Cô gái của anh thật là tài giỏi,đi học thì là đứng toàn trường..Khi yêu thì hoàn toàn độc sủng trái tim người khác..
Còn bây giờ lại là một thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước phải săn đón..
Nhưng đó không phải là vấn đề Mạc Y Phàm quan tâm,cái anh quan trọng đó là Bối Bối..
Mạc Y Phàm gắn kết với lời nói trước đó của Hạ Vân, anh dù bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng Helen tinh ý phát hiện Mạc Y Phàm có vẻ đang kích động..
- " Cô nói lúc cô biết cô ấy,Nhược Hy đã mang thai bốn tháng sao..?"
- " Đúng vậy, tựu trường sau bốn tháng chúng tôi mới quen biết nhau.."
Mạc Y Phàm như ૮ɦếƭ lặng,cô mang thai con anh thế mà vẫn âm thầm ra đi..
Người phụ nữ không tim không phổi này..
Nhìn vẻ ngưng trọng như suy nghĩ gì đó của Mạc Y Phàm Helen nói thêm..
- " Tôi cũng mới biết Bối Bối là con anh mới đây thôi..Đó là lần đầu khi gặp anh bế Bối Bối, chưa rõ quan hệ của hai người tôi đã nhìn ra có điều không đúng..Nhìn con bé ngoài đôi mắt biết nói giống Tiểu Hy,toàn bộ đường nét rất giống anh..Anh có thể đưa con bé đi kiểm tra ADN.."
Mạc Y Phàm vuốt nhẹ khuôn mặt của Nhược Hy,cô bị tiêm thuốc giảm đau nên ngủ rất sâu..
- " Không cần thiết.."
Thế mà lúc đầu anh còn ngu ngốc nghi ngờ sự trong sạch của cô..
Helen khóe mắt cũng hiện lên vui mừng..
- " Tôi nhiều lần thắc mắc, chẳng ai rõ Tiểu Hy cố sống cố ૮ɦếƭ ngày đêm làm việc để làm gì.Một lần Nhược Hy cũng kiệt sức mà nhập viên thế này,tôi đã tức giận lần đầu hét lớn với con bé vì dám coi thường tính mạng.
Anh biết Tiểu Hy đã nói thế nào hay không? Con bé nói rằng:" Em chỉ có thể cố gắng như thế vì như vậy em mới có thể rút ngắn thời gian,quay về gặp được anh ấy,có thể đường đường chính chính đứng ngang bằng với anh ấy.Có thể dõng dạc nói với mọi người rằng em yêu anh ấy và em có đủ tư cách yêu anh ấy mà không bị bất cứ ai ngăn cảng.." Tiểu Hy vì anh mà phấn đấu,vì anh mà không tiếc mạng sống..
Cũng vì anh mà chấp nhận giữ lại đứa bé..thừa sống thiếu ૮ɦếƭ sinh Bối Bối ra..Vì không chịu nghỉ ngơi con bé phải sinh non,lúc đó vô cùng nguy hiểm..Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng ấy......"
Nói đến đây Henlen nghẹn ngào không thể nói tiếp,chỉ cần nghỉ đến thôi đã là sự ám ảnh kinh hoàng..
Đau đến thở không nổi,Mạc Y Phàm quay mặt vào trong tường..Che giấu đi một phần yếu đuối của chính mình..
Helen hiểu ý,nói rồi lẵng lặng rời khỏi phòng còn giúp hai người khép cửa lại..
Mạc Y Phàm xoay mặt,hàng mi anh còn lưu lại nước mắt..
Anh hít thở thật sâu,lau đi khóe mi, kéo ghế lại gần,áp sát khuôn mặt mình vào mặt Nhược Hy..
Anh nói trong sự đau lòng đến tột cùng..
- " Đồ ngốc, em là đồ ngốc.."
Tuổi trẻ năm ấy,anh cứ xem tình yêu là trên hết vì tình yêu với Nhược Hy anh có thể làm động lực để theo đuổi bất cứ ước mơ hoài bão nào.Anh lại quên mất,năm ấy là học sinh cá biệt toàn trường,anh cũng từng mặc cảm khi sánh bước bên cô..Thế mà anh là vô ý quên đi nỗi lòng của cô..Nhược Hy của anh kiêu hãnh thế nào,cô phải tự dày vò ra sao, chấp nhận mọi khó khăn,đau lòng để buông tay anh ra..Thế mà anh như kẻ ngốc, anh chỉ biết hận cô, hận đến tận cùng tâm can ngày này qua tháng nọ..
So với tình yêu của cô anh thật quá tầm thường..