Kiệt ngơ ngác nhìn Đan.
+ Cô nghĩ quái gì thế? Cô sẽ làm gì Vân? Vả lại, Vân ngoại tình…cũng chẳng sao *buồn* Đâu phải lần đầu tiên tôi biết Vân ngoại tình.
Hắn tỉnh bơ chống cằm quay đi, Đan nhảy tưng tưng lên vì shock và tức giận.
+ Anh điên hả. Đường hoàng là một người giàu có đẹp trai nhiều tài (nói về Jung Min bé bỏng), Sao anh lại chấp nhận yêu loại như Vân? Trên thế giới ít nhất còn “một người” có thể yêu anh tốt hơn Vân trăm ngàn lần *múa tay chân loạn xà ngầu*
+ Người đó có phải là cô không?
Kiệt cười ranh mãnh, Đan ૮ɦếƭ đứ đù. Mặt Đan nóng dần, cuối cùng cả người cô nóng ran và đỏ như cục than hồng.
+ Không hẳn là tôi *lập tức phản đối* Vì tôi có yêu anh đâu chứ. Tôi yêu người khác !!!! (yêu Jung Min bé bỏng)
Kiệt tắt ngúm nụ cười, hậm hực quay đi. Đan vuốt иgự¢ và xoa xoa má, Kiệt làm Đan tăng huyết áp mà ૮ɦếƭ cũng nên !
+ Cô biết không, Vân làm tôi khó hiểu…. *Kiệt lên tiếng*
+ Khó hiểu? Con đó thì tất nhiên là khó hiểu, nó có bình thường đâu mà đòi hiểu nó. Nhưng mà… khó hiểu vì một lúc nó yêu được nhiều thằng á???
+ Có thôi cái trò dìm Vân này không *nổi khùng*
+ Hứ.
” Bênh cô ả thì còn nói với tôi làm gì?!!”
Kiệt chần chừ, đôi mắt ngày càng tối và buồn thảm. Trong đôi mắt đó có một thắc mắc to lớn lắm, nếu hắn không chia sẻ với ai, chắc hắn sẽ phát điên sớm muộn. Đây được liệt vào danh sách điển hình “những điều nhất định phải chia sẽ với người thứ 2″.
+ Lúc tôi cùng mấy đứa đến chỗ hẹn, có một đám phóng xe máy bám theo. Chiếc xe cuối cùng chở một thằng con trai đeo kính đen và một đứa con gái trùm mũ kín mặt. Tôi nghĩ…
+ CÁI GÌ. CON VÂN BÁM THEO ANH CÙNG MỘT LŨ CON TRAI???
+ Ax. Bé mồm. Tôi chỉ nghi ngờ thôi.
+ Sao nó làm vậy *sà xuống ngồi cạnh Kiệt, hốt hoảng*
+ Không cần biết mà cũng không thể biết. Nhưng lũ lạ mặt đó đã đánh lén tôi. Ba gã bạn tôi không đến chắc tôi khó mà thoát được. Sau khi chém được tôi thì bọn kia vùng chạy, con nhỏ đi cùng vội kéo sụp mũ rúc mặt vào lưng thằng con trai ngồi trước. Tôi đuổi theo, bọn chúng tách nhau để chạy. Đuổi tới đây thì mất dấu. Vết thương cũng làm tôi bước không nổi…
Kiệt trầm ngâm, Đan tựa lưng vào ghế, choáng váng. Nghĩa là kiệt nghi ngờ Vân kéo người tới hại hắn ư?
+ Lý do Vân làm hại anh là gì?
+ Chậc !!! Sao cô hỏi tôi, tôi mà biết thì….
+ Lạ lắm… Tôi không ưa Vân nhưng mà tôi không tin Vân lại đê tiện thế. Ý tôi là cô ta rất trân trọng anh, không như những lần trước.
+ Ừm. Mong là như cô nói.Tôi cũng đang hy vọng tôi nhìn nhầm.
Kiệt cười đầy mỉa mai, hẳn cmar giác phải nghi ngờ người yêu đâu đớn lắm, và nếu Kiệt đau, Đan cũng khong vui sướng gì. Cô thở dài, cùng Kiệt nhìn hoàng hôn tắt hẳn, màn trời xám trắng hiu hiu gió. Buồn quá. Hai đứa ngốc sống ૮ɦếƭ vì yêu đang ngồi ủ rũ trên hàng ghế trong công viên.
+ Chắc cô thấy loại con trai như tôi mềm lòng lắm hả?
+ Ừ. Vân ngoài mã đệp thì nó có cái gì mà anh yêu nó quá nhỉ.
+ Vân đáng thương hơn đáng giận *hắn nạt*
+ Con nhỏ đó đáng thương quá ha ! *vênh mặt*
Hai đứa lườm nhau muốn rớt tròm mắt, đồng loạt mỗi đứa quay ngoắt một nơi.Kiể như không đội trời chung, không thể trụ cùng trên một…chiếc ghế.
+ Anh có nhớ trước 2 tháng bí ẩn nah từng say mèn ở đây không? *chỉ ra mép bờ hồ*
+ Sao cô biết tôi say? *hắn nhảy dựng lên*
+ Haha……… *sao mà không biết*
Kiệt ngả người vắt vẻo ra sau ghế thật thoải mái, hắm mỉm cười vì vết thương không giở chứng.
+ chuyện lâu rồi, kể ra chẳng có gì phải buồn cả…………………
” thế mà có người định tự tử đấy”.
+ Hôm đó tôi ngồi cùng 4 gã trong quán Bar, Vân đi cùng thằng con trai đến tìm tôi bảo muốn chia tay….
+ 4 thằng á???? Trung này, Chi này, Tuấn này??? Không lẽ…. NAM? *hét to ngạc nhiên*
+….. Bọn tôi và Nam từng là bạn thân, 5 đứa.
Kiệt co một chân lên ghế, đầu hơi nghiêng khi nói tới Nam* Sao cô đoán là Nam?
+ Nam có thẻ vào bệnh viện T.A, thuộc đường trong bệnh viện, quen Chi – Tuấn – Trung.
” Thân nhau đến thế mà lại thành ra ghét nhau. Là vì hồ ly sao?”
Thấy Kiệt dừng lại Đan giục giã hắn kể tiếp câu chuyện, nguyên nhân hắn say xỉn cũng là nguyên nhân khiến hắn muốn tự tử….
•o0ݒ0o•
Quay ngược thời gian trở lại thời điểm trước khi Kiệt mất trí nhớ. Trong một quán Bar, 5 thằng con trai ngồi ở quầy rượu…..
+ Haizzz. Việt Nam cũng không tệ, chỉ có điều không được như Hàn *Nam cười*
+ Suốt ngày la cà ở đây, Nam và Kiệt !! *Trung nói, nhếch mép cười*
Nam nhìn Kiệt nháy mắt, Kiệt khoác vai Nam.
+ Tất nhiên. Hợp nhau mà. Còn 3 cậu cũng nên thường xuyên đi Bar, nhiều chuyện vui.
+ Lại lên mặt rồi đấy…. Haha… *Tuấn quát to*
Nam ngồi cùng Chi – Trung cười ầm ĩ, Kiệt vớ được cái gì là đáp Tuấn túi bụi.
Vân mặc chiếc áo đỏ, quần short bò xanh bạc khoác tay thằng con trai trai mặc áo véc trắng, quần bò xanh, áo xanh lam. Vân trang điểm hơi đậm, ả từng bước đi qua dòng người trong Bar, đi tới đâu tiếng nói bị dập tắt tới đấy, mọi người ngừng nhảy và hát để trầm trồ.
Gã đi cùng có vẻ công tử, cũng đẹp trai nhưng đẹp trai một cách… non choẹt. So gã này với Tuấn thì Tuấn còn sáng sủa và “chất” hơn bội phần, chưa nói so với gã Kiệt, chắc tầm kéo quần xách dép theo Kiệt cũng không đáng !