Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 29

Tác giả: NhokkonKenVil

Đan nhận ra cô đã quá buông xuôi, cô chỉ mới đấu tranh có một chút mà đã chùn bước. Jung min là của Đan, không – một – kẻ – nào – có – thể – ςướק – được. Đan vô dụng như vậy, thật xấu hổ khi chấp nhận lời hứa vs Jung Min.
+ Em nhất định làm anh nhớ lại em, Kiệt ạk. Anh là Jung Min, anh vẫn chưa hoàn toàn quên em. Dù có chuyện gì chăng nữa em cũng sẽ quyết tâm tới cùng.
Hy vọng này không phải dễ dàng. Chắc chắn sẽ gian nan, khó khăn nhiều. Nhưng nếu không cố gắng lúc này, có thể Đan sẽ hối hận về sau.
Đan vơ chùm khóa phòng Jung Min, căn phòng cũng bỏ trống đã lâu, đồ đạc của anh vẫn nguyên vẹn. Đan vươn người bật đèn, ánh sáng lan tỏa xung quanh, Đan ngạc nhiên đưa mắt nhìn. Căn phòng của Jung Min rất lạ lẫm, bởi lẽ cô chưa từng vào bên trong suốt 2 tháng sống cùng anh.
Tuy là phòng 1 tên con trai nhưng nó rất ngăn nắp gọn gàng. Đan đi 1 vòng quanh phòng, mấy bộ quần áo anh từng mặc đều được treo trên tủ, mùi hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Đan bỗng thấy thích thú khi “săm soi” đồ đạc của Jung min !
Giường này, tủ quần áo, ghế, bàn, sách vở, mấy bản hợp đồng của J-Max…Hihi, anh là người có trách nhiệm lắm, sau này mà lấy anh… làm chồng, khỏi lo anh bỏ bê Đan và gia đình luôn !
Mỗi lúc nhớ anh Đan đều cấm mình vào đây, nhưng giờ thì khác, cô không cần gượng gạo như vậy nữa.
+ Ơ…?
Hai tấm ảnh nhỏ kẹp vào đống hợp đồng rơi xuống bàn. Đan nhặt lên và cười khúc khích, 1 tấm ảnh cô và Jung Min chụp chung hôm đi khu vui chơi về, còn 1 tấm nhân viên ở đó chụp tặng anh.
Các cặp đôi đến khu vui chơi đều được tặng 1 tấm ảnh nhỏ làm kỉ niệm, đã giải thích liên hồi rằng Đan hok phải người yêu Jung Min mà nhân viên cứ cười: “Chị dễ mắc cỡ ghê, anh ý đẹp trai thế cơ mà !”
Tuyệt quá, có 1 tấm ảnh còn lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc bên Jung Min, 1 tấm khác thì lưu giữ hình ảnh của anh. Rất đáng yêu. Đằng sau bức
ảnh có 3 hàng chữ nhỏ….
+ ối trời, chữ Hàn. Sao mất trí nhớ mà anh ấy vẫn còn “bản chất” người Hàn nhỉ Siêu thật. Hix. Đọc làm sao đây?! *ngậm ngùi*
Đêm đấy mải ngắm tấm ảnh, Đan ngủ thi*p đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau:
+ LÀ LÁ LA LA…
” Xoảng— lịch kịch”
Tiếng hát của Đan làm bà chị 2 ૮ɦếƭ lặng, đĩa bát rơi lung tung.
+ Đan… hôm nay… em… hạ sốt chưa? *nhìn Đan không chớp mắt*
+ Àk em hạ sốt nhiều rồi… Là lá la, cuộc đời đẹp tươi. Hahaha
+ *Phụt— chị cả sặc nước*…. Đẹp… đẹp.. tươi???????? *lắp bắp*
+ 2 chị sao thế? Trúng gió àk?
Chị 2 nhìn Đan bằng ánh mắt đau khổ, chị cả vội chạy lại thì thầm:
+ Con Đan nó điên nặng rồi, chắc nhớ Jung min quá.
+ Ừk, hix con bé thật đáng thương
Đan vui vẻ mở tủ lạnh, lấy hộp sữa, lốc 1 hơi nhẵn phăng.
+ Em sẽ thử kéo Jung Min về 1 lần nữa *khẳng định hùng hồn*
” Rầm “– 2 bà chị bật ngửa ra sàn.
Đan chỉ cười rồi phóng vèo ra cửa, để mặc 4 con mắt dõi theo…
Đan phải vui vẻ vì sau này sẽ gặp nhiều chuyện khó khăn, sẽ phải luôn sẵn sàng !!!
Đan cùng Huyền và Ân tới trường, bất chợt 1 cô gái quàng cổ Đan từ đằng sau làm cô tý nghẹt thở.
+ Haha, chào buổi sáng, Đan !
+ Hương?!
+ Ai thế này? *Huyền và Ân trố mắt*
+ Àk. Xin tự giới thiệu: Tớ là Hương, người của công ty Linh Nguyễn. Chào các bạn
+ Linh Nguyễn là top 7 vs J-Max đó hả?
+ Đúng rồi, hì.
+ Hương có chuyện gì thế?
+ Tớ muốn bạn gặp thằng nhóc của NewMen. Ớ ớ…. Nó vừa ở đây mà????? *dáo dác tìm* Đợi tớ tý nha * Chạy loăng quăng*
Cả ba ngẩn tò te nhìn Hương mất hút trong đám học sinh lố nhố.
+ Hoạt bát ghê. Nhưng cũng sẽ… đanh đá *Ân cười*
+ Hok đâu, Hương hiền lắm. Dễ thương mà.
Chưa đầy 30s Hương đã trở lại vị trí, 1 gã đi sau. Trời ! “Thằng nhóc” đây ák….. Nó phải cao hơn Huyền và Ân gần 2 cái đầu. Hix.
+ Hắn là Tùng, khối 12, Ba mẹ hắn là GĐ NewMen.
+ Hơ. Chào…. anh ! *cả 3 đưa mắt lên nhìn*
+ Chào *cười thân thiện* Mới gặp mọi người lần đâu, giúp đỡ ha. Ừm, tớ phải vào thư viện đã. Gặp mọi người sau.
Vừa chào được đúng 1 câu đã thấy Tùng lẩn mất.
+ Haizzzzz. Hắn lúc nào cũng ít giao tiếp thế đấy. Ấy ૮ɦếƭ. Tớ còn bài tập chưa làm. Bye nha.
Ba người lại 1 lần nữa ngẩn tò te. Vèo 1 cái Hương đến, Tùng đến; rồi cũng lại vèo một cái Tùng đi, Hương đi. Tốc độ như bão quét vậy.
Trong lớp ầm ĩ tiếng nói chuyện, cười đùa. Ân nhanh chóng nắm bắt tin vịt à tua lại vs Huyền – Đan.
+ Nay, hôm qua trường ta có 1 anh đẹp trai vào học lớp bên cạnh đấy. Nghe nói là cao ráo, mặt manly, tóc bạc, ….. Gặp chưa?
Đan và Huyền bắt đầu tưởng tượng theo những gì Ân miêu tả. Có rất nhiều cái tên được đưa ra, Ân nhấn mạnh “học sinh mới vào, tóc bạc, người Hàn Quốc”.
Tức thì 2 cái mồm của Đan và Huyền há hốc muốn chạm đất, 2 người quay nhìn Ân một cách bàng hoàng…
+ Hok lẽ…………… HẮN????????????? *đồng thanh*
Ân như hiểu ngay “hắn” là thằng nào, Ân cũng há hốc mồm, mắt trợn tròn.
+ KIỆT ÁKKKKK???????????
+ Mới hôm qua thấy hắn cõng Đan, nghĩa là hắn cũng học trường này?! Hix.
+ Hắn học lớp bên cạnh sao?
Cả ba cứng đờ như tượng. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, trên tay cầm cây thước to và đống sách vở.
+ Các em, trật tự nào ! *gõ thước rầm rầm* Lớp chúng ta sẽ có học sinh mới, họ là du học sinh từ Hàn Quốc.
Đồng loạt cả 3 cái đầu quay ngoắt nhìn phía trên bục giảng.
+ Hàn Quốc? Còn ai sắp tới nữa?
+ Chắc chắn hok phải Kiệt. Hắn đang học lớp bên cạnh.
+ Thế… là ai?
Không để 3 con nhỏ đợi lâu, 2 bóng người cao ngút bước vào trong.
+…… Ya… ya… là.. Trung… Tuấn !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét thất kinh hồn vía của Đan – Huyền – Ân chẳng thấm vào đâu so vs tiếng hò reo của nữ sinh trong lớp. Bọn nữ sinh hám zai xô đẩy nhau lao đến quỳ mọt dưới chân 2 gã Trung và Tuấn.
+ Anh ơy, anh đúng là tình yêu của đời em rùi. Em sẽ… Em sẽ làm tất cả vì anh.
+ Hớ *Trung chớp chớp mắt* Nhưng mà em hok phải tình yêu của đời anh *nở môt nụ cười man rợ*
+ Ui anh ơy, khuôn mặt khả ái của anh như ánh nắng ban mai chiếu rọi tim em trong đếm tối. Em….
+ Stop ! *Tuấn thét* Tui hok muốn làm ánh nắng ban mai, tui muốn làm Người đẹp trai nhất thế giới *xỉa xói*
Sau khi nói 1 tràng những lời cay nghiệt khinh thường lũ con gái, hai gã lại cùng nhau nở nụ cười “thật-thiên-thần”. Nụ cười đó có thể đưa “các em” từ địa ngục lên thiên đàng. Kết quả 2 gã càng bị bám dữ hơn.
+ Rặt 1 lũ ngu mới bám 2 thằng đó *Huyền nuốt nước bọt*
+ Hok hok, tớ nghĩ bọn nó không ngu mà là bị mờ mắt *Ân tiếp lời*
+ Bọn chúng… đến đây làm gì? *Đan méo mặt*
Hai đứa bạn quay nhìn Đan.
+ Ừk đúng rùi. Tính ra bạn bè thằng Kiệt đều vây kín trường mình. Hix hix.
+ Nào nào, mấy em kia ! Về chỗ cho 2 bạn giới thiệu *cái thước trong tay giáo viên lại được dịp gõ rầm rầm*.
Hai gã ngạo mạn bước lên bục, Trung thì chắp tay ra sau, Tuấn thì tay đút túi, mồm nhai kẹo cao su lép bép. Láo thật !
+ Xin chào các bạn. Tớ tên là Kyu Jong, gọi Trung là được ! Thật lòng mà nói thì… tớ không cần học chương trình cấp III làm gì vì vs IQ 300 của tớ, tớ đã thực hiện xong chương trình cao học, lấy các loại Bằng như @$&^*&@#!#…. Thế nên, đến đây….vui là chính ! Mong các bạn giúp đỡ *cúi chào*
Bên dưới vỗ tay inh ỏi, giáo viên nhìn hắn bằng ánh mắt đau thương, miệng nhếch lên choáng ngợp, có vẻ chính bà cũng còn chưa mơ tới cao học, nói gì đến các loại Bằng đô con như Trung sở hữu.
+ 2222 !!! Tớ là Hyung Jun, tên khác là Tuấn. Tớ thích đi học lắm, vì trong trường có rất nhiều em.. àk nhầm, nhiều bạn nữ zễ xương. Hí hí. Nhưng mà mọi người phải gọi tớ là “Anh” nhá, VD: anh kute, anh baby….. như thế tớ sẽ rất vui ! *nháy mắt*
Bên dưới lại hò reo nhảy múa, không ít học sinh nữ xịt máu mũi vì cú nháy mắt nguy hiểm của Tuấn.
+ Được rồi mời 2 em xuống dãy bàn trống phía cuối lớp.
Hai gã vừa đi vừa cười, hình như vẫn chưa thỏa mãn vs khả năng sát gái hiện tại. Đi tới đâu lập tức bị các em níu kéo tới đó:
+ Anh ơy ngồi vs em, em sẽ đuổi thằng xí zai này đi…. Hix hix ui đẹp zai thế. Hơ.. hơ..
Đan – Huyền – Ân vội vớ quyển sách che hết mặt đi. Tuyệt đối không để 2 gã phát giác !
+ Ôh ! bạn nè nhìn quen quen?! *Tuấn cười to dừng lại*
Huyền và Ân hít sâu, hé mắt nhìn. Ân đang ôm chặt quyển sách, che tới che lui toát cả mồ hôi. Tuấn thấy lạ liền bám sát bàn Ân, quyết nhìn cho được mặt Ân. Tuấn ngó bên phải, Ân che bên phải, ngó trái, che trái, ngó trước, che trước, ngó sau, che sau….
Thật gan lì, Tuấn quay muốn rụng cổ mà vẫn không tài nào thấy mặt Ân.
+ Trời ơi che kĩ vào Ân ! Đừng để hắn thấy mặt *Đan và Huyền thót tim nhìn Ân và Tuấn*
+ Đan, Huyền ! Hai người làm trò gì vậy?
Giọng nói làm Huyền và Đan giật nảy người, 2 đứa quay nhìn nhau, rồi lại ngó mắt nhìn gã đang đứng phía sau. Hai quyển sách rơi bộp xuống bàn. Ân vs Tuấn cũng quay nhìn…
Hix hix Gã Trung đã đứng đằng sau khoanh tay từ lúc nào không hay !
+ A !!!!!!!!! Đan ! Huyền ! *thích thú*
Cả 3 vùng chạy thì bị Trung và Tuấn túm áo, đè xuống ghế.
+ Ngồi yên nào, bạn bè lâu ngày ai nỡ lạnh lùng thế *Trung nói nhỏ*
Hai gã vất cặp ngồi ngay 2 bàn sau. Huyền – Ân – Đan gục đầu mà khóc thương cho số phận hẩm hiu kém may mắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc