Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không - Chương 18

Tác giả: MrBigMrsQ

Ăn xong Vinh chạy về chỗ làm, tôi chạy qua Lý Chính Thắng đăng ký học. Vào cũng đăng ký đàng hoàng (nhưng thôi bỏ qua đoạn này, mình ko đến lớp 1 ngày nào cả vì vào tham quan cái lớp đang học nhìn chán ngắt).Chiều về nhà mua đồ nấu cơm cho mẹ. Hơn 6h 2 mẹ con cơm nước, xong ngồi coi tv.
- Con có bạn trai à?
- Dạ?
- Có ko?
- Sao tự nhiên mẹ hỏi, bộ con có gì khác sao?
- Ko, mẹ hỏi vậy thôi. Mấy năm rồi, ko quen đứa nào khác à?
- Thật ra thì con đang quen 1 người …
- Uhm, coi được thì dắt nó về nhà chơi, lần này phải cho mẹ biết mặt, đứa nào làm khổ con thì biết tay.
Tôi cười như mếu, chưa gì mà mẫu hậu đã ra chỉ thị dắt về nhà rồi. Thôi thì chờ 1 ngày nào tiện thì dắt thôi.
- Con gái cũng lớn rồi, cũng đủ tuổi yêu đương rồi coi cưới hỏi đi là vừa.
- Ủa, bao nhiêu cưới thì đẹp mẹ, con nghe nói từ 24-27?
- Nói chung gặp thằng thương thì cứ học cho xong cưới là vừa, tại con trễ 2 năm ko thì chắc cũng cưới.
- Mà cưới ai mẹ ơi, cưới hỏi gì?
- Nói tới cưới cũng oải, như ba con … Chậc, nhưng mà thôi, số mẹ khổ thương ngay 1 người ko ra gì. Thôi thì con phải khác, phải hạnh phúc.
- Dạ ….
Nghe mẹ nói mà thấy thương, có ai đời có vợ bỏ con hai mươi mấy năm ko về tìm 1 lần, kể ra mẹ cũng mạnh mẽ cũng ko đi kiếm, chắc là hận lắm.
- Mà mẹ, bộ đó giờ mẹ ko đi kiếm ổng luôn hả?
- Kiếm gì, ổng ở lù lù ngay SG mẹ biết nhà mà, tại mẹ ko thèm quan tâm thứ người vô trách nhiệm đó thôi. Đàn ông cái quan trọng nhất là trách nhiệm, uy tín. Cái thứ nát rượu rồi còn gái gú đó, mẹ dứt ra được mừng gần ૮ɦếƭ thiếu điều cúng heo quay chứ tìm kiếm gì. Ngày đó cũng may chả bỏ mẹ con mình, ko thì còn phải khổ dài dài. Nghe đâu vợ sau cũng có 2, 3 đứa con rồi.
- Mẹ hận hả?
- Ko hận, nhưng ko muốn thấy bản mặt đó nữa. Nhưng nếu con cảm thấy muốn, lá rụng về cội, nước mắt chảy xuôi, muốn thì tìm.
- Con ko tìm kiếm làm gì, mệt!
- Uhm, nữa có gả con mẹ cũng ko cho biết. Loại người ko có tình nghĩa, vô lương tâm.
- Ủa mà ổng thương mẹ ko?
- Thương, xĩn vô mới thương. Mà ngày xưa tại mẹ ngu … Giờ con phải khác nghe chưa. Mẹ ghét thứ đàn ông nát rượu.
Thôi rồi, ngẫm lại sao Vinh cứ giống như người đàn ông đó vậy? Cũng nhậu nhiều, rồi nhậu vô lại tình cảm hơn.. Đau đầu và lại tiếp tục hoang mang, ko biết có phải là loại đàn ông chưa có thì muốn có cho bằng được, có xong rồi lại bỏ ko? Có 1 sự trùng hợp, mặc dù ko giống hệt nhưng nói sơ qua là thấy giống rồi.
- Người ta nói lấy người thương mình chứ đừng lấy người mình thương. Nhưng mà lỡ thương quá rồi sao mẹ?
- Thì khổ thân, khổ tâm chứ sao?
- Dạ, thôi để con suy nghĩ kỹ lại.
- Suy nghĩ cái gì?
- À, dạ ko mẹ.
- Thôi mẹ đi qua nhà cậu 3 chút, cậu 3 biểu tối nay qua chơi, có mấy anh bạn cũ ngày xưa của cậu 3 bên Châu Âu về, con đi ko?
- Dạ thôi, mẹ đi đi.
Tôi có nên suy nghĩ lại, hay là phải hỏi thẳng anh Vinh, chuyện chưa đến đâu mà cái kiểu hỏi khô khan máy móc của tôi có làm cho tình cảm bị mất cảm xúc ko? Tự nhiên tôi cứ hỏi hỏi mấy câu vô duyên như vậy, bản thân tôi còn thấy suy nghĩ của mình vô lý nữa mà. ko lẻ cứ rượu bia là phải hư hỏng, đểu cán? Tôi tin Vinh mà, nhưng ngày xưa cũng vì mẹ tin nên mẹ mới khổ. Ôi, tôi tự thấy mình như nghiêm trọng hóa vấn đề, lên phòng chat chít cho đỡ đây.
Mới log in YM thì đã nhận 1 đống nhin nhắn offline của Tiên có, của Vinh có, có group ế có …
(Tiên điên)
- Ê, chuyện mày với ông kia sao rồi? Kể nhanh coi
- Tao là tao thấy hay là mày cua ổng luôn đi khỏi chờ ổng.
- Mà có gì pm tao liền nha!
- Tối nay tao qua nhà nhỏ bạn tham gia tiệc ngủ con gái tụi tao cũng mới thi xong nên được nghỉ, ko biết sáng có về sớm hay ko, có gì mày cứ pm tao đi, nếu onl tao đọc.
(Ế) Nhóm này thì tũ đi Vũng Tàu cuối tuần này, nhưng bà L ko đi vì nhà có đám đỗ ở quê.
(Vinh) Anh Vinh gửi lại cho tôi cái đoạn chat hôm nọ để chứng minh là tôi có hỏi anh thích tôi hả ….
Quyết định để sáng nick, phải nói chuyện với nhóm ế cái đã. Tôi cũng báo giống bà L là tôi có bạn trai, cả nhóm lại bay vào xỉa xói đủ kiểu, kêu là vì sợ đóng tiền nên có bồ gấp gì tùm lum. Tôi hứa cuối tuần này tôi sẽ đi Vũng Tàu, tụi nó mới hạ hỏa xuống tha lỗi, giờ nhóm còn có 4 người, tôi cam kết là nếu rãnh sẽ tham gia các cuộc chơi bời ăn nhậu. Rồi tụi nó hỏi ai, tôi cũng tình thiệt nói là ông Vinh rồi tụi nó tha hồ mà hã hê vì trước đó tụi nó đã phán mà tôi cứ chối bay chối biến. Rồi tụi nó còn đòi ra mắt nữa, còn đòi rửa bồ nữa. Phải nói may là chat chứ ở ngoài chắc tụi nó hội đồng có mà ૮ɦếƭ.
- Buzz!
- Em đây.
- Em đang làm gì?
- Em onl chat với bạn.
- Có nghĩ về anh ko?
- Anh có xĩn ko?
- Ko, hôm nay anh ko uống.
- Uhm, lúc anh tỉnh anh vẫn thích em phải ko?
- Sao em hỏi vậy?
- Em hỏi thì anh trả lời đi!
- Anh thích em mà.
- Nói chung em có lý do để hỏi anh nhưng ko tiện nói thôi.
- Em nghi ngờ tình cảm của anh hả?
- Ko, em ko biết nói sao, em ko nghi ngờ. Em chỉ sợ
- Em sợ gì?
- Nhiều thứ lắm, mà thôi, nói chuyện khác đi!
- Anh còn có 1 tính nữa là khi nói chuyện gì phải nói xong chuyện đó, đừng nói dở dở xong rồi cho qua, như vậy ko giải quyết được vấn đề.
- Uhm em biết rồi.
- Em nói rõ đi, tại sao em lại hỏi anh tỉnh vả xĩn thích em là sao?
Tôi ko thể cho qua nữa rồi nên kể cho Vinh nghe về chuyện của mẹ bị ba bỏ mẹ kể hồi nãy, nhưng tôi lại nói đó là chuyện của 1 người bạn chứ ko phải chuyện của mẹ mình.
- Anh chỉ cần em tin anh, em sẽ ko làm em khóc đâu. Tuy là chỉ mới bắt đầu, anh ko biết nói sao, cũng ko thể cứ như vậy và dồn ép em phải say đắm nhau. Nhưng anh sẽ tôn trọng em tuyệt đối, chỉ cần em tin anh thôi.
- Em cũng tôn trọng anh mà.
- Và còn cái nữa, đừng nói là bắt anh bỏ nhậu hay gì, cái đó anh tự biết, em thật sự ko thích người khác bắt anh làm gì.
- Anh ko thể nói chuyện nhẹ nhàng lãng mạn hơn chút đc sao?
- Vì anh là như vậy, anh sống như vậy, nếu anh khác đi để đc em thích anh hơn thì đó là giả tạo, em thích 1 người giả tạo ko?
- Em sẽ ko nói tới chuyện anh bia rượu gì hết nhưng khi anh xĩn thì anh đừng gặp và cù nhây với em, em ko thích.
- Ok em.
- À, thứ 7 chủ nhật này em đi Vũng Tàu với bạn.
- Có con trai ko?
- Có trai có gái.
- …
- Sao vậy? Mà em chỉ nói anh biết chứ ko phải em xin anh đâu.
- Uhm, tôn trọng quyền cá nhân, nhưng anh nghĩ cũng đến 1 lúc nào đó, mối quan hệ lâu dài và nghiêm túc thì phải giới thiệu gia đình và bạn bè. Em suy nghĩ đi nha, anh đi ra ngoài chút.
Sao vậy trời? Hình như mới chat xíu mà thấy khó chịu rồi, mà những người trái ngược tính cách vậy có yêu nhau lâu dài đc ko? Kỳ lạ, người gì mà ko có nỗi 1 chút dịu dàng với người con gái mình thích, cọc cằn tợn luôn, ko biết là có máu bạo lực ko nữa? Bắt đầu thấy nản chút đỉnh, nhưng nghĩ lại nếu nhiêu đó mà đã chán thì tầm thường quá, yêu nhau phải yêu cả những cái xấu của nhau. Nghĩ lại anh ta nói cũng đúng mà đâu có nói sai, chỉ là ko phải cách nói theo kiểu mình muốn. Thôi thì chính mình cũng ko muốn ai bắt mình làm theo ý người khác còn gì, phải nhịn để chứng minh mình trưởng thành!
Treo máy đó, tôi nằm lăm ra giường, cầm điện thoại lên, tự nhiên 1 khắc thôi tôi nghĩ tới Thái, tôi cũng nghĩ mỗi người mỗi khác ko thể nào muốn Vinh như Thái, đó là sai trái. Và chính tôi đã chọn cách đánh mất Thái còn gì. Thôi thì tự làm tự chịu, cứ tiếp tục coi mối quan hệ đi tới đâu. Ko hiểu sao lại bấm số gọi cho Thái …..
- Alo
- Anh khỏe ko?
- Anh khỏe, còn em khỏe ko?
- Dạ em cũng khỏe. Em gọi hỏi thăm và nói với anh là …
- Em có bạn trai phải ko?
- …….
- Chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.
- Em xin lỗi.
- Chuyện qua rồi, giờ nghe em tìm được tình yêu anh cũng mong em hạnh phúc, mong người đó yêu em nhiều, tình yêu lớn đủ để bao bọc cho em, bảo vệ em và sẽ có 1 kết thúc đẹp.
Tôi nghẹn, giọng nói ấm áp, dịu dàng và vẫn thấu hiểu tôi như ngày nào. Tôi đã làm anh đau nhiều quá rồi, giờ tôi phải nói ra tôi cũng đã tìm đc tình yêu mới để mong anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.
- Em xin lỗi anh, em cũng mong anh hạnh phúc, em cũng muốn thỉnh thoảng có thể được nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm anh.
- Em đừng khóc, Dung nói chuyện nghe chín chắn rồi, anh yên tâm lắm.
- Ko bao giờ em quên anh hết, em xin lỗi anh!
- Anh cũng vậy, anh thực tâm luôn mong em được hạnh phúc, khi có chuyện gì vui hãy chia sẻ với anh, anh luôn sẵn sàng. Với ai chứ với Dung thì anh luôn sẵn sàng.
- Cám ơn anh, chào anh, chúc ngủ ngon.
Chưa để Thái chúc lại, tôi đã tắt máy, tôi co người lại, nằm đó, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào. Ko phải tôi thấy hối tiếc đâu, ko phải tôi vương vấn. Chỉ là tôi thấy mình thật nhỏ bé, sao cứ phải tốt với tôi cho đến giờ phút này, ko 1 câu nặng nhẹ, tại sao trên đời lại có người đàn ông hiền từ và cao thượng như vậy? Ko biết suốt thời gian qua Thái sống thế nào, có khổ sở như tôi hay như Vinh ko? Tôi gọi điện với thành ý nhưng ko biết cú điện thoại này có làm anh tổn thương nữa hay ko? Từ thâm tâm, tôi muốn nói triệu triệu lời xin lỗi, hơn 3 năm qua, bất cứ vết thương nào cũng đã lành, cảm giác cũng đã chai sạn hoặc tốt hơn, riêng cảm giác tội lỗi của tôi, chưa hề nguôi ngoai. Em xin lỗi anh, Thái ơi!
Điện thoại reo, là Vinh, tôi đang khóc khịt mũi ko muốn nghe máy, nếu nghe anh ta sẽ lại hỏi ngay, những câu hỏi khô khan lại làm tôi thấy khó chịu. Mà cứ reo như vậy, tôi đành bắt máy.
- Alo, em mới nói chuyện với ai mà thấy bận máy lâu vậy?
- Bạn em, mà lần sau anh đừng điều tra em nói chuyện với ai kẹt máy nữa, khi anh hỏi vậy em thấy kỳ lắm.
- Ok em, em khóc à?
- (im lặng)
- Anh xin lỗi, anh ko nghĩ chat như vậy làm em buồn.
- Ko phải tại anh đâu, ko có gì.
- Vậy sao em khóc?
- Em gọi điện cho người yêu cũ …
- Để làm gì (nói lớn)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc