+ ૮ɦếƭ tiệt. Sao con nhỏ đó quái đản vậy. Hơ…
+ Tại cậu là đồ khinh suất.
Trung giật nhanh gậy, khuân mặt Trung căng thẳng và lạnh như đá tảng. Kiệt còn đang ôm bụng thở hồng hộc, Đan đã la hét khóc lóc rùm trời, chạy tới bên Tùng rối rít xin bông băng.
+ YAAAAAAA………. Đau quá. Hu hu ! TÙNG ƠI LẤY CHO EM CÁI KHĂN. NHANH LÊN. A A A… *gào hết công suất, sự kìm nén của Đan giờ mới thực sự bùng phát*
Kiệt thở không ra hơi, lườm Đan chòng chọc. Trí tưởng dù có phong phú tới đâu thì gã cũng không ngờ Đan lại nín đau chạy cả 1 đoạn dài như vậy. Đan làm hắn phải vắt giò đuổi theo.
Được lắm ! Một con bé không tầm thường và rất gan lì.
Tùng bất đắc dĩ vào vai ý tá chăm sóc vết thương cho Đan, lý do vì tất cả đang thi đấu chỉ có Tùng là không làm gì ! Đan ngồi xuống ghế, nước mắt lưng tròng, bên má trái vừa rát vừa tê. Tùng thận trọng gỡ miếng băng cũ, gắp bông sát trùng vết thương cho Đan.
+ Á Á… Huhu. Anh nhẹ tay thôi…
+ Ừkm, Nếu em ngồi yên !
Xem cái cách Đan đau đớn cũng đủ thấy Kiệt đã thành công tới mức nào, kết quả chỉ không như hắn mong đợi mà thôi.
+ Đan, cả tấm băng cũ của em thẫm toàn thuốc, đau rát là phải *Tùng nói*
+ Sao cơ??? Tấm băng thấm toàn thuốc ư?
Quay trở lại cuộc đua, Ân xuất phát nhanh hơn Trung 15s, rất cố gắng nhưng Trung không phải loại vừa. Trung khác những thằng bạn, hắn luôn nghiêm túc trong mọi vấn đề, chưa kể IQ 300 đáng nể đã khiến bao kẻ phải dè chừng khi nhắc tới.
+ “Huyền” ≈ “Tuấn” !!!
Trung và Ân đồng thanh, thật kinh ngạc về Trung, hắn giao gậy cùng 1 lúc vs Ân. Huyền và Tuấn chạy đi, Ân mím môi lừ thẳng vào mắt Trung, 1 cái nhìn không thiện cảm, thù địch. Trung cũng nhìn đáp trả Ân y chang, hắn quệt nhanh mồ hôi rồi bỏ về gần Kiệt, trước sự hùng hoằng trân trân Ân giành cho hắn. Kiệt tức tối nhìn theo Huyền và Tuấn, Trung vỗ vai an ủi Kiệt.
+ Nhỡ thua thì phải chấp nhận đấy. Chính vì cậu giở trò vs Đan nên chúng ta mới vất vả như vầy.
Kiệt không nói gì, hắn nheo mày bất mãn vs Trung rồi tới hàng ghế chỗ 4 HLV, ngồi phịch xuống, vơ chai nước uống một hơi. HLV của Kiệt đưa cho hắn chiếc khăn lau mặt.
+ Thế…. *Trung nhận được chiếc khăn và chai nước từ HLV của Trung* Cậu đã làm gì Đan?
+ …..Sát thuốc vào vết thương…
Kiệt bình thản “phát ngôn”, đôi mắt Kiệt cứ mơ hồ, thoáng buồn và thật lơ đãng. Trung sặc nước, cay xè sống mũi khi Kiệt dứt lời.
+ Thuốc gì? *tròn mắt*
+ …..Thuốc sát trùng…..
+ Ax !!! Cái đó rát lắm cậu biết không?
+…….trộn vs oxi già….
+ Trời…. *Trung vò tung tóc vì bất lực* Cậu sợ thuốc sát trùng không đủ làm con bé đau hả? Sao cậu không chát muối vào vết thương trên mặt Đan luôn đi !!!!!!!!!!!
Kiệt nhún vai, đứng dậy trước khi bị Trung trách móc nhiều hơn. Trung vẫn nói với theo Kiệt:
+ Chúng ta đã thỏa thuận không dùng thủ đoạn… *Trung nhắc*
+ Ừk. Và tớ đã giảm nhẹ hình thức đấy thôi. Con bé Đan không phải vào bệnh viện , cũng không mất miếng thịt hay ml máu nào.
Nghe Kiệt chống chế, Trung tức giận khựng lại và chấp nhận rằng dù Trung nói gì thêm thì Kiệt vẫn không nhận lỗi vs Đan.
+ Lần sau đừng làm vậy nữa. Đâu phải chuyện gì cũng cần bất chấp thủ đoạn.
Giờ thì đến lượt Kiệt dừng bước, cơn gió chiều tối lạnh lẽo khẽ thoảng qua làm tóc Kiệt xao động. Âm thanh huyên náo của cuộc thi lùi dần. Trung làm Kiệt nghĩ tới những điều mà Kiệt khó chịu và mệt mỏi, như thể Trung đang chỉnh đốn Kiệt để Kiệt không rơi vào con – đường – mà – Kiệt – cũng – căm – thù.
+ Cậu…. đừng dạy tớ phải làm gì !
Kiệt nói hơi to, bầu không khí không những lạnh lẽo mà còn u ám lạ thường. Câu chuyện họ đề cập có lẽ rất riêng tư khó mở lời.
