Kiệt túm áo Nam, hai gã gầm ghè nhau. Cuối cùng Nam buông áo Kiệt ra.
+ Mày vô dụng thật. Đừng gọi tao là bạn. Từ bây giờ tao sẽ giúp Vân bỏ thói hư hỏng, mày giương mắt mà xem.
+ Tao sẽ xem mày thất bại như tao vậy. Tư tưởng hư hỏng của Vân ngấm vào máu và trở thành bản ngã rồi. Trừ khi chính cô ấy muốn thay đổi….
Kiệt nở nụ cười nửa miệng với Nam, thách thức. Nam nghiến răng nghuyền rủa rồi bỏ đi. Quán Bar lại rộ lên hàng tá lời bàn tán. Nam và Vân bỏ đi thì Tuấn – Trung – Chi mới để 2 gã trọc chạy vào thu dọn chiến trường, Minh ngắc ngoải dưới sàn nếu không được đưa tới bệnh viện ngay thì….
Trung khẽ khàng ngồi cạnh Kiệt, gọi bồi bàn mang rượu và ly đến.
+ Cậu có cho rằng tớ làm đúng không? *Kiệt rót rượu và hỏi Trung*
+ Tớ cho là đúng *Chi nói*
Kiệt lại nhếch mép cười, hắn uống nhiều và uống liên tục.
+ Con ranh đó không hợp với cậu, dù nó đẹp nhưng tâm địa nó xấu xa *Tuấn vỗ vai Kiệt*
Trung cứ ngồi nhìn Kiệt uống hết chai này đến chai khác, tới khi Kiệt say thì Trung ra hiệu không lấy thêm rượu nữa. Kiệt loạng choạng đứng dậy, 3 gã cũng đứng dậy theo, lo lắng.
+ Cậu say rồi, về khu biệt thự đi.
Trung đỡ Kiệt thì bị Kiệt gạt ra.
+ Về trước đi…. Hix…. Nóng quá… Tớ đi dạo *vừa nấc vừa chóng mặt*
+ Này, say quá rồi *Chi và Tuấn hốt hoảng*
+ Say con khỉ. Tớ sẽ đi bộ, khỏi phải lo tớ lái xe đâm vào gốc cây. Hức….
+ Trung, Làm sao giờ??? Kiệt say không biết gì nữa *Tuấn cuống cuồng gọi Trung*
+ Cậu ấy đi dạo thôi, chắc không sao đâu.
+ Gì? Để Kiệt tưng tửng thế này sao *Tuấn quát*
BỐP.
+ Á Đau. Sao đánh tớ *khóc*
+ Nói ai tưng tửng? *lườm* Phiền quá…..
Kiệt cứ loạng choạng mon men ra cửa và biến mất. Trung ngồi đăm chiêu, Chi và Tuấn thấp thỏm không yên….
•00•
Trở về với thực tại:
Đan lừ đừ hai con mắt, mồm đớp đớp ngồi lặng người nghe Kiệt kể chuyện. Kiệt nín cười mấy lần vì bộ dạng ngờ nghệch của Đan.
+ Về chưa nhỉ? *Kiệt quay hỏi Đan*
Đan ngồi im không nhúc nhích, mặt vẫn nghệch ra, Kiệt thấy lạ bèn lay nhẹ người Đan.
+ Này… Có nghe không?
+ Anh đau lòng mức đấy, chẳng trách muốn tự tử…
+ Cô nói cái gì thế??????????
+ Jung min đến với tôi khi anh tự tử đó, anh đứng đây nè, nhớ không?
Đan lững thững bước dần ra mép hồ,Kiệt chỉ biết ngồi nhìn theo (không hiểu Đan định làm cái gì).
+ Cô đứng trên mép hồ làm gì? *bật dậy*
+ Làm sao để anh nhớ lại lúc đó nhỉ *Đan hậm hực*
Kiệt chạy tới kéo Đan lại, ai dè Đan quay người….
