- Hai đứa ăn đi, rồi mẹ nói chuyện chút xong mẹ đi có công chuyện.
- Thì tụi con ăn, mẹ cứ nói đi có sao đâu.
- Ừ, mẹ tính tiền đãi tiệc, trừ đi tất cả còn dư 28 triệu, tiền này mẹ sẽ cho cho đứa coi như phụ chi phí đi tuần trang mật.
- (Vinh) Mẹ cứ giữ đi mẹ ơi, mẹ lo cho tụi con vậy nhiều rồi.
- Chưa xong, để mẹ nói tiếp, đến khi nhà trai qua rước dâu, lúc đó sẽ mẹ công bố của hồi môn cho con Dung luôn, bộ nữ trang con đeo là quà cưới của mẹ thôi.
- Còn nữa hả mẹ?
- Uhm, ngoại trước lúc mất có dặn mẹ hết rồi, rồi mẹ làm ăn bao nhiêu năm nay, ngoại mất cũng cho lại mẹ tiền, mà mẹ chỉ có 1 mình con thôi, nay mẹ già rồi, giữ tiền khư khư làm gì nhiều.
Tôi cảm thấy hơi bồi hồi, rõ là từ nhỏ tôi được thương rồi nhưng mà đến tận bây giờ, mẹ và ngoại vẫn luôn lo xa cho tôi, tôi cảm động lắm.
- Tiền của mẹ cũng như tiền của con, con đâu có cần nhiều tiền đâu, mẹ cứ giữ đi có gì con cần thì con xin mẹ.
- Đâu có được, ngoại dặn dò cho mẹ hết rồi, trước khi mất ngoại chỉ trăn trở 1 mình mày mà. Có chồng rồi phải khác, phải biết tính toán cho cuộc sống gia đình chứ, đâu có nói vậy được con!
Mẹ bắt đầu rưng rưng, làm tôi cũng sụt sùi theo, ông Vinh ngồi đó vẻ mặt cũng đầy tâm sự.
- Của hồi môn của ngoại để lại cho con là 2 cây vàng và 100 triệu, của mẹ là 100 triệu, còn phần cậu dì thì mẹ ko biết. Chú bạn mẹ có gửi đi đám cưới 1000 $,mẹ chưa tính vô cho con trong tiệc hôm qua. Để nữa rước dâu mẹ dăn dò con, rồi thưa chuyện với nhà chồng con mẹ sẽ nói luôn. Còn Vinh, nói thẳng ra nhà mẹ ko giàu bằng nhà con, nhưng mẹ muốn nhà con hiểu mẹ ko để con mẹ khổ, mẹ ko muốn mọi người nhìn vô con mẹ nói con mẹ ham giàu gì đó, với mẹ thì ko sao, mẹ cũng ko có ý khoe khoang hay phô trương nhưng mẹ muốn dập tắt ngay từ đầu những người ác mồm ác miệng. Ai nói gần nói xa con mẹ mẹ ko để yên đâu.
- Mẹ lo quá rồi, có ai nói gì đâu mà. Ko phải mẹ hay nói con là người dưng ko nuôi cơm thì ko phải quan tâm sao?
- Mẹ cũng suy nghĩ nhiều, mẹ tính tất cả tiền bạc cho 2 đứa là bí mật, nhưng rồi mẹ nghĩ lại ko phải ai cũng như mình. Thôi thì coi như mẹ thực hiện theo tâm ý của ngoại, nữa 2 đứa có cần mẹ hỗ trợ gì thì cứ nói. Mẹ còn tiền mà.
- Con ko lo được gì cho mẹ, mẹ cứ như vậy, con thấy xấu hỗ quá.
- Mày đi xấu hỗ với người dưng đi, sao lại xấu hỗ với mẹ? Đẻ mày ra thì phải nuôi, phải lo. Cho tụi bây biết là cha mẹ ko phải lo cho mấy đứa lúc nhỏ thôi đâu, khi tụi con lớn ba mẹ sẽ lo theo kiểu khác, lo những cái khác.
- (Vinh) Dạ, tụi con cảm ơn mẹ, nhưng những tiền vàng mẹ cho tụi con con sẽ để dành đó, thực sự cần con mới dám xài tới. Tất cả con sẽ để cho Dung giữ, đó là hồi môn của mẹ cho con gái mà.
- Ừ, 2 đứa tính sao là chuyện của tụi con, mẹ ko có ý kiến. À, Vinh cho mẹ gửi lời hỏi thăm má con nha, mong là tới thứ 7 này má con khoẻ.
- (Vinh) Dạ, con cảm ơn mẹ.
Tôi nghe mẹ nói, chỉ biết ngồi im thôi … Tôi chẳng phải là đứa cần tiền hay những thứ vòng vàng. Có chăng thì tôi thích được đi du lịch đây đó và mua sắm áo quần thôi, thực tâm cũng chưa bao giờ nghĩ về sẽ giữ 1 số tiền và vàng lớn nữa. Ngay cả cái xe, cái điện thoại tôi xài toàn là tới lúc hư hay quá cũ ko thể chấp nhận được mới mua cái mới.
Nói xong mẹ tôi đi công chuyện, ở nhà còn 2 đứa ngồi thần ra đó, tô bò kho chưa ăn hết.
- Mẹ em thương em quá.
- Uhm
- Chắc đó giờ ko bị đòn hả?
- Ai nói anh, trước thời điểm gặp anh là em bị đòn như cơm bữa, mẹ đánh như phim luôn.
- Thiệt ko?
- Ừ, lúc em bỏ nhà đi đó …….. Mà thôi, em ko muốn nhắc lại, giờ mẹ em thương em quá làm em thấy mình có lỗi và bất hiếu quá, ko có lo cho mẹ được gì hết.
- Uhm, thôi thì mai mốt khi nào nhớ thì về với mẹ chơi, đâu có xa lắm đâu.
- Anh thấy mẹ nói anh, mẹ đòi bẻ răng nếu anh ăn Hi*p em hông? Mẹ em nói thiệt đó.
- Uhm, anh nghe cũng ớn ớn.
- Em quậy nhưng hiền, còn mẹ em hung dữ lắm. Nhưng em giống mẹ được 1 cái.
- Cái gì em?
- Nói dứt là dứt.
- Ý là gì đây?
- Thì là dứt khoát đó.
- Uhm
- Anh ăn xong rồi về đi, thay đồ thay đạc nữa. Lát em ra tiệm gội đầu, chứ gội ở nhà chắc ko sạch, giờ ngứa quá nè.
- Uhm, em ko về chung thiệt hả?
- Ko. Anh cho em gởi lời thăm má anh. Mà thôi anh cứ về, lát em gọi má sau. Anh nói nhà là do nhà em ko có ai nên em phụ dọn dẹp với mẹ.
- Uhm, tối anh qua em nha.
- Tuỳ anh à. Nhưng nếu ba má có hỏi anh nói em mệt lắm nha, để mắc công người lớn khỏi trách em. Mà em mệt thiệt, đã mệt sẵn mà còn bị anh hành nữa mà.
- Hahah, uhm, anh biết rồi.
Nói gì nói chứ tôi cũng ko muốn gia đình chồng nghĩ mình chống đối hay tính toán, chỉ mong họ hiểu cho hoàn cảnh và cảm giác của tôi và mẹ tôi thôi. Tôi cũng ko muốn Vinh khó xử nữa. Haiz, thấy vậy chứ cũng mệt mỏi dữ lắm.
