Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 19

Tác giả: Ichikama Takuji

Sáng ra, tôi xuống cửa hàng thì đã thấy Karin ngồi trước máy tính.
“Cậu không nên cố quá.”
Nghe tôi nhắc, Karin trả lời với vẻ mặt rạng rỡ, “Không sao đâu. Sắp xong rồi.”
“Ừ, kể cả thế.”
“Này, quên chuyện đó đi, hôm nay cậu sẽ gặp Misaki phải không?”
“Tớ hẹn thế.”
“Gọi cô ấy đến đây đi. Nhắn cả bố cậu rồi cùng đi ăn, nhé?”
Suy cho cùng đây có thể là tiệc chia tay Karin. Cô đã muốn, tôi cũng không ngại gì, “Vậy cũng được.”
“Xong việc này tớ sẽ đến bệnh viện Yuji, đầu giờ chiều quay về. Ăn bữa trưa muộn được không? Lại ăn nem ở hàng anh Nguyễn nhé?”
“Thôi, nếu vậy thì đến chỗ Linus đi. Bữa trưa ở đó nghe bảo được lắm.”
“Ủa, thật hả? Tớ chỉ ăn bánh ngọt nên không biết.”
“Ngon lắm. Tớ sẽ liên lạc với bố.”
“Ừ, vậy nhé. Nhờ cậu đấy.”
Có lẽ Karin dự định sẽ kết thúc ngày hôm nay theo cách này. Vô tình và khô khan đến cực độ. Không biết cô ấy sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng tôi cũng quyết định làm theo. Cả chuyện bố gặp Misaki, giờ với tôi cũng chẳng là vấn đề gì to tát. Tôi thấy lòng u ám, tư duy ì trệ chẳng khác nào loài chuột không nghĩ ra cách lấy được miếng phô mai sao cho khỏi dính bẫy. Trong đầu tôi chỉ canh cánh chuyện hết hôm nay Karin sẽ không còn ở đây nữa.
Natsume tới lúc tôi đang ăn bữa sáng nhẹ. Hôm nay cậu mặt bộ vest màu xám bóng lộn. Cất câu chào quen thuộc “Chào buổi sáng,” cậu nhấc chiếc tạp dề treo trên móc cạnh quầy.
“Natsume này,” Karin cất tiếng.
“Dạ, gì hả chị?”
“Còn một chút nữa là hệ thống hoàn thành rồi. Công việc sau này nhờ em nhé.”
Thấy Matsume tỏ rõ hồ nghi, Karin giải thích, “Vì hết hôm nay chị đi khỏi đây rồi.”
“Sao gấp quá vậy ạ?”
“Ừ, tình hình có chút thay đổi. Chị xin lỗi, giá mà chị có thể bảo trì hệ thống sau khi bắt đầu vận hành.”
“Việc đó thì không sao, chỉ có điều chị đi thì buồn lắm.”
“Ừ, chị cũng buồn. Ngày nào cũng được nhìn thấy một chàng trai tốt như em chị rất vui.”
Natsume nở nụ cười lịch lãm, thành thục. Có lẽ cậu đã nghe những câu như thế cả nghìn lần và mỗi lần như vậy đều lặp đi lặp lại cùng một điệu cười, “Ngày nào cũng được nhìn thấy một người đẹp như chị Karin em rất vui.”
“Cảm ơn em,” Karin mỉm cười. Nụ cười quý phái mà chưa lần nào cô dành cho tôi.
Chẳng mấy chốc đến giờ mở cửa, bắt đầu ngày chủ nhật như bao ngày khác. Vị khách đầu tiên bước vào y như rằng lại là Okuda. Vừa lén lút để ý Karin vừa ngắm bể thủy sinh. Loanh quanh trong cửa hàng khoảng mười lăm phút, quả nhiên cậu ta ra về mà chẳng mua gì. Trong khi đó thủy sinh được chuyển phát đến, tôi và Natsume bắt tay vào bốc dỡ, bốc dỡ xong chuyển sang đóng gói. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn hò. Tôi giao cửa hàng lại cho hai người rồi đến điểm hẹn với Misaki.
Misaki ở sảnh lớn quen thuộc của nhà ga quen thuộc. Nàng mặc áo phông in hình kết hợp với quần jean đen, hình ảnh trước nay chưa từng có.
“Chào anh.” Misaki nói với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Chào em,” tôi đáp lại rồi chìa hai tay về phía nàng như muốn hỏi “Trang phục này là sao?”
“À, em muốn thay đổi tâm trạng một chút,” nàng nhìn xuống phía иgự¢ mình. “Trông kì lắm ư?”
“Không, rất hợp. Trông em cực kì năng động.”
“Vậy ạ? Hình này là hoa linh lan mang lại may mắn đấy ạ.”
“Ồ, đúng là linh lan thật. Dễ thương quá!”
Nàng xấu hổ cười hì hì. Kiểu cười này cũng là lần đầu tiên tôi thấy, cảm giác thật lạ lùng. Chúng tôi đang trò chuyện thoải mái như hai người bạn cũ. Lại một điều lạ lùng nữa.
“Hôm nay đi đâu ạ?” Misaki hỏi. Tôi cố nghĩ xem có gì đó khang khác, rồi nhận ra nàng cắt tóc ngắn hơn một chút.
“Hết hôm nay Karin sẽ nghỉ việc ở cửa hàng, nên anh đang tính cùng nhau đi ăn trưa kết hợp với tiệc chia tay cô ấy.”
“Hả?” Misaki tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi, “Hôm nay ạ?”
“Đúng vậy. Hết hôm nay cô ấy sẽ nghỉ việc.”
“Vì sao lại thế? Chị ấy nói sẽ ở lại thêm một thời gian nữa mà?”
“Anh không biết,” tôi trả lời. “Hôm qua đột nhiên cô ấy báo với anh như vậy. Thế nhưng…”
“Thế nhưng?”
“Anh có cảm giác quyết định này liên quan đến sức khỏe của cô ấy. Chắc chắn Karin đang gặp vấn đề nào đó.”
“Vậy sao,” Misaki cúi mặt. Nàng mặc chiếc áo không cổ nên lần đầu tiên tôi mới để ý thấy trên gáy nàng có ba nốt ruồi xếp theo chiều dọc. Ba tiếng “toong toong toong” vang lên trong tim tôi. Là chữ “S” trong “SOS.” Hoặc chữ “S” trong Shibata Misaki.
“Rồi sao nữa ạ?” Một lát sau, Misaki ngẩng mặt lên hỏi.
“Rồi sao nữa?”
“Thế thì sao ạ?”
“À, cô ấy không nói, nhưng em nhớ không, cô ấy bảo “trở về nơi sinh ra và lớn lên” phải không?”
“Dạ,” Misaki gật đầu, lại hỏi. “Anh Toyama thì sao?”
“Anh?”
“Vâng. Anh Toyama cứ như vậy mà được sao?”
Tôi bối rối bởi câu hỏi bất ngờ. Misaki không có vẻ gì là chuẩn bị sẵn tinh thần, nàng đang chờ câu trả lời của tôi với vẻ mặt dịu dàng.
“Thế nào nhỉ?” Tôi ngập ngừng. “Vì cô ấy đã quyết định rồi mà.”
Trước câu trả lời của tôi, nàng chỉ thốt lên “hừm,” giọng điệu hệt như một bé gái cấp một. Nhưng trông tự nhiên, đáng yêu vô cùng.
“Anh này, từ giờ đến bữa trưa vẫn còn thời gian phải không?” Đột nhiên nàng hào hứng hỏi tôi.
“Ừ, kế hoạch ăn trưa khá muộn.”
“Thế thì,” Misaki đan hai tay vào nhau. “Anh đưa em đến công viên lần trước nhé. Em lại muốn đến nữa.”
“Chỗ có hồ nước?”
“Vâng, công viên có con đường nhỏ đầy vỏ cây bách đấy ạ.”
Công viên nằm chính giữa nơi vừa hẹn gặp và nơi tôi sống. Mặc dù khoảng cách từ ga hơi xa nhưng cứ ba mươi phút lại có một tuyến xe buýt chặng ngắn. Rồi từ công viên lại có tuyến xe buýt chạy thẳng đến con phố nhà tôi.
“Vậy bây giờ chị Karin đang trên đường đến bệnh viện ạ?”
“Ừ, chắc là cũng vừa đến nơi đấy. Cô ấy rời cửa hàng sau anh một lúc.”
“Nhưng hội ngộ theo hình thức này thì buồn quá phải không?”
Tôi im lặng, gật đầu. Hai chúng tôi đang đi bộ trên con đường nhỏ dọc theo viền ngoài của hồ nước. Con đường ít người, lũ vịt kêu quàng quạc vẻ khoan khoái.
“Cầu cho anh ấy sớm hồi phục,” Misaki nói. “Rồi nhóm ba người hãy hoạt động trở lại. Bộ ba mà em ngưỡng mộ.”
“Em ngưỡng mộ ư? Tập hợp những kẻ lập dị như thế cơ mà?”
“Vâng, rất tuyệt vời.”
Thấy tôi thốt lên “hả,” nàng lại cười hì hì. Có lẽ đây là điệu cười vốn có của Misaki. Tôi cảm giác cuối cùng cũng đã thấy được gương mặt tự nhiên của nàng.
Chẳng mấy chốc tới con đường dẫn vào khu rừng sâu. Những mảnh vụn dưới chân ngấm hơi ẩm làm mùi càng nồng. Nàng hít hít mũi rồi bảo, “Mùi thơm quá!”
“Cây bách.”
Nghe tôi nói, nàng nhìn lên tôi, làm bộ mặt tươi vui, “Anh vẫn nhớ sao?”
“Ừ, vì cái tên khá ấn tượng.”
“Em cũng vẫn nhớ.” Nàng nói và giơ ngón trỏ lên, “Diệp tài hồng nhé! Rồi thủy khổ mai này, cỏ thìa này.”
“Em giỏi quá, nhớ chừng đấy cơ à?”
Nở nụ cười như lúc trước, nàng thè lưỡi. “Thực ra là về nhà em đã ôn tập lại. Em còn mua cả từ điển thủy sinh qua tranh nữa.”
“Chà…”
Cảm giác nhói đau không rõ nguồn cơn dấy lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ tôi. Động tác tự nhiên, lời nói của nàng, không hiểu sao tất cả đều làm tim tôi nhói đau.
“Này anh,” nàng nói.
Tôi nhìn với ánh mắt như muốn hỏi “Gì vậy?” Đáp lại là ánh mắt chân thành ngoài mong đợi, “Ý nghĩa của tên cây bách hồi đó em nói anh còn nhớ không?”
“Anh nhớ. Là “sống vĩnh hằng” phải không?”
“Vâng,” nàng gật đầu, nhặt vỏ bách dưới chân đoạn đưa lên mũi. Nàng đưa về phía tôi nên tôi cũng thử ngửi mùi hương.
“Ừ, đúng là mùi dễ chịu quá.”
Nàng lúc lắc vỏ bách đầy ý nghĩa rồi cứ thế cất vào trong túi sau quần jean, hắng giọng, “Giờ đến lượt em hỏi anh nhé. Anh Toyama có muốn thử sống vĩnh hằng không ạ?”
À, hóa ra thế, tôi cũng đã hỏi nàng câu này. Lúc đó nàng đã trả lời thế nào nhỉ?
“Anh thì…” Đến đây tôi lại trầm tư suy nghĩ, vì tôi cho rằng nên trả lời nghiêm túc. Cuối cùng, im lặng hồi lâu, tôi trả lời, “Anh không nghĩ là anh muốn sống vĩnh hằng. Tim anh sẽ không thể chịu đựng được những thứ như vĩnh hằng, vĩnh viễn hay vô hạn. Vậy nên…”
Lần này đến lượt nàng thận trọng suy nghĩ. Khẽ chau mày, nàng nhìn chăm chăm vào khoảng không âm u trên con đường trước mặt.
“Đúng vậy nhỉ..” Nàng thì thầm, nét mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc trước. “Có lẽ đúng như anh Toyama nói. Trái tim em chắc cũng không thể chịu được sự vĩnh viễn. Đâu là…”
“Ừ.”
“Đây là câu trả lời của em.”
Bỗng nhiên, lời nói hôm nào của Misaki vang lên trong đầu tôi. “Em sẽ dùng cả cuộc đời để suy nghĩ,” rồi sau đó là “Khi nào em có câu trả lời, anh lại hỏi em nữa nhé?”
Để xác nhận lại, tôi lỡ nhìn vào đôi mắt Misaki. Đôi mắt bối rối ấy vội chuyển hướng, hình như ươn ướt.
“Em,” nàng nói. “Có một điều em phải xin lỗi anh Toyama.”
“Ủa, là gì vậy?” Cổ họng khô khóc, tôi chỉ phát ra được những tiếng như thì thầm.
“Em,” nàng nói, rồi lại ngập ngừng, cúi đầu lộ gáy trắng ngần, cân nhắc tìm từ ngữ. Tôi ngắm nhìn ba nốt ruồi nơi đó. Cứ theo cách này, từ nay trở đi tôi sẽ dần dà biết hết mọi điều về nàng. Điệu cười hì hì, những nốt tròn trên gáy. Và…
“Ừm… em,” nàng nói. “Em định sang Pháp cùng cô.”
Giọng nói như đang thở gấp. Đâu đó thoáng nặng nhọc, đau khổ.
“Cửa hàng làm ăn không được thuận lợi cho lắm, nên cô em đã quyết định sang bên kia học hỏi thêm ít nữa và làm lại từ đầu…”
“Chuyện quyết định từ bao giờ vậy?”
“Vài ngày gần đây. À mà không, cô đã nói với em từ lâu…”
Lời nói dối không trơn tru đã bị lộ. Nhưng tôi giả vờ không để ý và khẽ gật đầu.
“Thế nên,” nàng nói. “À ừ, mối quan hệ này…”
Nàng đã nỗ lực đến thế. Đã gắng hết sức để nói ra. Người đặt dấu chấm hết là nàng chứ không phải tôi.
“Ừ,” tôi nói. Ừ. Tôi chỉ nói được đến thế.
“Mặc dù thời gian không dài, nhưng cảm ơn anh rất nhiều.” Misaki gần như thì thầm. “Em cực kì… cực kì vui. Vì chưa bao giờ em hẹn hò với đàn ông theo cách này.”
Hừ!
“Sao nhỉ… suýt nữa thì em đã yêu.” Nàng cười hì hì, hít hít mũi. “Thế nên… cũng may. Giờ thì em vẫn có thể cười và chia tay được thế này. Thực sự là vậy…” Về cuối nàng lẩm bẩm, rồi im lặng.
“Anh cũng vui… vui lắm.” Cố gắng cao độ, tôi mới có thể thốt ra được những lời này.
Chúng tôi cứ im lặng như thế và tiếp tục bước vào khu rừng ngập mùi cây tùng. Đường ra vẫn còn xa. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất yếu ớt, không khí ẩm ướt, se lạnh.
Được một lát, nàng dừng bước, mặt vẫn cúi xuống.
“Em xin lỗi,” Misaki nói. “Anh bịt tai lại được không?”
“Sao cơ?”
“Em muốn xì mũi. Anh nghe thấy thì em ngại lắm.”
“À, ừ, anh hiểu rồi.”
Tôi lấy hai tay bịt tai, nàng quay người lại phía sau. Mặc dù vậy tôi vẫn nghe được tiếng khóc của nàng. Nếu như đây không phải một nơi tối tăm, buồn bã, có lẽ nàng đã bảo tôi hãy để cho nàng ở lại một mình. Nhưng không làm được điều ấy, nàng chỉ có thể gắng hết sức nén tiếng khóc lại.
Lòng tôi đau đớn vô cùng. Ôm nàng vào lòng lúc này có lẽ là hành động tự nhiên nhất… Bởi lẽ chúng tôi đã từng là người yêu của nhau. Mối tình của ba chuyến tàu lỡ… Mà không, có lẽ còn hơn cả thế. Bởi nàng còn cười hì hì với tôi và cũng đã biết về ba nốt ruồi xếp dọc trên gáy nàng. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đang được gắn kết với ở nhau ở những điểm sâu xa tới mức đó. Vậy nên chắc chắn là tôi đã có thể ôm nàng vào lòng mà thì thầm rằng, “Em là người anh yêu nhất trên đời này.” Nhưng Misaki sẽ thừa biết đó là lời nói dối, tôi cũng nhận ra cảm xúc của mình. Đương nhiên tôi có thể tỏ thái độ không ngại ngần. Trên đời này thiếu gì những cặp đôi mà đối phương là người mình yêu thứ nhì. Lại là diễn đạt mang tính cường điệu.
Rốt cuộc, nguyên nhân khiến chúng tôi không hành xử như thế được chỉ có thể đúc kết lại rằng “Bởi vì đó là chúng tôi.” Bởi vì đó là Misaki. Bởi vì đó là Misaki và tôi. Nếu như Misaki không phải là Misaki, hoặc nếu tôi không phải là tôi, thì dù chúng tôi có là những người yêu nhau thứ nhì đi chăng nữa thì vẫn có thể tiến sát lại gần nhau. Thế nhưng, hẳn là chúng tôi chỉ có thể cư xử như chính chúng tôi. Đó là hiện thực.
Tiếng khóc rấm rứt kéo dài một lúc, khi ngưng lại, tôi nghe thấy tiếng xì mũi thật mạnh. Sau đó là tiếng lạch cạch, rồi cuối cùng Misaki quay mặt lại. Đôi mắt ngượng ngùng ngước lên, đã từ xanh lá cây chuyển sang đỏ. Không còn dính lấy một giọt nước mắt. Cả lớp phấn trang điểm cũng chẳng trôi đi chút nào.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Misaki hỏi.
“Chẳng nghe thấy gì hết,” tôi trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng nói, hơi nhấn mạnh trọng âm ở cuối.
“Đi thôi nhỉ? Anh đói bụng rồi.”
“Vâng, đi nhé.”
Sau màn vừa rồi, nàng vẫn sẽ ở bên tôi cho đến hết ngày hôm nay. Dũng khí đó làm tôi cảm động vô cùng.
Trước khi đến Forest, chúng tôi ghé qua cửa hàng. Trước cửa treo tấm bảng “Đang chuẩn bị.” Không biết Karin đã quay lại chưa nhỉ? Lí do Misaki đến tận đây cùng tôi chỉ bởi nàng muốn gặp Karin và nói lời chia tay. Tôi vẫn chưa nói với nàng chuyện hôm nay nàng sẽ ăn trưa cùng bố tôi. Bố cũng không biết Misaki sẽ tới. Nói đúng hơn là ông còn chẳng biết đến sự tồn tại của nàng. Tôi chưa gặp cơ hội nào để nói thì mọi sự đã xoay ra thế này. Phải giới thiệu làm sao bây giờ? Trên chuyến xe buýt về đây tôi đã nghĩ ngợi suốt.
“Đây là Shibata Misaki. À ừm, là cô gái mà con hẹn hò đã được hai tháng. Nhưng giờ thì chia tay rồi ạ. Lí do là tại con. Vì trái tim con dao động, nên hai bên quyết định chia tay.”
Đương nhiên tôi không thể nói như vậy được. Hơn nữa ở đây còn có Karin, thậm chí cả Natsume. Kì vọng được cách cư xử khéo léo trong tình huống này từ con người ấy… tức là bố tôi, còn khó hơn cả kì vọng đứa trẻ biết cư xử lịch sự trên bàn ăn. Tôi không muốn làm Misaki khó xử, thế nhưng tôi cũng chẳng thể nghĩ ra phép màu nào giúp mình vượt qua tình huống này một cách bình an vô sự.
“Hình như mọi người đều đến quán ăn rồi thì phải.”
“Ừ chắc vậy. Mình cũng đi thôi.”
“Dạ.”
Cứ thế, chúng tôi lại tiếp tục đi bộ, nhưng sao bước chân thấy nặng nề quá.
“Em,” vừa đi cạnh tôi Misaki vừa nói.
“Ừ sao?”
“Em cũng muốn trở thành một người tuyệt vời như chị Karin.”
Tôi lắc đầu quầy quậy, “Không được. Misaki mà giống Karin là không được đâu. Điểm cuốn hút của Misaki là ở chỗ, Misaki chính là Misaki chứ không phải ai khác.”
Đang nói dở bỗng bốn mắt chạm nhau, nhận ra vẻ ngạc nhiên của nàng, tôi vội ghìm những lời tiếp theo.
“Em giật cả mình.” Misaki cảm thán. “Anh Toyama mà cũng có lúc nói những lời đó.”
“Tức là sao?”
Ngạc nhiên quá đỗi, nàng cười khúc khích trước những lời kì quặc của tôi. “Bởi anh nói ra từ “điểm… cuốn hút” với một phụ nữ ở ngay trước mặt mình.”
À, hóa ra thế. Điều này thì tôi cũng nghe Karin nói bao lần rồi.
“Ừ, hình như anh có tật nói thẳng tuột những điều mình nghĩ.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên em được nghe.”
“Có lẽ anh đã quen với việc ở cạnh Misaki. Khi còn ngại ngùng thì sẽ khó mà lộ thói quen thường ngày được phải không?”
“Chà, thế nào nhỉ?” Misaki lại cười khúc khích. Đung đưa chiếc túi đính hạt cườm đang cầm trên tay, nàng vừa cười vừa nhìn lên không trung. “Nhưng quả nhiên là em rất ngưỡng mộ chị Karin. Em mà cao và có phong cách như thế thì việc chọn trang phục cũng vui lắm chứ. Vả lại,” nàng ngước nhìn tôi. “Cả đời cứ phải nhìn lên thế này mệt lắm.”
“Ra là thế. Cũng đúng nhỉ.”
“Em chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, cao thêm khoảng hai mươi xentimét nữa thì cuộc đời em sẽ thay đổi không chừng.”
“Ừ thì nhìn được xa hơn chắc cũng có cái lợi.”
“Anh Toyama từ hồi bé đã cao vậy sao?”
“Ừ. Cho đến hồi tiểu học thì anh lớn thứ nhì. Lên cấp hai thì anh cũng đứng trong năm người phải xếp cuối hàng. Nhưng đến đấy thì dừng lại, giờ thì cũng không cao lắm.”
“Như vậy cũng đủ để ghen tị rồi,” Misaki nhận xét và nhìn xa xăm.
Tôi nói, “Cậu Natsume đang làm ở cửa hàng anh còn cao hơn anh sáu, bảy xentimet ấy chứ. Ngày nào cũng bị cậu ấy nhìn xuống. Nếu trên đời này ai cũng như cậu ấy thì chắc anh mới phải suy nghĩ.”
Misaki lộ vẻ khác lạ trước lời lẽ của tôi.
“Sao thế?”
“Dạ?” Nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng lắc đầu. “Dạ không, đâu có gì.”
“Không có gì?”
“Vâng, chẳng có gì hết.”
“Thế hả?”
Tôi hơi băn khoăn nhưng trí óc không đủ dung lượng để suy nghĩ thêm. Tôi quyết định quên đi và không lưu giữ lại trong đầu.
Chẳng mấy chốc, Forest đã hiện ra trước mắt. Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Lối đi từ cổng vào cửa hàng được bao quanh bởi các loại hoa rực rỡ sắc màu.
“Tuyệt quá!” Misaki bị đánh gục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng bắt chéo hai tay trước иgự¢, như muốn nén tiếng tim đập thình thình. “Nhiều hoa hồng quá. Cả cúc dại và cúc vạn thọ. Rồi diên vĩ nữa này.”
“Em biết rõ nhỉ?”
Dù nghe tiếng tôi hỏi, nàng chỉ trả lời bằng tiếng “Dạ” bâng quơ. Nàng thích hoa lắm thì phải. Lại thêm một cái nhìn khác về nàng mà đến lần hẹn hò thứ năm tôi mới biết được.
“Cây sơn thù du này ra hoa rồi nè.” Nàng vừa đi vừa tươi tỉnh ngước nhìn lên hàng cây trong vườn. “Mùi thơm quá. Thơm đến mức làm em muốn hóa thành chú ong mật đánh giấc ngủ trưa trên cánh hoa.”
Nàng có vẻ hợp với hình ảnh đó. Trong khi Karin thì hợp với ong chúa hơn.
Đám cải xoong ven hồ đã nở những bông hoa trắng nhỏ. Nhận ra chúng, Misaki bèn nhìn sang tôi cười tủm tỉm. Phải, chính là những cây cải xoong.
Kéo chuông cửa, chúng tôi bước vào trong quán. Như thường lệ, Linus lại là người ra đón.
“Chào anh chị. Mọi người đã ở đây rồi ạ.”
“Cả Karin sao?”
“Không ạ, em chưa thấy chị Karin.” Đưa mắt nhìn Misaki, cậu cất tiếng chào. “Rất vui được gặp chị! Anh chị hãy tự nhiên thưởng thức nhé!”
Misaki cúi đầu chào, Linus vừa mỉm cười vừa chỉ tay vào phía trong cửa hàng.
“Mời anh chị ngồi vào bàn phía trong sân như thường lệ.”
Được Linus mời, tôi và Misaki đi hết cửa hàng, ra khoảnh sân ngợp nắng. Sóng gợn trên hồ lấp lánh ánh mặt trời. Tôi đi trước Misaki, dẫn nàng vào chỗ ngồi bên trong. Bố tôi và Natsume đã có mặt. Đúng như Linus nói, Karin vẫn chưa tới. Tôi sắp đến bàn rồi. Phải nói sao bây giờ?
Hai người quay ra nhìn khi nhận ra bóng dáng chúng tôi.
“Ồ, đến rồi hả. Ta vừa làm trước một cốc.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc