Đan gọi một bàn toàn bánh khoai – món ăn vặt ưa thích của cô.[cái này mà gọi là ăn trưa àk?!]. Jung Min ngồi thừ người ra, đũa cũng không dám động.
+ Anh ăn đi chứ, ngon lắm đấy (gắp liên tục đầy bánh vào đĩa hắn).
Hắn miệc cưỡng đưa một miếng bánh lên miệng, miễn cưỡng mà nhai.
+ Thế nào?
+……..(vẫn nhai, im lặng)
+ Này Jung Min?
+……………
+ NÓi gì đi? Ngộ độc thì cũng phải bảo tui chớ? (kéo áo hắn)
+ …….Tôi…….
+ ????????????????
+ Nó….. không tệ như tôi tưởng [nghiện ùi - trúng độc bánh khoai lun]
+ Haha. Vậy àk. Ăn thêm đi. Chúng ta là người “cùng chí hướng” rồi đấy.(gắp lia lịa)
+ Ưmmmm…Từ từ thôi !!!!!!!!!!!!!!!!
………………….
+ Anh vào đây chơi không?
+ Gì? Khu vui chơi tự do àk.
………………….
+ Cái kia ! Cái kia ! Tôi muốn cái kia !!!!!!!!!! (hét lên vui sướng)
+ Ax. Trượt rồi. Khó gắp trúng thật.
………………….
Đan dẫn Jung Min lang thang mọi ngóc ngách khu vui chơi: gắp gấu bông, chèo thuyền, tàu lượn, nhà ma…….[d/g thông cảm vì t/g chưa đi bao giờ nên chẳng bít nó cụ thể ra sao ]
Tiền của Jung Min nhiều đến nỗi tiêu mãi chưa vơi.
+ Vào mua quần áo với tôi.
+ Ừk. Mải chơi tý quên.
Jung Min vào shop thử chán chê, vác một đống quần áo hàng hiệu ra. Hắn vơ bừa một bộ rồi chạy vèo vào thay, và khi hắn bước ra…….
+ Trông được chứ hả?
+ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( – xịt máu mũi thảm hại !!!- hắn sports kinh khủng)
Cả buổi chiều quanh quẩn đi chơi, giờ thì cả Đan và Jung Min đều đã mệt lử. Đan vẫn không quên ghé vào công viêm lúc chiều tà, cô đến bãi cỏ dưới tán cây rợp lá, ngồi xuống, cạnh hắn.
+ Haizzzzzzzzzzzz. Hôm nay vui thật đấy.
+ Vậy ư?
Hắn quay ra cười tươi, ánh mắt sáng lên một sự thú vị kì lạ. Cơn gió nhẹ mơn man từng lọn tóc của Jung Min, làm chúng lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng hoàng hôn buổi chiều tà.
Đan phải công nhận rằng…. hắn đpej trai như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đan bị cuốn hút vào vẻ sang trọng lãng mạn của Jung Min. Bất giác tim cô loạn lên như muốn nhảy khỏi lổng иgự¢.
+ Cô sao thế?
Hắn lại ngây ngô hỏi, người hắn nhướn về phía Đan. Cô biến thành pho tượng bất động. Jung Min kiên nhẫn chờ đợi, Đan cố lấy lại bất kì chút lí trí nào vương vấn trong đầu để quay đi. Mọi thứ rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ đều đều, tiếng rạt rào trên mặt hồ yên ả (!!!)……
+ À. Anh có nhớ hồ nước kia không?
+ Huk? cái hồ rộng choáng ngợp kía ák? (chỉ tay về phía trước)
+ Ừk. Là nơi tôi gặp anh lần đầu.
+ Àk àk, chiều tối qua đó hả? (vừa nói vừa ngả người trên nền cỏ xanh mơn mởn)
+ Tôi sợ gần ૮ɦếƭ ý. Cứ nghĩ là anh chỉ chán đời thui, ai dè lại còn muốn tự tử.
+ Tôi từng như thế ư? ( ngạc nhiên)
+ Ừk anh đúng là kẻ hâm !
Jung Min cười ầm lên, tim Đan lại dồn dập. Khi hắn và cô dần rút ngắn khoảng cách xa lạ, cô nhận ra mình thường xuyên bị “khuân mặt dễ thương của Jung Min” mục kích.
Một ý nghĩ khác chợt cắt ngang tất cả,…….
+ Này….
+ Sao?
+ Liệu sau này, khi anh nhớ được, anh có còn biết tôi là ai nữa không?
+ Sao cô hỏi thế? ( Hắn nhổm dậy, điệu bộ quan tâm)
+ Thì anh đẹp trai ngời ngời, lại còn giàu sụ, làm gì có chuyện anh nhớ một người như tôi (bật cười ngại ngùng)
+ ….Ừa, chắc là thế.
+ NÀY ! SAO NÓI ĐƠN GIẢN VẬY. Dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng, lại còn ở ké nhà tôi (chưa kể nụ hôn đầu iu dấu???). Anh tính quên là quên luôn hả? ĐỒ VÔ ƠN BỘI NGHĨA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
+ Dữ quá đi (Jung Min phá ra cười)
+ Cười gì, Đồ hâm.
+ Cười cô chứ còn cười gì. Tôi ở nhà cô đến lúc này mới chưa đầy 24h nhá. Cô sợ tôi quên cô thế àk?
+ Vớ vẩn. Ý tôi là… Sau này hãy nhớ mà thanh toán cho đủ những những khoản…. anh đã nợ nhà tôi !
+ Thế tôi không đảm bảo mình sẽ nhớ nổi cô!
+ Anh…!
Đan tức giận chỉ tay vào người Jung Min, hắn chỉ trực có vậy là nắm chặt tay Đan, nhẹ nhàng đưa mặt lại gần, cười thích thú.
+ Tôi hứa. Không quên cô đâu. Vừa lòng chưa?
+ Kệ… kệ anh, đồ… bịnh hoạn dê xồm (ra sức rút tay lại)
+ Ơ thế không định nghéo tay làm tin àk?
+ Hở? Cái gì?
Hắn đưa bàn tay còn lại túm hờ tay Đan, tay kia móc hai ngón út với nhau, ngoắc ngoắc một cách nghịch ngợm.
+ Đây, yên tâm đi nhé.
+ Đồ điên ! Đồ khùng ! Tôi cho anh lộn cổ xuống hồ.
+ Ax…………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tối đó, Đan ngồi viết nhật kí thật lâu, vừa viết cô vừa ngẫm nghĩ…..
“Hôm nay là ngày thứ hai tôi ở cùng nhà với hắn. Phát hiện ra rằng hắn có một tài sản khổng lồ sú-sù-sụ luôn !!! Không hiểu gia đình hắn giàu có cỡ nào nữa. Hắn lại còn thích ăn…bánh khoai nữa chứ. Giống giống thằng bé cấp hai….
Nhưng… ở bên hắn tôi có cảm giác kì quái… Trời ơi ! Có phải tôi điên rồi không? Tự dưng thấy hắn Sao đẹp trai thế không biết
Khi nghĩ đến lúc hắn có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào, tôi chợt buồn chán khó hiểu….
Nhưng không sao. Hắn nợ tôi cái mạng đó! Hắn cũng đã hứa với tôi rồi! Thử chuồn xem, dù có phải xới tung khắp nơi tôi cũng quyết tìm được hắn”.
Những ngày sau đó vẫn diễn ra đều đều… Buổi sáng Đan đi học, hắn đi làm (mà hình như vai trò của hắn ở công ty còn quan trọng hơn cả chị cả Đan). Đến chiều Jung Min được nghỉ thì hai đứa lại lôi nhau ra ngoài mua sắm, đi chơi. Nhiều lúc hắn cũng nghịch như trẻ con, nhiều lúc lại ân cần dễ thương knih khủng. Đi với hắn Đan cứ gọi là bị quay như chóng chóng. Thỉnh thoảng hắn cũng biểu hiện kì lạ, hắn có chút kí ức gì đó về những gì đã trải qua (may là chưa nhớ ra)….
Một tuần trôi qua, nhà Đan trở nên tươi vui hẳn (không thể phủ nhận) từ khi hắn đến. Đùng một cái hắn biên công ty sắp phá sản của chji Đan thành công ty trẻ đầy tiềm năng. Công ty phát đạt đồng nghĩ với việc thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn đi. Tuy nói một ngày làm 4h nhưng chị cả bận túi bụi chẳng lẽ hắn lại làm ngơ. Jung Min và chị cả mất dạng từ sáng sớm đến tận đêm khuya.
2h đêm Thứ Bảy:
+ Ngủ chưa? (Jung Min về muộn, hắn khẽ đẩy cửa phòng Đan)
+ Ngủ… rồi…
+ Thế thì thôi. Cứ ngủ tiếp đi (bịt mồm cười)
+ Ờ… Ngủ… đây.
Sáng hôm sau, Đan giật mình vọt khỏi giường. 5 rưỡi sáng, lần đầu tiên Đan có thể dậy sớm đến thế. Cô vội nhòm sang phòng bên cạnh… Phòng trống không, Jung Min đã đi làm sớm với chị cả. Cảm giác hụt hẫng ngập tràn trong lòng Đan.
Tối qua, Đan lờ mờ nhớ rằng hắn đã vào phòng mình rồi. Vậy mà chỉ vì ham ngủ, Đan đã bỏ lỡ cơ hội được nói chuyện với Jung Min. Ba ngày nay, Đan chẳng thấy mặt mũi hắn, hắn phải đi đây đó nhiều để lo mấy hợp đồng cho công ty chị cả.
Trống trải qua. Không có người đi chơi, không có người hay cười đùa, và trên hết là… Đan không được gặp hắn !
Đan mân mê nỗi buồn, chỉ 2′ sau cô đã sửng sốt bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng…điên loạn. Đan lại sửa soạn đến trường.
Đan đi sớm lên tiện đường vào rủ Huyền đi học….
+ Mặt trời hôm nay chòi lên từ đằng tây. Cậu cũng óc ngày dậy sớm. (nhấn mạnh, mỉa mai)
+ ….Xoáy vừa thui (xị mặt)
+ Ừkm, (nhìn Đan chằm chằm)
+ Gì?
+ Cậu lạ nhở. Lại vụ gì đây? Hay lại gây gổ với anh Jung Min đẹp trai?
+ Chẳng biết. Tớ cũng thấy người lạ lắm. Ba ngày không nhìn thấy mặt mũi hắn, tớ bị ám ảnh hoài.
+ Cậu.thích.Jung.Min.àk?
+ KHÔNG ! ĐỜI NÀO LẠI THẾ. CẬU THẦN KINH HẢ.(la toáng)
Huyền trố mắt nhìn Đan.
+ Không, không thể…. (hạ giọng, ௱ôЛƓ lung)
+ (thở dài) Nhiều khi tiếng sét đánh ngang tai mà không biết.
+ Trời ơi. Điên rồi (vò tóc tai lởm chởm)
+ Huk? Người đẹp trai tài giỏi như anh ấy là sinh vật sắp tuyệt chủng rồi. Lại còn tính tình thoải mái dịu dàng, ân cần dễ thương. Ai gặp chẳng yêu chứ. Đến người tung hoành tình trường như tớ còn không cưỡng lại được. Hihi.
+ Thôi đừng nói nữa. Chẳng khác nào tớ là đứa dại zai! (mặt mũi méo xệch)
+ Lo gì. Cứ cho là cảm giác bồng bột đi, từ giờ giữ khoảng cách không để anh ấy ảnh hưởng nữa, tự khắc sẽ hết cảm giác” là lạ”.
+ Tránh sao được. Mà tớ không biết trước kia hắn như thế nào, tớ thấy hơi sợ… Nếu trước kia hắn là một kẻ… khủng khi*p [từ nhiều nghĩa nhá - hãy tưởng tượng]…mà tớ lại… thích nổi hắn sao?!
+ khó xảy ra lắm. Tính cách Jung Min hoàn hảo như thế, trước kia chắc cũng chẳng khác mấy đâu.
+ Vậy… chẳng lẽ tớ..(tim đập thình thịch)
+ Có thể lắm! (cười khoái chí) Cậu thích Jung Min rồi !!!
Đan ngẩn ngơ, bất động toàn thân. Giữa lúc Huyền đang chăm chăm vào Đan thì Đan bất ngờ nhe răng cười hô hố.
+ HAHAHA. THẬT ĐÚNG LÀ VỚ VẨN. HAHAHA
Huyền – sock – “thái độ gì vậy trời? haizzzzzzz. Con bé mới iu lần đầu, khó… chấp nhận là điều hiển nhiên ! Phỉa thông cảm thui !” – Huyền tự nhủ.