi bất giác thả lỏng người.
+ Cô-có-vui-lòng-ch-tôi-biết, tôi đãng từng làm gì ở nhà cô và có phải tôi từng gây thù với bà chị cô không? *Kiệt nhấn mạnh, đánh vần từng chữ*
+ *nuốt nước bọt* Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu *cắn móng tay*
Kiệt ngạc nhiên lập tức siết tay ngăn cơn giận bùng phát.
+ Vậy đúng là 2 tháng ở Việt Nam tôi quen cô?
+ Ừ….*xụ mặt*
Nhìn bộ dạng Kiệt chẳng mấy tin tưởng những điều hắn đang trải qua.
+ Thế tôi bị làm sao? Hai tháng ở Việt Nam mà không nhớ gì. Vì tôi bị mất trí nhớ ?
+ Ừ…..
+ …..Ha….!!! Thật là nực cười quá đi. Làm quái nào tôi lại mất trí nhớ. Mấy thằng bạn đã giấu tôi mà không ho he lấy một lời!!!!!! *Kiệt đứng dậy quát to*
+ Chắc họ có lý do, không muốn anh tiếp tục yêu tôi chẳng hạn *cười buồn bã*
+GÌ? YÊU………..?
+ Thôi thôi… *vội xua tay* Đừng quan tâm, nếu anh nhớ ra thời gian khi là Jung Min thì anh sẽ tự hiểu.
Hắn đã rối tung rối mù, giờ còn bao nhiêu thứ khác nữa….
+ Jung Min. Cái tên này cô đã nhắc rất nhiều. Nó liên quan gì tới tôi? Jung Min là ai?
Đan cười trừ.
+ Jung Min là tên của anh lúc anh mất trí nhớ. Jung Min nói cách khác chính là anh.
Kiệt thoáng run rẩy, hắn lục tìm trong đầu những điều mà hắn có về nhân vật Jung Min.
Trong bệnh viện T.A, Đan và hắn va chạm, Đan không ngừng khóc lóc và gọi tên Jung Min. Tình cảm của cô dành cho Jung Min rất sâu sắc, Vân đã nói với hắn rằng “Con bé này rất yêu anh !”. Kiệt thấy mình hồ đồ khi đã không nhận ra giữa hắn và cái tên Jung Min có mối liên hệ bất thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc