Tần Hạ Vũ dỗ dành Bối Bối..
- " Bối Bối ngoan qua chú bế nào sao khóc thế này..."
Bối Bối lắc đầu, thế nào cũng không chịu..
Nhìn chiếc xe đang dần chạy khuất,bất ngờ Nhược Hy hôn lên má con gái..
- " Bối Bối để mẹ tìm chú về cho con nhé, được không?"
- " Dạ.."
Bối Bối hít mũi,ngoan ngoãn gật đầu..
- " Helen..Chăm Bối Bối giúp em.."
Giao Bối Bối cho Henlen..
Nhược Hy lại quay đầu nói với Tần Hạ Vũ..
- " Cho em mượn xe anh một chút.."
Mọi hành động của Nhược Hy vô cùng nhanh chóng và dứt khoát..Tần Hạ Vũ chưa hiểu rõ vấn đề gì đã thấy cô lên xe anh ta chạy mất..
Lúc này anh mới chợt tỉnh hỏi Helen..
- " Chẳng lẽ Mạc Y Phàm chính là..."
Nhìn qua Bối Bối ấy thế mà đã nín khóc,ngoan ngoãn với khuôn mặt chờ mong..
Helen gật đầu với Tần Hạ Vũ rồi bế Bối Bối vào nhà..
_______________________________
Nhược Hy tăng vận tốc,đường ngoại ô buổi sáng khá vắng..Một lòng muốn đuổi theo Mạc Y Phàm..
Nhược Hy thật chịu không nổi nữa rồi,cô thật lòng không hiểu sao ba năm qua cô có thể vượt qua được nỗi nhớ nhung cách xa này..Thế nhưng buổi sáng hôm nay nhìn anh bế lấy Bối Bối hình ảnh này cô khao khát bao năm qua..
Trong giấc mơ Nhược Hy luôn mơ thấy một ngày nào đó hạnh phúc do chính tay mình bỏ lỡ ba năm trước sẽ trở lại..
Rồi khi thấy Bối Bối tội nghiệp của cô, đeo bám Mạc Y Phàm đến thế..Con bé còn cảm nhận được huyết thống..Quan trọng là ở cô,giây phút Mạc Y Phàm quay lưng bỏ đi..Cô biết khi anh thấy sự xuất hiện của Tần Hạ Vũ,anh đã quyết bỏ cô ra khỏi tâm trí của anh..
Chắc chắn anh sẽ mang nỗi đau này xóa sạch hình ảnh của cô..Nhược Hy không cho phép..
Chạy với vận tốc kinh hoàng nhất,cô đã đuổi kịp xe Mạc Y Phàm..
Không chần chờ gì Nhược Hy vượt lên trước,cách hai mét cộ cụp cua tay lái chặn đầu xe anh lại..
Mạc Y Phàm cũng bất ngờ,anh bình tĩnh thắng gấp xém tý nữa còn chưa đến một mét,anh đã tông thẳng vào chiếc xe phía trước..
Mạc Y Phàm mở cửa xuống xe lúc này anh cũng ngạc nhiên,người vừa điên cuồng chặn xe anh lại là Thẩm Nhược Hy..
Nhược Hy đóng sầm cửa,cô tiến về phía anh..
- " Em điên rồi sao..?"
Mạc Y Phàm đăm chiêu muốn nhìn rõ người phụ nữ không tim không phổi này..
Thẩm Nhược Hy hít thở sâu,cô kéo áo khoác mỏng,giữa sườn núi gió hơi mạnh..
Cô nói..
- " Em muốm nói chuyện với anh.."
Mạc Y Phàm nhìn cô,qua một lúc anh mới nói..
- " Tôi không có gì để nói với em.."
Nói rồi Mạc Y Phàm xoay lưng muốn ngồi vào xe..
Nhược Hy đỏ mắt, lục phủ ngủ tạng như muốn tan nát..
Cô hét lên..
- " Em trở về rồi..Mạc Y Phàm,em trở về rồi..Chẳng phải anh nói suốt đời nay sẽ không bao giờ buông tay em hay sao..?"
Sự kìm nén,uất ức của Mạc Y Phàm bao năm qua,sự điềm tĩnh của anh xây dựng tất cả điều vì cô mà vỡ nát..
Anh xoay người bước đến gần Nhược Hy,sắc mặt vô cùng đáng sợ..
- " Thẩm Nhược,em đừng cho mình là đúng..Chuyện em có về hay đi cũng không hề liên quan gì đến Mạc Y Phàm Tôi.Em nghe rõ đây, kể từ ba năm trước lúc em lựa chọn rời khỏi tôi.Thì tình yêu đó cũng đã ૮ɦếƭ rồi..Em hiểu không..?"
Thẩm Nhược Hy khóc nức nở, cô quệt nước mắt dàn dụa trên mặt..
- " Vậy anh có biết vì sao năm đó,em lại rời đi mà không một lời từ biệt..Anh có biết em phải đau đớn thế nào để lựa chọn rời xa anh hay không..Tại sao anh không hỏi.."
Mắt Mạc Y Phàm cũng đỏ lên..
Anh hít thở lấy lại lí trí, lắc đầu như rơi vào tuyệt vọng..
- " Tôi không muốn biết, mọi thứ đã quá muộn rồi.."
Một chút kiêu hãnh anh muốn giữ lại cho bản thân..
Anh nói tiếp..
- " Quan trọng là Tôi không còn tình cảm với em..Mọi thứ nên chấm dứt ở đây thôi.."
Thẩm Nhược Hy đánh liều chạy đến, cô nắm lấy tay anh..Nghẹn ngào nói..
- " Em không tin..Mạc Y Phàm rõ ràng anh còn yêu em mà..Anh chỉ là đang muốn trừng phát em thôi có đúng không..Anh nói đi.."
Mạc Y Phàm trầm mặc, anh kéo tay cô ra..
- " Không! đó là sự thật.."
Lúc đầu Nhược Hy muốn nói Bối Bối là quả ngọt tình yêu của hai người..Nhưng bây giờ cô không muốn nói nữa..Cô muốn đánh cược vì cô không muốn anh phải quay lại với cô lại vì trách nhiệm..
Ngàn lần lý do cô không tin Mạc Y Phàm không còn yêu mình..Anh chỉ là đang muốn trừng phạt cô thôi mà..
Lúc Mạc Y Phàm muốn chuẩn bị ngồi vào xe,liền bị Nhược Hy níu tay anh..
Cô bước lại gần anh,rất gần hai người có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Cô nói..
- " Nếu anh nói anh không còn yêu em vậy anh dám cá cược hay không..?"
Mạc Y Phàm nhíu nhíu mày..
- " Tôi chưa hiểu..?"
Nhược Hy đưa tay lên,xoa lấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong..
- " Một tháng, anh không còn yêu em cũng không sao.Trong vòng một tháng em sẽ khiến anh yêu lại em,chấp nhận và tha thứ cho em.."
Mạc Y Phàm kéo tay cô xuống..
- " Đừng làm trò trẻ con.."
Nhược Hy sấn tới,buông lời thách thức..
- " Anh không dám sao..? Rõ ràng anh còn yêu em đúng không..?"
Mạc Y Phàm muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ người phụ nữ này..
Bỏ anh đi chính là cô..
Giờ quay về muốn làm trò gì..
Anh quay mặt đi không nhìn cô,chỉ sợ mình bị khuôn mặt mị hoặc này làm cho lung lay..
- " Chỉ là Tôi không muốn dính liếu mấy chuyện tình cảm không rõ ràng với em và người khác.."
Nhược Hy vốn là thông minh cô biết anh đang suy diễn chuyện gì..
Liền nhanh miệng nói..
- " Em giờ đang độc thân anh có thể an tâm về điều đó.."
Không hiểu sao trong lòng Mạc Y Phàm như được lông vũ vuốt lấy,mềm mại khó hiểu..
Anh lại nghĩ,cô độc thân vậy mối quan hệ giữa cô và Tần Hạ Vũ là như thế nào.Anh lại tin ý phát hiện chiếc xe cô đuổi theo lại là của Tần Hạ Vũ..Công khai đuổi theo anh,rõ ràng cô không hề đặt nặng Tần Hạ Vũ vào lòng..
Còn Bối Bối, là của người đàn ông nào..?
Thế bây giờ cô là mẹ đơn thân hay sao..?
Mạc Y Phàm không thể nói hết cảm xúc của anh lúc này..
Người còn gái anh nâng niu yêu thương lại để người đàn ông khác khinh thường,tệ bạc..Nỗi chua chát, xót xa không nói nên lời..
Nhược Hy thấy anh bị lay động, sợ anh từ chối,cô lại hỏi..
- " Thế nào..Anh dám hay không..?"
Cũng chẳng hiểu rõ ma xui quỷ khiến thế nào,anh lại đồng ý với cô..
Đồng nghĩa với việc giao cho cô con dao, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào trái tim anh..Vì với Thẩm Nhược Hy dù thời gian là bao lâu tình yêu của anh vẫn không miễn dịch với cô..
Vốn là gạt mình và gạt người....