Trong căn phòng được thiết kế tỉ mỉ, trang hoàng xa hoa, một bóng người yên tĩnh đang ngồi trên ban công ăn pizza, chiếc bàn màu trắng được chế tác theo phong cách Châu Âu, ngổn ngang trên mặt bàn là các bản thiết kế cùng Pizza Hut một loại đồ ăn nhanh được mua từ bên ngoài.
Phía dưới ban công, ánh sáng điện từ mọi nhà dần dần được thắp sáng kéo ra màn đêm vô tận.
Vốn bình thường quen sống trong phòng thiết kế, tác phong sinh hoạt khá đơn giản, phần lớn đều ở bên trong phòng làm việc.
Mái tóc dài được cố định bởi hai chiếc 乃út chì màu sác rực rỡ, ánh mắt linh động, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với ngũ quan xinh đẹp đến phát hờn, không cần son phấn vẫn rất thanh lịch tươi mát, khí chất khó giấu được..
Thế lạ thay càng ngắm nhìn cô, ánh mắt cô luôn toát ra sự cô liêu khó tả..
Lúc này cửa phòng được gõ nhẹ,kế tiếp là một người đàn ông trẻ tuổi khí chất thu hút,bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc vô cùng sành điệu tiến vào trong..
Tần Hạ Vũ mắt hướng đến cô gái đang ngồi trên ban công bằng ánh mắt yêu chiều..
- " Vivian, sao là ăn piza nữa..Em ăn uống thế này thì làm sao đủ chất.."
Vivian quay đầu mỉm cười với Tần Hạ Vũ,cô thong thả bước xuống ban công..Cầm ly nước uống một ngụm..
- " Không sao, em thấy ngon mà...."
Tần Hạ Vũ không đồng ý lắc đầu bắt đắc dĩ trách cô gái đứng kế bên mình..
- " Helen, cô chăm sóc Vivian như thế sao, việc ăn uống không được qua loa..?"
Henlen chỉ biết im lặng,bất đắc dĩ thở dài..Boss nha cô tính tình lạ lùng..Là người nổi tiếng nhưng chẳng cuộc sống vô cùng giản dị, tính cách trầm lặng dịu dàng..Thích yên ắng,lãnh đạm như thế..
Vivian nhíu nhíu mày liền bênh vực trợ lý của mình..
- " Anh đừng trách Helen,do em muốn thế mà.Được rồi,nói đi.. anh tìm em có việc gì không..?"
Vừa nói cô vừa cầm xấp vải đủ màu sắc ngắm tới lui..
Tần Hạ Vũ biết Vivian đã lâu,chắc cũng đã ba năm rồi, cô luôn như thế tuy nhẹ nhàng mà cư xử thật ra xa cách ngàn dặm..Là người mà anh ta muốn giang tay che chở lại chẳng biết bắt đầu làm sao..Nhìn thì thật sự cô rất gần anh nhưng thật ra ở rất xa..
- " Vivian bên Fashion Jex muốn mời em xuất hiện cho thời trang quốc tế lần này.."
Cô ngẩng mặt gật đầu xem như đã hiểu, bàn tay trắng muốt lại cầm cây thước vừa đo khúc vải đặt sẵn ngăn nắp trên bàn,nhàn nhạt trả lời..
- " Chẳng phải em bảo Helen đã từ chối rồi à..."
- " Đây là triển lãm thời trang quốc tế trong nước,em lâu rồi mới về lại.Anh cũng muốn em đi xem thời trong nước mình phát triển ra sao.."
Vivian cười khẽ một tiếng..
- " Tần Tổng à,em có thể xem trên tivi..Thật sự em không hứng thú cũng không muốn xuất hiện.."
Tần Hạ Vũ chỉ muốn thử một lần xem sao,anh muốn được một lần cùng Vivian sánh bước bên cạnh nhau..Còn ước nhiều điều hơn nữa,chỉ là bấy lâu nay thời gian khá dài mà anh ta vẫn không thể chạm đến cảm xúc thật của cô huống gì là trái tim được cất giấu kĩ lưỡng bên trong..
Đang muốn nói thêm thì điện thoại anh ta vang lên, sau khi kết thúc cuộc gọi..
- " Anh có việc gấp đi trước, tối chúng ta dùng bữa cùng nhau nhé.."
Nở nụ cười xin lỗi, Vivian ngại ngùng..
- " Xim lỗi anh nhé..Tối nay em có hẹn rồi.."
Từ ngày cô về nước anh ta chưa một phút riêng tư nào với cô..Cảm giác rất rõ Vivian luôn tránh né anh..Tần Hạ Vũ chỉ biết cười khổ..
Vivian lần này về nước là được sự nhờ vả của Ông anh.Vì ông của Tần Hạ Vũ là bạn thân của thầy ViVian.Nghe nói năm cô học năm nhất tại Pháp.Lúc vào trường đã được Rack một nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp hiện nay là thầy của cô chọn lấy.Chỉ một năm trôi qua ViVian nhanh chóng ghi tên mình trên bản đồ của giới thời trang.Thiết kế tinh tế độc đáo, ba năm trôi qua cô tân sinh viên năm nào giờ là ngôi sao được giới thời trang săn đoán..
Lúc Tần Hạ Vũ rời đi,nụ cười trên môi Vivian liền tắt..
Cô gái mang tên Helen lúc đi vào cùng anh ta, nhạy bén bước đến khóa trái cửa..
Rồi mới cẩn trọng quay lại..
- " Chị đã chuyển khoản cho bà ta chưa..?"
Helen hiểu ý gật đầu nói..
- " Rồi.Nhược Hy à chị nghĩ số lãi đã quá đủ.Em có cần suy nghĩ lại hay không.."
Nhược Hy..
Đúng vậy cô gái mà mọi người hết lời ca tụng mong một lần được gặp mặt không ai khác chính là Thẩm Nhược Hy..
Cô bây giờ đã thay đổi rất nhiếu,chỉ có một việc mãi mãi không đổi thay..
Thẩm Nhược Hy lắc nhẹ tách trà..
- " Được..Không cần chuyển nữa.."
Helen vốn là người châu á giống như Nhược hy,trước khi làm quản lý cho cô.Helen vốn là đàn chị của Nhược Hy trong trường..Hai người gặp nhau xứ người, gia cảnh cũng khá giống nhau rất nhanh chóng thân nhau..Những khổ đau,khốn khó của Nhược Hy năm ấy ở Pháp chỉ mình Helen chứng kiến mọi thứ..Từ lúc Nhược Hy thành danh đã giúp đỡ Helen rất nhiều..Tuy bên ngoài bọn họ là quan hệ là công việc nhưng Nhược Hy chưa một lần xem Helen là nhân viên của mình.Mà là một người chị để khi mõi mệt Nhược Hy có thể dựa vào, hoàn cảnh của Nhược Hy chỉ Helen là người rõ nhất..Helen luôn biết ơn còn thành tâm xem Nhược Hy là em gái của mình mà che chở chăm sóc lo lắng..
Ba năm trôi qua từ ngày mới kiếm tiền qua các tác phẩm thiết kế của mình..Mỗi tháng Nhược hy đều bảo Helen chuyển tiền cho một tài khoản duy nhất..
Con số dư chắc có lẽ đã mua được mấy ngôi nhà to ở mặt phố mất rồi..Ơn nghĩa thế nào,Helen không nói đến nhưng cô ta thấy cũng nên kết thúc thôi..
Cũng may Nhược Hy cùng suy nghĩ..