Trên đường chạy, Tuấn và Hương căng thẳng vô cùng, tưởng chừng đây không phải cuộc thi mà là một cuộc “bốp chát” thực sự. Tính Tuấn nhạy cảm và dễ yếu lòng, ngược lại, Huyền có một tinh thần cứng cỏi và ngang tàng (dân giang hồ xưa nay chứ bộ). Thể lực Tuấn và Huyền cứ thay đổi xoành xoạch chóng cả mặt.
+ Tôi không ngờ anh lại “ςướק ngày” vs Kiệt ! Anh hiểu lý lẽ hơn Kiệt mà *Huyền quát, ai cũng nghĩ Huyền đang bức xúc, thật ra Huyền chỉ kiếm cớ làm Tuấn mất tập trung*
+ Cô từng là người yêu của Nam? Cô vì bạn ,tôi cũng vì bạn ! Giống nhau nhá *Tuấn không chịu nép vế*
+ Đúng là một lũ…. Đầu đất, máu lạnh *Huyền phát điên*
+ Sao hả? Hotboy lạnh lùng mới có giá hỉu chưa???
Thế đấy, chân chạy, mồm hoạt động liên thanh, Huyền và Tuấn chỉ lo phá đám đối phương. Đan và Tùng ngồi xa mà vẫn còn văng vẳng tiếng cãi nhau chí chóe.
Ở đầu chặng 4 – chặng cuối cùng, tình trạng cũng không khá hơn Huyền và Tuấn là bao. Hương và Chi gầm ghè nhau, cả 2 chuẩn bị tư thế, Huyền và Tuấn đến là Hương và Chi sẽ lao đi ngay. Vấn đề là ai sẽ đến sớm hơn. Người làm đà để chặng cuối được thuận lợi. Tuấn, hay là Huyền?
Tất cả đều đứng thẳng người, hồi hộp nhìn theo mỗi cử động trên đường đua, ngừng thở vài giây khi thấy 1 bước chân chạm tới vạch giao 2 chặng.
+ HƯƠNG !!!
Huyền gọi to, dõng dạc, Hương cười tươi tỉnh nhìn qua Chi rồi đón lấy gậy trên tay Huyền. Chi cứ nhìn Hương chạy, tức tối vô đối. Lúc này Tuấn mới chạy tới và gọi lớn:
+ CHI !!!!!!!!!!!! T.T
Vẫn là động tác quen thuộc như Kiệt và Trung, Chi giật gậy chạy như bay. Chắc chắn sau cuộc thi Chi sẽ trừng trị Tuấn vì cái tội… thể lực kém !
Bầu không khí càng căng như dây đàn, 1 cuộc rượt đuổi mang tính quyết định, kết thúc trận đấu.
+ Hương ! Cố lên !!! *Đan cổ vũ Hương thật lớn. Có lẽ tất cả trông mong vào 1 mình Hương thôi. Đan xoa xoa vết thương trên má, nó đã được Tùng dán băng nhưng cảm giác rát tấy vẫn vẩn vương*
+ Cố lên, Hương *Huyền và Ân cũng làm điều tương tự*
Có rất nhiều học sinh cũng hò reo cổ vũ Hương, thật ồn ào. Kiệt cứ nghiêm nghị đứng khoanh tay nhìn Hương và Chi bằng sự se sắt, chờ đợi. Trung trầm ngâm, đăm chiêu….
+ Chi ! Anh muốn đấu lắm hả? *Hương gắt*
+ Chẳng đấm đá đấu chiến gì hết. Tôi chỉ biết tôi sẽ không – thua – một – đứa – con – gái. Đấy là một nỗi NHỤC !
Hương nhếch mép nguyền rủa. Sao tự dưng Chi lại ý thức tới nhục vs chả vinh, sự thực là vì 1 chút lòng giận dữ, Chi đã xác định lại mục tiêu. Chi sẽ tạm thời không chểnh mảng để phá hoại cuộc thi, Chi sẽ dốc sức chạy.
+ Anh thua đi. Rồi mọi chuyện sẽ đúng ý của anh *Hương chú mục chạy*
+ Ý cô là nếu thua thì tôi sẽ không phải đấu những trận sau?
+ Kiệt sẽ không cho anh đấu tiếp, đảm bảo luôn ! *Hương dụ*
+ Tôi không muốn nghe.
Chi nhích lên, Hương lại tăng tốc, cuộc giằng co từng milimet. Hương sốt ruột lắm rồi, ý nghĩ kì quặc hiên ngang hiện lên trong đầu. Bất cứ thứ gì hay điều gì Hương cảm thấy có
ích đều không thể bỏ qua.
+ Chi !!!!!!!!! Quần anh chưa kéo khóa !!!!
+ Cái gì?????
Chi sửng sốt, 1s để Chi kịp định thần điều Hương vừa nói, 1s để Chi đỏ bừng mặt, 1s để Chi nhìn xuống….. !
Rồi, Chi phát hiện ra thật ngớ ngẩn.
Chi mặc quần thể thao cơ mà?
LẤY ĐÂU RA KHÓA QUẦN??????????????
3s trôi qua, Chi ngẩng mặt lên, hiểu ra mình đã bị bỏ lại. Đây chắc cũng gọi là “mánh” – nó “trong sạch” !
Kiệt vẫn nhìn, trước tình cảnh Chi phải vắt giò lên cổ, Kiệt hít 1 hơi thật đầy, cảm tưởng 2 tai hắn xì ra 2 ống khói. Kiệt chạy thua Đan, bực, Kiệt bị Trung “nỡ lời”, bực hơn, Kiệt thấy cái thể lực còm cõi của Tuấn, càng bực, nhìn Chi chạy tít sau Hương, rất bực !!! Cơ hồ bàn tay Kiệt nắm chặt lại, yên vị trước иgự¢ nãy giờ sẵn sàng cho Trung – Tuấn – Chi vài cú knock out !