1 tuần trôi qua như 1 cơn gió, trong 6 ngày đó tôi cũng chướng lắm ko thèm qua nhà Vinh luôn. Kiểu gì mai mốt cũng bỏ mẹ ở nhà 1 mình mà qua nhà ổng ở còn gì. Đến ngày thứ 6, nhà tôi lại chuẩn bị bàn thờ gia tiên, rồi cổng hoa để đón nhà trai qua đón dâu. Tôi lại phải chuẩn bị váy cưới, áo dài, vòng vàng các kiểu …. cưới thì vui thì nôn nao thiệt nhưng mà mệt quá!
Tối bữa đó, nhóm họ bên nhà tôi, trong gia đình anh chị em, bạn bè qua chơi đông vui, chọc ghẹo đủ thứ, có đứa thì dặn dò, có đứa cũng tỉ tê, rồi có đứa lại trách móc tôi bỏ cuộc chơi sớm, sớm gì mà 26 tuổi mới chồng mà còn nói sớm ko thì chắc làm mắm luôn quá! Tôi uống hết 2 chai spy.
Bạn bè về, hôm nay Vinh cũng đi chia tay bạn nên ko có ghé qua, cậu dì và anh chị họ phụ dọn dẹp xong cũng về hết. Giờ chỉ có 2 mẹ con ở nhà. Chưa bao giờ nhìn mẹ mà tôi thấy thương hơn lúc này. Vẫn dáng ngồi đó đeo mắt kiếng và đọc báo, dáng ngồi của 1 người phụ nữ mạnh mẽ, hung dữ, bản lĩnh, người phụ nữ của tôi ko cần đàn ông sống cạnh, ko cần dựa dẫm vào ai. Bất chợt tôi nghĩ, khi buồn thì mẹ tìm đến ai, ngoại cũng ko còn, giờ nhà lại thêm vắng vẻ, cô Hà giúp việc phải 10 ngày nữa mới lên được, lần đầu tiên tôi thấy lo cho mẹ. Thấy trong lòng nghẹn ngào. Tôi đi đến ôm cổ mẹ từ phía sau, ko nói gì tôi hôn lên tóc mẹ, nước mắt ứa ra, mẹ nắm lấy 2 bàn tay của tôi, tôi cũng nghe nước mắt rớt lộp độp trên tay mình, mẹ khóc …
- Mẹ xin lỗi vì thời gian quen Cường, mẹ xin lỗi con. Đáng lẻ mẹ phải nói từ lâu nhưng mẹ lúc nào cũng cảm thấy tự ái, vẫn 1 sự ích kỷ, 1 suy nghĩ mẹ là mẹ mẹ có quyền sai.
- Thôi, là tại con cũng hư mà, mẹ đừng nói nữa, con quên hết rồi, nếu quay lại lúc đó, mẹ có như vậy ko?
- Mẹ ko biết! Mẹ xin lỗi vì đã đánh con rất nhiều, tại mù quáng, mất nết mà quên mất nhiệm vụ của mình, bản năng mẹ lúc đó ko tìm thấy, mẹ quên là mẹ cũng từng trải qua lứa tuổi của con.
- Là tại con lì mà, con hỗn với mẹ, làm mẹ buồn ngoại buồn. Con bất hiếu ko lo được cho mẹ, cho ngoại. Mẹ có muốn con ở đây ko, con qua đó 1 thời gian sẽ nói anh Vinh xin về ở với mẹ.
- Đâu có được, Vinh nó là con trai duy nhất nhà mà, ba má lớn tuổi nhà phải có con trai con dâu chứ.
- Vậy còn mẹ thì sao?
- Mẹ ko có chồng là lỗi của mẹ, mẹ ko đẻ con trai cũng là lỗi của mẹ. Giờ mẹ sống 1 mình là do mẹ tự chọn lấy, nhưng mẹ khoẻ mà, ít bữa chị Hà lên, rồi cho mấy đứa nhỏ mướn phòng ở, cũng vui mà. Nhà còn có Nemo nữa.
- Mẹ ơi, con xin lỗi.
- Qua nhà người ta ở phải nhìn trước ngó sau, phải biết lễ nghĩa tối thiểu, ko được ăn nói cục cằn, ko được hỗn hào với ba má chồng, ko được bất hoà với chị em chồng. Ăn uống phải giữ sức khoẻ, né mấy cái món dễ dị ứng, nhưng nếu ko thích ăn cũng phải biết nói khéo. Nịnh bợ là ko tốt nhưng sống nhà chồng đôi khi cũng phải biết nói ngọt lấy lòng người ta, như vậy để con sướng chứ ko phải cho ai, biết chưa?
Mẹ cứ nói hết cái này tới cái khác, còn dặn tôi phải nói chuyện nhỏ, coi tv nhỏ và ít khóc khi coi phim, vì dâu mới mà cứ khóc nếu má chồng khó họ sẽ nói mình trù ẻo gây xui xẻo …… Mẹ thao thao còn tôi thì cứ vậy mà ôm mẹ.
- Mẹ luôn mong và cầu cho con hạnh phúc, nhưng nếu ko may con ko hạnh phúc, nhà chồng bạc đãi, chồng vô tâm thì về, nhà ở đây, phòng ở đây, nhà có mẹ có ngoại, được bên đó thì ở ko thì về. Nếu ko làm gì sai hay ko có lỗi thì tuyệt đối ko được chịu đựng, nghe ko?
- Dạ, con biết rồi (tôi vẫn rấm rứt)
- Cho dù có bầu, có con đi nữa cũng ko được chịu đựng, có gì cứ về với mẹ. Ngày mai họ qua rước dâu mẹ cũng nói rõ luôn, đừng có mơ mà ăn Hi*p con!
- Thôi thôi, xin can đi, có ai ăn thịt ăn cá gì con của mẹ đâu. Bên đó có đến 2 giúp việc chắc cực thì cũng ko cực đâu mẹ, mẹ cứ như vậy hoài con hư suốt đời!
- Mẹ thừa biết con ko thể mạnh mẻ và quyết đoán như mẹ, ngày xưa ngoại cũng cưng mẹ nhưng ngoại còn phải lo cho các cậu dì nên mẹ phần nào tự lập rồi tính của mẹ cũng có phần hung dữ, mẹ biết tiết chế cảm xúc và ít khóc. Còn con thì khác, mẹ với ngoại dành hết cho con, con lại hay bệnh vặt, khó nuôi, rồi còn mít ướt nữa cho nên mẹ mới lo nhiều.
- Con ko có nghĩ nhiều đâu, thiệt đó nhưng mà mẹ nói cái con lại sợ.
- Mẹ có cảm giác má chồng con ko có dễ như con nói đâu.
Tội nghiệp mẹ lắm, đó là mẹ còn chưa biết chuyện con mụ Chi, con mụ Diễm, rồi mẹ ko biết chuyện má anh Vinh thương bà Diễm cỡ nào. Mẹ nói gì tôi cũng gật đầu, nhưng tôi ko biết khi tôi gặp chuyện buồn nhà chồng có dám kể mẹ nghe hay ko, hay là lại 1 mình chịu đựng, che đậy cảm xúc rồi lại khóc ròng trong tâm. Ko biết mẹ vui khi thấy tôi vui thì tôi có nỡ kể chuyện buồn cho mẹ ko nữa.
- Trễ rồi, con đi ngủ đi, mai thì mệt cả ngày.
- Nay con ngủ với mẹ
- Uhm.
Vậy là tôi ngủ với mẹ, được ôm mẹ 1 đêm trước khi về nhà chồng, có nhắn tin cho Vinh rồi 2 mẹ con ôm nhau ngủ. Sáng còn phải dậy sớm lo mua đồ bày lên bàn thờ mà.
Sáng sớm ko biết mấy giờ đã thấy mẹ dậy, tôi vơ lấy cái điện thoại coi giờ, hé mắt ra mới có 5h, tôi bới xới định ngồi dậy thì mẹ đè vai xuống biểu ngủ tiếp đi, mẹ có hẹn với dì 2 đi mua trái cây, có dặn người ta rồi.
- Con nằm ngủ thêm cho đủ giấc đi, trang điểm cho đẹp, mẹ đi lấy trái cây thôi.
Giọng mẹ thì thào, tôi cũng còn buồn ngủ nên ngủ tiếp luôn. Tới 7h mấy mới dậy, mẹ đã mua sẵn đồ ăn sáng cho. Thấy mấy cậu mấy dì đã ở nhà sẵn, đang sửa soạn bày biện bàn thờ và bàn khách để đón, con Tiên cũng có mặt sớm, tại vì 10h là nhà trai qua rồi.
Tôi dậy ăn sáng, cả nhà ai cũng tất bật nhưng ko ai cho tôi ᴆụng tay làm gì cả, ăn xong rồi tắm, con Tiên cũng kêu chị make up qua tới. Tới gần 9h thì mấy cậu dì về nhà thay đồ đẹp, mẹ cũng đi trang điểm làm tóc ngồi trên phòng chờ.
9h30 tôi trang điểm xong, mẹ dặn ở trên lầu cho tới chừng nào mẹ lên dẫn xuống mới xuống. Tôi ngồi trên phòng cũng hồi hộp lắm. Rồi nhà trai cũng qua, tôi nghe tiếng xe, tiếng rộn rã dưới nhà, 1 lát tôi thấy con Tiên chạy lên, nó báo nhà trai vừa trao quả, rồi nó có bưng bộ áo dài màu đỏ lên cho tôi, đó là của nhà trai đem qua để cô dâu mặc để về nhà chồng, nó giúp tôi mặc áo dài xong rồi chạy xuống nhà.
Mẹ tôi bước lên, mẹ thiệt là đẹp và sang trọng, mẹ nhìn tôi, mẹ véo 2 má tôi, mắt tôi cay xè.
- Giờ mẹ dẫn xuống, ko được khóc nghe, trôi hết phấn son xấu lắm.
Tôi gật gật đầu nắm tay mẹ bước xuống, vừa ra khỏi phòng đã có anh quay phim chụp hình quay lia lịa, tôi hơi run nhưng phải cười thiệt tươi.
Mẹ dẫn tôi xuống nhà, 2 bên gia đình bắt đầu làm nghi thức, thưa chuyện và thắp đèn bàn thờ. Xong hết thì mẹ xin phép cho tôi với Vinh lên lầu lạy bàn thờ tổ tiên và bàn thờ ngoại.
Xong 2 đứa xuống nhà, 2 gia đình bắt đầu tặng quà cưới, 2 vợ chồng đeo nhẫn cưới và uống ly rượu giao bôi. Cả nhà vỗ tay rộn rã. Rồi đây là lúc nhà trai trao sính lễ còn mẹ thì công bố của hồi môn. Máy chụp hình lia liên tục, trời thì nóng, mồ hôi chảy mà tôi thì cứ run, 2 đứa còn phải luôn phải nhìn vào ống kính và cười, phía ngoài nhà hàng xóm bu lại coi cô dâu chú rễ rất đông.
Sau khi trao quà và sính lễ xong xuôi thì chủ hôn bên nhà trai – bác 2 anh Vinh mới xin rước dâu về nhà. Lúc này mẹ tôi mới xin nán lại, dặn dò con gái và thưa chuyện với nhà trai. Mắt tôi bắt đầu cứng và cay
- Dạ xin thưa với gia đình cháu Vinh, hôm nay tôi xin gửi gấm đứa con gái duy nhất của tôi cho gia đình. Sau khi đám nối, đám hỏi và hôm nay mới rước dâu chính thức. Trước tôi xin cảm ơn gia đình đã thực hiện đầy đủ nghi lễ, đó là mong muốn của bà ngoại Dung, cũng cảm ơn gia đình cũng luôn tốt với Dung. Vì là con gái duy nhất nên tôi cũng cưng chiều cháu, nên sau này cháu có lỗi gì thì mong anh chị thương tình bỏ qua. Tôi coi Vinh như con trai nên mong anh chị thông gia làm ơn hãy coi Dung như con gái. Nếu Dung lỡ có làm sai chuyện gì xin anh chị cứ mắng vốn tôi, tôi sẽ dạy lại cháu, con dại cái mang chứ có 1 mình ở nhà chồng mà bị la thì tủi thân lắm.
- (Má Vinh) Dạ chị yên tâm, nên nhà chúng tôi thì vợ Vinh ko phải làm dâu cực khổ. Tính tôi với ba thằng Vinh cũng ko có hay xét nét, nếu cháu chưa quen nhà tôi sẽ tạo điều kiện cho cháu thích nghi mà.
- (Mẹ) Dạ, cảm ơn chị, ko phải vấn đề là quen hay ko quen, cũng ko phải chuyện có làm dâu phục vụ nhà chồng hay ko. Chị cũng có con gái, khi gã con đi tâm trạng người mẹ như tôi mong chị hiểu. Chuyện ở nhà chồng là chuyện lâu dài, sớm ko quen muộn cũng quen tôi chỉ sợ ấn tượng ban đầu mà ba mẹ chồng thấy ko thích Dung thì tội cho cháu lắm.
- (MV) Dạ, chị yên tâm. Chúng tôi cũng sẽ chăm sóc và tốt với cháu mà.
- (Mẹ) Với lại, mẹ cũng mong Vinh hãy yêu thương và chăm sóc con gái của mẹ, mẹ mong 2 đứa luôn hạnh phúc và sớm có tin vui cho 2 gia đình. Mẹ chỉ có 1 bé Dung, hy vọng 2 đứa thường xuyên về thăm mẹ.
- (Vinh) Dạ.
- Mẹ muốn Vinh hứa trước 2 họ là cỡ nào cũng ko động tay động chân với vợ con.
- Dạ, con hứa con sẽ ko như vậy. Sẽ thương yêu và chăm sóc cô dâu của con.
Rồi mẹ nắm tay tôi, dặn dò như tối hôm qua, nét mặt của mẹ đầy cảm xúc nhưng mà ko hề khóc, còn tôi thì nghe mẹ nói tới đâu nước mắt chảy ròng ròng tới đó.
Rồi gia đình đưa tôi về nhà trai. Trên xe hoa mà tôi cứ khóc suốt, ko biết sao mà cứ thấy thương mẹ, cứ thấy có lỗi rồi khóc … Vinh cứ lấy khăn giấy lau nước mắt và nắm tay tôi.
Tới chiều thì lên nhà hàng, bên nhà trai mới tới 60 bàn, hôm nay tôi còn rã rời hơn. Giây phút cô dâu chú rễ lên sân khấu trong tiếng hò reo của cả sảnh tiệc nghe thiệt là thích, pháo hoa rồi bông giấy bắn tung toé, cô dâu chú rễ khui và rót rượu, cắt bánh cùng đội múa thiếu nhi mặc đồ thiên thần rất dễ thương.
Đám cưới rất hoành tráng với màu trắng và lan tím trang trí chủ đạo, rất chu đáo nữa vì anh Vinh đã lo rất kỹ từ cách trang trí bàn tiệc, ko gian đón khách cho đến ngay cả cái thực đơn trên bàn cũng đẹp.Và tôi thì phải cười chành miệng suốt buổi lễ, mỗi bàn phải chụp 2 kiểu hình, xong rồi phải tiễn khách và chụp hình, 2 cái nhân của tôi tưởng là đã bị mất cảm giác. Nhìn mẹ tôi đi chung tiếp khách theo bàn cũng thấy thương, chắc mẹ cũng mệt lắm. Hôm nay tôi cũng thay 1 áo dài và 2 áo cưới, nhưng mà mẫu khác.