Tay Đan tuột khỏi tay Kiệt….
TÙM.
Đan mới là người rơi xuống nước, Kiệt tròn mắt, đứng lặng người trên bờ. Một loạt hình ảnh ùa về trong đầu Kiệt.
” Này tên điên kia, anh đâu rồi?
……..
Tỉnh lại đi. Này này !!!!”
Đầu Kiệt như bị một luồng điện chạy qua, hắn cảm nhận được lỗ hổng trong đầu. Hình ảnh hắn chìm nghỉm dưới nước, tiếng la hét hốt hoảng của một đứa con gái đứng trên bờ. Đột ngột hắn mở mắt và hình ảnh đứa con gái đó chính là Đan.
Dòng kí ức vừa vội vã vừa đứt quãng, Kiệt vẫn không hiểu được ý nghĩa của những hình ảnh. Hắn thở dốc, ngồi phịch xuống đất.
+ TRẦN ĐAN.
Hắn bật dậy, nhớ ra là Đan vẫn còn ở dưới nước, hoàn toàn không có một bọt khí nào.
+ Không lẽ… ૮ɦếƭ dưới đó *Kiệt lắp bắp*
Vết thương của Kiệt mới khâu không thể ngâm nước, nhưng Đan thì…. chìm như cục gạch. Kiệt không suy nghĩ nhiều, hắn lấy đà nhảy xuống tìm Đan. Kiệt vừa nhảy xuống thì Đan bỗng ngoi lên, tóc cô đầy rong biển, mồm phun cả ngụm nước.
+ YAAAAA. Đồ Kiệt ૮ɦếƭ bầm, anh dám đẩy tôi xuống !!!
TÙM.
+ Hả….. *Đan ngơ nhác nhìn gã con trai vừa nhảy xuống*
————–
+ A……………..A……………..Khụ khụ….Hắt- xìiii…. Ghừ…
Kiệt ngồi mép hồ, ướt như chuột, hai tay quàng vào nhau tự ôm thân. Hắn hắt xì và run lẩy bẩy vì lạnh. Đan nhìn hắn ái ngại, Đan là tuyển thủ bơi lội cơ mà, Đan chưa cứu ai thì thôi, chẳng ngờ có người còn muốn cứu cô.
+ Hối hận quá, ngu ơi là ngu. Biết trước thì đã không nhảy xuống cứu cô !!!
+ Anh không biết tôi Huy Chương Vàng bơi lội hả *vỗ lưng Kiệt cho nước tràn ra*
+ không biết !!! *ho lụ khụ*
+ Tôi đang đứng đó, tự nhiên anh lao ra đẩy.
+ Đẩy bao giờ. Tại cô quay người, tuột tay mới… xô cô xuống *thanh minh* Hự, ôi vết thương….
Kiệt nhăn nhó gục người lắc lư trên mép hồ, tay Kiệt run run ôm vết thương và dải băng ướt nhẹp, nhòe màu hồng. Vì (cứu) Đan mà Kiệt đã phải lĩnh hậu quả khôn lường.
+ Anh có đau lắm không?
+ Tôi ướt hết rồi, phải thay băng.
+ Được. Tôi dìu anh về trạm xá.
+ Tôi – không – về – đấy. Hự… Tất cả là tại cô *đau không cựa nổi*
Đan hoảng hốt ngó nghiêng khắp nơi, hắn bướng bỉnh, dù Đan có nói gì thì hắn cũng không chịu đến trạm xá. Phải thay băng cho hắn ngay, người Đan cũng đã ướt chèm nhèm. Hay là???
+ Anh tới nhà tôi đi.
Đan chạy nhanh tới đỡ Kiệt dậy, hắn bị Đan kéo đi.
+ Nhà cô á?
+ Vào nhà tôi, tôi sẽ thay băng cho anh.
+ Khoan…..