Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không - Chương 24

Tác giả: MrBigMrsQ

- Anh à, mình ngưng gần nhau 1 thời gian nha!
- Ủa, sao vậy em?
- Em bị bịnh mà, em phải chữa khỏi cái đã … Bác sĩ dặn nếu quan hệ thì xài bao nhưng mà em lo lắm em ko có hứng thú gì đâu.
- Tội nghiệp em, em bị nặng lắm hả, nói anh nghe coi!
- Nói chung bịnh phụ nữ thôi, nói anh nghe anh đâu có làm gì được cho em, anh biết là em bịnh và đang khó chịu được rồi.
- Sao em nói vậy? Anh cũng có trách nhiệm với em chứ, thôi thì đi khám bịnh thì nói anh chở đi. Anh phải chia sẻ chứ!
Tôi ngại lắm, lo và mặc cảm cực kỳ luôn. Vinh thì có trách nhiệm gì trong chuyện này chứ, cái này là do tôi mà ra đâu phải Vinh gì đâu, thực sự ko muốn làm phiền Vinh, nếu chỉ là bệnh cảm sốt là bao tử như từ đó giờ thì tôi sẽ như mèo con để cho Vinh lo lắng, đằng này anh ấy mới muốn cưới tôi thôi mà đã thấy tôi bị bịnh như vậy, có thể do anh ấy ko tưởng tượng ra những bịnh này là như thế nào thôi, chứ biết ghê ra sao chắc cũng chán tôi thôi. Tôi nói với lòng, sáng mai tôi đi một mình làm xét nghiệm hết, lỡ mà tôi bị ung thư thì tôi bỏ đi luôn cho rồi. Bao nhiêu nỗi sợ tập hợp hết, ung thư đó …. Tôi tưởng tượng đến hình ảnh mình sẽ chỉ còn da bọc xương, xanh xao, tóc thì rụng hết vì mẹ của bạn tôi có người bị ung thư ✓ú mà qua đời nên tôi nhớ lại lần cuối đi thăm bác tôi ám ảnh ….
Rồi tôi nghĩ tới cuộc sống của tôi, hơn 25 năm qua có gì và mất gì … về những điều tôi đã làm, tôi làm khổ ai và làm cho ai hạnh phúc, rồi tôi như trăn trối lỡ như tôi ૮ɦếƭ đi liệu những người ở lại có nhớ đến tôi ko? Tôi ko sợ ૮ɦếƭ vì ai rồi cũng sẽ ૮ɦếƭ nhưng tôi sợ dã man cái suy nghĩ bi quan của 1 người bệnh, đến hao gầy đến ૮ɦếƭ lần ૮ɦếƭ mòn. Tôi cảm ơn mẹ đã đem đến cho tôi cuộc sống, cảm ơn ngoại, tôi cảm ơn Thái và cảm ơn Vinh, đối với tất cả, tôi đều nợ họ. Tôi nợ ngoại nợ mẹ 1 chữ hiếu, Thái và Vinh tôi nợ 1 chữ tình, tôi nợ giọt máu của mình 1 sự sống. Còn với tôi, tôi nợ chính bản thân 1 tuổi trẻ lành mạnh, 1 mái ấm, 1 cuộc đời dài với biết bao nhiêu điều mà tôi chưa kịp làm. Những suy nghĩ đầy u ám. Phải chi tôi điều trị bấy lâu mà biết mình có nguy cơ thì đã ko phải như thế này, đùng 1 cái bác sĩ nói như vậy, nét mặt e ngại của bác sĩ làm cho tôi muốn tắt thở tại chỗ.
Vinh chở tôi về nhà, ngang đường anh còn ghé mua mì vịt tiềm cho mẹ, anh còn ghé vô nhà thưa chuyện với mẹ, còn tôi ngồi đó như cái xác ko hồn.Tôi ko thiết tha kể cho mẹ về bệnh tình của mình nữa, kiểu như thế giới chỉ có 1 mình tôi tồn tại. Cuộc trò chuyện với mẹ và Vinh tôi cũng nghe có nghe đó nhưng ko biết được gì. Phải chi tôi biết sớm hơn, tôi quan tâm nhiều hơn về sức khỏe của mình, là 1 người có ăn học mà tôi ngu dại quá, ko tìm hiểu gì cả, tôi chỉ biết tự quyết định những việc bản thân cho là đúng, giờ mò lên mạng mới biết có virut HPV, ôi kinh khủng quá! Chuyện má chồng nàng dâu, chuyện mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ phút chốc vụt tan như sương khói.
- Dung, Dung!
- Dạ?
- Con coi nãy giờ thằng Vinh nó tính vậy có được ko?
- Tính gì mẹ?
- Đi rửa mặt đi, mặt đờ đẫn quá, nãy giờ đang nói chuyện chọn 1 ngày cho ba mẹ Vinh qua đây nè?
- Thôi, mai tính đi mẹ …
- Sao vậy? Con này bữa nay như mất hồn?
Vinh định mở miệng thì bị tôi ngắt 1 cái sợ quá im luôn.
- Thôi con đi rửa mặt cái, mẹ với anh Vinh nói chuyện tiếp đi, con sao cũng được, mà mẹ ăn mì vịt tiềm ko, con hâm cho?
- Mặt mày con xanh lè vậy?
- Dạ, chiều nay con đi khám phụ khoa về hơi mệt thôi mẹ!
- Ủa, tưởng bên nhà Vinh chơi cả ngày? Chiều con đi khám hả? Có sao ko?
- Dạ ko, mai con khám tiếp mẹ, giờ con mệt quá nè, chỉ muốn nằm thôi!
- Uh, thôi đi tắm luôn đi rồi ra ăn, Vinh ở lại ăn luôn nghe!
- Dạ!
Rồi tôi đi tắm, xả hết 1 ngày chán ngán, rửa mặt cho tỉnh táo mặc dù tinh thần nản lắm. Tuy nhiên cũng phải cố gắng 1 chút để mẹ khỏi lo. Bưng đồ ăn ra, 3 người ngồi đó ăn.
- Ủa, mai con định đi khám tiếp à?
- Dạ
- Nhưng mai là chủ nhật mà?
Tôi thậm chí còn ko nhớ ngày mai là chủ nhật, bác sĩ dặn kiểm tra sớm thì tôi nghĩ mai là sớm rồi ai dè mẹ nói mai chủ nhật Từ Dũ ko có khám, hôm nay cũng ko khám buổi chiều chẳng qua là bác sĩ quen nên mới làm cho. Vậy là cảm giác đeo tảng đá sau lưng phải kéo dài thêm 1 ngày. Mẹ cũng chỉ biết như vậy thôi chứ ko rõ là tôi bị nặng, vì mấy lần bác sĩ khám tư ở nhà cũng nói là giảm rồi, sau lần tái đi tái lại thì tôi cứ tự mua thuốc tự đặt, rồi quan hệ loạn xạ ko biết giữ gìn gì hết.
- Dạ, vậy thì chắc thứ 2 con đi khám sớm mẹ, mai ở nhà nghĩ ngơi, con đuối quá!
- Uhm, mai ở nhà nghĩ đi, mấy chỗ xin việc làm chưa liên hệ à?
- Dạ chưa thấy.
- Thôi từ từ cũng được.
- Sao vậy mẹ?
- Mẹ cũng đang định gởi vô ngân hàng.
- Thôi từ từ cũng được, dù sao con cũng chưa sẵn sàng?
- Sao hôm bữa nói sung lắm mà?
- Nhưng bữa nay xìu rồi mẹ.
- Uhm, ăn đi rồi mẹ lên đốt nhang.
- Để con đốt cho. Mà sao anh ngồi im vậy?
- (Vinh) Anh nói gì giờ?
- Giờ anh ăn xong về hay ở đây chơi?
- Em muốn sao?
- Sao tự nhiên hỏi em?
- Thôi 2 đứa ăn xong ở coi nhà, mẹ qua cậu 3 chút
- Dạ, dạ!
Mẹ đi qua cậu 3, tôi rửa chén rồi đốt nhang cầu mong ngoại và trời phật phù hộ cho bịnh tình đỡ hơn. Rồi 2 đứa lên phòng, tôi mở nhạc nho nhỏ nghe, định bụng lát Vinh về thì lên mạng tìm hiểu về viêm lộ tuyến và các nguy cơ.
- Em bị sao nói anh nghe đi, thấy em kỳ kỳ?
- Em nói anh có sợ ko?
- Ko!
- Thiệt ko?
- Uhm
- Em đang có nguy cơ bị ung thư cổ țử çɥñğ đó, em muốn điên luôn rồi nè!
- Biết ngay là em lo sợ mà, mà ung thư gì em?
- Ung thư țử çɥñğ đó!
- Sao dữ vậy?
- Chắc tại di chứng hồi em bỏ em bé, chậc …. Giờ nó cứ viêm hoài mà em ko biết, thì ra là bị viêm cổ țử çɥñğ. Mà ko có lây qua anh đâu, ko phải bịnh truyền nhiễm.
- Anh đâu có nói gì đâu.
- Em nghĩ tội nghiệp anh, tự nhiên tấp vô em làm gì, giờ em bịnh hoạn như vậy, em nản lắm.
- Hay là lên mạng tìm hiểu đi em, coi nó ra làm sao chứ em bi quan vậy là anh thấy ko được đâu.
- Anh à, bây giờ anh với em chấm dứt cũng chưa muộn đâu!
- Anh cấm, anh ghét em nói mấy chuyện đó, từ đây về sau ko được nói như vậy vì lý do gì đi nữa!
- Ko được nói chấm dứt hả?
- Uhm, bất cứ lý do gì trừ khi em ko còn thương anh nữa.
Tự nhiên tôi thấy nghẹn, đang ngồi trên giường Vinh lại ngồi kế bên anh đỡ tôi ngồi vào lòng anh, anh nắm tay tôi, kê sát vào tai tôi thủ thỉ.
- Anh thương thì anh thương hết, bệnh hoạn gì cũng thương. Mà bệnh thì đi chữa, anh lo được.
- Em chỉ sợ ko chữa được đó, em ko muốn làm khổ anh nữa!
- Sao em biết là anh khổ? Được chia sẽ với em, được gặp em, nhắn tin gọi điện nghe giọng em hằng ngày, anh ko có khổ. Anh sẽ bên cạnh em, sẽ đi khám chữa bệnh với em, nếu em tự động xa cách anh thì anh mới buồn, mới khổ!
- Nhưng mà em ko còn tự tin, bệnh này khi nói ra người ta sẽ nghĩ là do em ở dơ, em bậy bạ này nọ … Mà em cũngbậy bạ thiệt.
- Người ta kệ người ta, anh thương em mà, anh còn muốn cưới em nữa. vậy mà em tưởng là khi anh biết em bệnh anh sẽ sợ và chán hả? Em nghĩ anh chỉ như vậy thôi sao?
- Ko phải, ý em là em ko muốn ảnh hưởng tới anh thôi, em thấy có lỗi.
- Thì em phải thương anh, bù đắp cho anh thêm chứ! Thứ 2 anh qua chở đi, thứ 3 thứ 4 thứ 5 … bất kể ngày nào, em cần anh anh sẽ tới bên em, anh sẽ chở em đi khám và chữa bệnh!
- Đừng nói nữa.
Tôi lắc đầu, nũng nịu, phụng phịu, bên cạnh anh, sự chia sẻ của anh, những lời anh nói làm cho tôi cảm thấy ấm áp, an tâm và đỡ hơn rất rất nhiều. Đồng thời cũng thấy tội nghiệp Vinh quá, Vinh của tôi đến với tôi phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, giờ thêm điều này nữa. Nước mắt bất giác muốn tuôn ra nhưng cố kìm nén. 2 đứa mở google xem về bệnh viêm lộ tuyến và các biện pháp chữa trị. Vẫn kiểu ngồi đó, anh ngồi dưới và tôi ngồi trên đùi anh, lâu lâu Vinh còn vén tóc còn hôn lên đầu của tôi. Thử hỏi có người con trai nào mà quen 1 người ốm yếu, bệnh hoạn suốt ngày mà còn có 1 quá khứ như vậy, giờ tiếp tục chịu thêm cảnh bạn gái bị viêm nhiễm phụ khoa nữa, biết hết rồi mà vẫn quyết cưới. Bây giờ còn ngồi đây search goolge xem về bệnh viêm phụ khoa nữa, tôi ko cần hoa ko cần socola, tôi ko cần bất cứ thứ phù phiếm lãng mạn nào nữa. Người này truyền cho tôi sức mạnh, làm cho tôi thấy tin tưởng, làm cho tôi thấy mình còn nhiều giá trị làm cho tôi thấy mình được yêu thương, che chở theo 1 cách ko giống ai. Trái tim tôi tan chảy, nhũn ra … có điên tôi mới ko trân trọng anh, tôi sẽ giữ anh, giữ tình yêu này bằng mọi giá, dĩ nhiên ngoại trừ khi anh ko còn yêu thương tôi nữa!
2 đứa mở rất nhiều tab, về bệnh lý về hiện tượng, về nguy cơ và đọc rất nhiều những thắc mắc của những người mắc bệnh, về cách đối phó với bệnh ….
- Ủa, cái em đang bị đâu nhất thiết phải dẫn tới ung thư mà em lo?
- Nhưng nó là nguyên nhân mà.
- Bác sĩ có kết luận đâu? Em tưởng dễ bị ung thư lắm hả? Vậy chắc người ta ૮ɦếƭ hết rồi bé!
- Thì người ta chưa chắc thôi anh!
- Thôi đi em, em lo quá rồi, anh nghĩ bác sĩ chỉ nói nguy cơ tệ nhất có thể xảy ra, đó là nghiệp vụ của người ta. Hàng em còn ngon lành lắm, ung thư gì?
- Ko giỡn nữa, anh ko thấy các biện pháp chữa trị có nói sẽ gây khó có con hả?
- Thì sao?
- Thì lỡ em ko có con luôn rồi sao?
- Tới đó tính!
- Ko, phải có trách nhiệm và nghiêm túc, anh là con trai duy nhất trong nhà, nếu em là vợ anh mà em biết được mình ko có con em ko cưới!
- Trong đó người ta có nói là em sẽ ko có con được đâu? Em tự nhiên thành bà cụ non lúc nào vậy? Người ta siđa mà lạc quan còn sống được mưới mấy năm kìa em!
- Nhưng đây là chuyện có con mà, liên quan gì?
- Anh nói em biết, trước mắt là thứ 2 sẽ đi khám hay xét nghiệm gì đó, xong em đem tới bà bác sĩ của em xong thì tính tiếp, em lo như vậy thì bịnh tình có khá hơn ko?
- ….
- Em thấy mình sai mình khờ chưa?
- Sao?
- Em thà là ôm 1 cục lo lắng trong bụng chứ còn ko nói với anh, chờ anh hỏi, có phải nói ra đỡ hơn ko?
- Uhm
- Biết anh học cái này từ ai ko?
- Em ko biết!
- Từ em đó
- Từ em hồi nào?
- Hồi anh thất tình, anh xĩn, em kêu anh nói ra đi, coi như 2 người ko quen biết cứ trút hết cho nhẹ lòng. Giờ lâu lâu anh nghĩ tới cái mặt em lúc đó, giọng nói va2 điệu bộ em lúc đó rất thật thà, rất dễ thương, ngây ngô nữa. Anh thấy may mắn vì ông trời cho anh được gặp em, anh ko muốn mất em cho nên anh mới đẩy nhanh tiến độ, bệnh của em hả? Vô tư đi, anh ko bận tâm hay ghê gớm gì đâu, anh lo cho em còn ko hết nữa mà!
- Từ khi nào anh biết cách nói 1 tràng suông vậy hả?
- Từ khi anh thức cả đêm để tập nói chuyện với nhà em khi em dẫn anh về ra mắt!
- Cảm ơn anh!
- Anh cũng cảm ơn em, đừng để anh buồn khi em làm cho anh nghĩ là em ko cần anh. Ko biết em cần bờ vai hay điểm tựa gì hết, tay của anh đủ ôm em mà, và anh ko thích nhìn con gái khóc, em đừng có rưng rưng nước mắt lưng tròng như vậy trước mặt anh như vậy …
Tôi sắp ko cầm được, lần đầu tiên Vinh nói nhiều với tôi 1 cách trôi chảy và nhẹ nhàng như thế này, tôi hạnh phúc ghê gớm. Chúng tôi nói chuyện với nhau giọng thì lúc lớn, lúc nhỏ, lúc cao lúc thấp nhưng là 1 cuộc đối thoại mở …. Anh phân tích các câu hỏi và giải đáp của bác sĩ, anh động viên tinh thần tôi, anh khích lệ tôi, dù ko biết con người này 1 ngày nào đó có thay đổi sao ko, nhưng tôi phải hạnh phúc lúc này cái đã.
- Anh biết chiều này em nghĩ sao ko?
- Ko
- Em nghĩ nếu em xét nghiệm bị ung thư em sẽ trốn đi luôn!
- Cho nên mới nằng nặc đòi đi 1 mình chứ gì?
- Uhm
- Sao còn con nít vậy? Gần 26 tuổi rồi đó! Sắp làm vợ nữa.
- À, bây giờ em ko nghĩ tới chuyện gì nhiều hơn là chữa bệnh, hay là chuyện cưới hỏi tính sau nha anh?
- Ba má anh vẫn qua nhà em nói chuyện, rồi làm đám hỏi trước, anh tính rồi!
- Tại sao gấp?
- Vì khi đám hỏi cũng như vợ chồng rồi, anh có thể danh chính ngôn thuận lo cho em nhiều hơn, đường hoàng và được ghen ra mặt luôn!
- Tào lao. À, gần 9h rồi anh ko về à?
- Ko, có sao à?
- Em phải gọi Tiên đó, nó dặn em hôm nay về gọi nó!
- Cái gì em cũng kể Tiên nghe hả?
- Ko hẳn, nhưng đa số là em kể hết!
- Về anh luôn à?
- Uhm
- Chuyện ѕєχ?
- Có luôn, còn anh? Anh ko có nói chuyện với bạn anh về em à?
- Có chứ, mà thôi, để em riêng tư, anh về cũng được.
- Anh về tắm được rồi, người anh lên men luôn rồi!
Vinh xoay người lại, ôm hôn môi tôi, anh về để tôi nói chuyện với con Tiên. Bây giờ tôi thấy hồ hỡi hơn nhiều, ko còn tiêu cực nữa, nhưng mà anh Vinh nói đúng chứ bộ, tôi an tâm và tự tin, tôi tự tin là mình sẽ ko bị ung thư nữa.
- Ủa em, cái nhà bằng vỏ sò nhìn đẹp quá chứ, bạn tặng em à?
- Dạ?
- Cái này nè làm nhìn khéo tay ghê, mà em bỏ vô bọc nhìn trân trọng quá!
Tự nhiên tôi bị ấp úng, tôi cảm thấy ngại khi Vinh cầm món quà đó lên, tôi đã bỏ qua, ko kể anh nghe về về điều này.
- À, cái đó anh Thái tặng em ……
- À,..
Vinh à 1 cái nghe hơi nặng nề, anh nhẹ nhàng để món quà xuống, nhìn nó và nhìn tôi cười 1 cái. Lòng tôi tự nhiên quặn lên ….
- Em ko có ý giấu anh, nhưng đó là kỷ niệm của em, riêng em.
- Uhm, anh có nói gì đâu, …. Đẹp mà, em cứ giữ như vậy đi.
- Nếu anh ko thích em sẽ cất vô tủ.
- Ko sao, em cứ để đó, qua 1 chuyện như vậy thương anh thêm 1 miếng nữa là được!
Tôi cười, nụ cười ko được thoải mái nhìn rất thương và xót nữa, Vinh cũng cười vẫy tôi lại ôm hôn trán tôi 1 cái rồi mới xuống nhà. Tôi tiễn anh ra cửa, vẫy tay bye anh, dặn anh chạy xe cẩn thận và về tới nhà nhắn tin tôi, nếu Thái là Mr1st thì Vinh là MrBig của tôi, tôi cảm thấy nợ nợ Vinh điều gì đó mà ko nói thành lời, cũng ko rõ khi nào sẽ trả hết món nợ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc