Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 07

Tác giả: Ichikama Takuji

Suzune đang ăn dở cái bánh ngọt thứ tư thì có hai người khách đi vào sân. Một cặp vợ chồng già ngoài lục tuần. Ông bà chọn được chỗ sau khi bỏ qua một bàn. Trông họ rất giống với cặp vợ chồng mà tôi đã từng gặp vài lần. Vóc dáng nhỏ nhắn vài sợi ậc điểm trên mái tóc dày, một vài nếp nhăn được khắc một cách ưa nhìn. Có lẽ do họ sống bên nhau quá lâu nên tôi có cảm giác mọi điểm của họ gần như đồng hóa.
“Hai người trông hạnh phúc nhỉ?” Cô vừa ăn bánh phô mai souffle vừa nói. “Hai người cùng đón tuổi mới như thế kia thì ngày sinh nhật cũng bớt đau khổ hơn phần nào nhỉ?”
“Ngày sinh nhật đau khổ? Không phải là vui sao?”
“Thế nên tôi mới nói anh là trẻ con. Từ hai mươi tuổi trở đi ấy à, sinh nhật chẳng đem lại gì khác ngoài đau khổ cả.”
“Tôi thì vẫn thấy vui mà. Tôi nghĩ về người mẹ đã đứt ruột sinh ra mình. Thế nên ngày sinh nhật, đối với người mẹ, thì cũng là ngày sinh nở.”
“À, đúng.”
“Vì thế ít ra nên có một ngày để bày tỏ lòng tri ân, rằng cảm ơn mẹ đã sinh ra con. Đó là ngày để chúc mừng các bà mẹ đấy chứ.”
Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi một lúc, chỉ có miệng là cử động, “Trong cái thế giới méo mó đầy rẫy xấu xa này, anh đã lớn lên khá ngay thẳng đấy nhỉ? Sự tồn tại của anh, tự nó đã là một điều kì diệu.”
“Tôi bình thường mà.”
“Đúng vậy. Mọi người đều nói vậy đấy.”
“Mọi người?”
“Tất cả những kẻ không bình thường.”
À, ra thế.
“Nhưng, cách suy nghĩ đó rất tuyệt. Từ giờ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Rằng ngày sinh nhật là ngày của các bà mẹ.”
“Đúng thế. Vì vào ngày đó chúng ta chẳng làm gì to tát cả. Chỉ là hít căng không khí vào lá phổi xẹp lép, vừa khóc oe oe vừa đẩy không khí ra ngoài.”
“Cũng oách đấy chứ!”
“Có lẽ vậy, nhưng so với cố gắng của những người mẹ thì còn xa lắm. Nghe nói mẹ tôi sinh muộn nên cũng khá nguy hiểm tới tính mạng.”
“Mẹ tôi hình như cũng sinh khó. Phụ nữ thật tuyệt vời nhỉ!”
Tôi cười hinh hích, “Bình luận cứ như chuyện của người khác ấy. Rồi đến lúc nào đó cô cũng thế mà.”
Trong một tích tắc, mọi biểu cảm trên gương mặt cô biến mất. Nhưng ngay tức khắc cô cười xòa và đáp trả, “Phải nhỉ! Thế thì, tôi muốn sinh ra những đứa con của anh.”
Đến đây đáng lẽ ra tôi phải tỏ ra bối rối vô cùng, nhưng tôi không thể hiện được, “Thế à, à, nhưng mà…”
Khi biểu cảm từ bỏ khuôn mặt cô, tôi có cảm giác mình đã nhìn ra được sự thực đằng sau. Cô vừa lỡ bộc lộ những điều giấu kín từ trước tới giờ. Bằng vẻ mất tự chủ đó.
Trước phản ứng nửa vời của tôi, cô cũng mất bình tĩnh, “Mà thôi. Tôi chỉ đùa thôi. Thật nhàm quá nhỉ?” Rồi chuyển ánh mắt về phía cái bánh, dùng dĩa xiên một cách vô nghĩa.
Natsume xen vào đoạn hội thoại của chúng tôi ở thời điểm giống như một điện báo viên đang làm nhiệm vụ trao đổi thông tin giữa các hành tinh. “Đúng rồi đấy. Em không ghét ngày sinh nhật. Em háo hức mong chờ, rồi lại ước giá như mỗi tháng đều có sinh nhật thì tốt biết bao.”
“Natsume bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Hai mươi sáu ạ.”
“Thế tức là em còn trẻ.” Cô nhấn mạnh.
“Không phải thế. Em có lí do.”
“Lí do?”
Nghe tôi gặng, cậu nở nụ cười quý tộc rồi gật đầu với điệu bộ của một vị cha xứ già. “Vì sẽ có thư. Của chị gái em.”
“Ôi, thật là một người chị chu đáo.”
“Đúng vậy.”
Suzune đang xử lí cái bánh ngọt thứ năm. Vừa nhai nhồm nhoàm quả dâu tây trong bánh ngọt, cô vừa hỏi, “Trong thư viết gì hay lắm hả?”
“Những lời khuyên đúng đắn.” Natsume đáp. “Hoặc những lời răn dạy.”
“Uầy uầy,” Suzune trêu chọc. “Hãy cẩn thận đấy. Đã đến lúc em phải tự quyết định lấy những việc cần làm. Không thì có ngày em chẳng còn biết mình nên xỏ chân nào vào giày trước đâu.”
“Chị nói đúng.” Natsume ngoan ngoãn gật đầu. Lẽ nào cậu có thói quen tuân theo lời khuyên của những phụ nữ hơn tuổi một cách vô điều kiện? Biết đâu đây lại là một loại tài năng cũng nên.
Chiếc bánh ngọt thứ sáu, thứ bảy, thứ tám biến mất trong nháy mắt. Cô thưởng thức chúng với lòng nhiệt tình và độ chân thực giống hệt cái đầu tiên. Nụ cười hạnh phúc của cô làm dịu lòng người đang nhìn ngắm, là tôi.
“Có vẻ ngon nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, cô gật đầu như đứa trẻ, “Ừ.”
Tôi quyết định lưu lại trong kí ức rằng đây cũng chính là Suzune. Nhớ lại hình ảnh này vào những lúc phải nghe cô nói năng chanh chua thì có lẽ sẽ thấy dễ bao dung hơn.
Đang cắm đầu dĩa vào chiếc bánh thứ chín, chiffon hạt dẻ, cô buột miệng sực nhớ điều gì, “Cái hồ tuyệt thật. Chắc chắn là chỗ yêu thích của anh phải không? Vì vậy, anh luôn ngồi ở bàn này.”
“Cuối cùng thì cô cũng nhận ra.”
“Ừ. Vì tôi đến để ăn bánh ngọt chứ đâu phải để ngắm hồ nước.”
“Rồi rồi. Cây có hoa trắng kia là cây chĩa ba nước. Ở phía bên kia nữa là ráy hoa vàng.”
Nghe tôi giải thích, cô đưa mắt nhìn quanh. “Cứ như tên hoàng đế Ai Cập cổ đại nào ấy nhỉ.”
“Tut-ankh-amen phải không ạ?” Natsume nói.
“Ừ ừ, đúng rồi.”
“Hả? Là cái gì?” Tôi xen vào.
“Là Tutankhamum ấy ạ.”
Tôi gật đầu trước lời giải thích của Natsume. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình giống một kẻ ngốc. Mà thôi kệ. Dù có không biết tên của vị Pharaon đó thì tôi vẫn là chủ của một cửa hàng thủy sinh.
“Cây trông như hoa súng nhỏ kia có phải là rau hạnh không?” Cô chỉ tay.
“Cô cũng biết nhiều đấy chứ. Đúng rồi.”
“Tôi có nói đấy thôi. Rằng tôi thích thực vật trong nước. Tôi còn biết nhiều hơn nữa cơ.”
“Thế hả?”
“Diệp tài hồng.”
Cô nói rồi phồng mũi vẻ tự hào (trông kiểu gì cũng chỉ thấy vẻ dương dương tự đắc).
Hai người đàn ông thốt lên tiếng “ồ” đầy ngạc nhiên.
“Hóa ra là thật hả?”
“Cái gì thật?”
“Chuyện cô bảo cô thích từ hồi nhỏ.”
“Đúng vậy. Tôi rất hay đến các hồ nước hay sông nhỏ rồi ngắm thủy sinh mà.”
“Cả diệp tài hồng?”
“Tôi từng nhìn thấy chúng mọc rất nhiều dưới hồ. Tên của chúng đẹp nên tôi vẫn còn nhớ.”
“Tên khoa học là Ludwigia Ovalis.”
“Ồ, tên đó cũng hay. Nghe giống tên một điệp viên xinh đẹp của mấy nước như cộng hòa Séc hoặc Đức gì đó.”
“Đúng vậy. Tên phụ nữ ở các nước Âu Mĩ thường kết thúc bằng a.”
“Thế nhưng có nhất thiết phải là điệp viên xinh đẹp gì đâu.”
“Là hình dung. Hình dung thôi.”
Và như thế, sự hình dung đó cũng in sâu vào tâm trí tôi. Từ đấy trở đi, cứ mỗi khi nhìn thấy cái tên Ludwigia, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của nữ điệp viên xinh đẹp như Bond Girl.
Chiếc bánh ngọt cuối cùng là Mont Blanc. Cô đưa vào miệng, vẫn đầy yêu thương, nhắm mắt, thưởng thức hương vị. Tôi cứ ngỡ thế là kết thúc, nào ngờ cô còn gọi bánh trứng mocha.
“Thì bởi nó ngon mà.”
Chúng tôi chưa kịp nói gì, cô đã chặn trước. Và sau khi xử gọn cả pudding, kem Gellato, cuối cùng cô cũng tỏ vẻ mãn nguyện.
“Mùi vị ước mơ của cô thế nào?”
Nghe tôi hỏi vậy, cô nhìn tôi với ánh mắt mơ màng.
“Ngọt ngào…” Cô chỉ nói vậy rồi đứng lên, biến vào nhà vệ sinh.
Thanh toán xong, tôi và Natsume đứng chờ cô tại quầy tính tiền. Chẳng mấy chốc đã thấy cô xuất hiện cuối lối đi, mặc sơ mi trắng gạo phối quần jean xanh. Một cách tự nhiên, tôi đưa mắt xuống bụng cô nhưng không thấy có sự thay đổi nào đáng kể.
Cái lũ bánh ngọt đó biến đi đâu rồi nhỉ? Đột nhiên tôi nghĩ, lẽ nào bánh ngọt là một dạng tồn tại chỉ mang tính quan niệm chứ không mang thực thể? Hay nó chỉ đơn thuần được chế biến bằng mùi vị của vani, sôcôla cùng với vị ngon nào đó nữa thôi?
“Có thấy chị gái của Linus ở chỗ nào đâu nhỉ?” Cô thắc mắc. “Cả ảnh hay tranh cũng chẳng có.”
“Thế có cái gì?” Linus nhìn cô đầy hi vọng.
“Cái gì nữa á?” Cô xòe bàn tay ra và nhún vai. “Chẳng có gì đặc biệt. Toàn vật dụng thường gặp trong phòng vệ sinh thôi mà.”
“Ví dụ như là?”
“Chậu rửa mặt. Một cái gương lớn, tất nhiên. Một cái thùng rác. À, có cả hoa nữa. Là hoa đậu thơm.”
“Đấy, rồi sao?”
Nghe tôi hỏi, cô làm bộ mặt “Ơ” rồi nhìn chăm chú xuống viên gạch dưới sàn. Sau đó ngẩng lên nhìn tôi, từ miệng phát ra từ “Ơ.”
“Tôi không hiểu.”
“Này nhé…”
Nghe tôi nói, Linus than, “Thôi chẳng còn cách nào khác” đoạn gật đầu. “Dù sao được gặp chị em cũng rất vui. Lần sau chị lại đến nữa nhé.”
“Dĩ nhiên rồi. Chị sẽ lại đến.” Đoạn thêm vào, “Cho chị gửi lời hỏi thăm đến chị gái em ở trong phòng vệ sinh nhé.”
Linus chiếu tia nhìn ra phía lối đi, gật đầu. “Ok, em biết rồi. Em sẽ chuyển lời.”
Và chúng tôi để Forest lại đằng sau.
“Thế nghĩa là?” Cô vừa đi vừa hỏi. “Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là,” tôi nói. “Không ngờ cô lại là người thiếu nhạy cảm như thế.”
Cô nói chà chà, đoạn nở một nụ cười tinh quái, “Riêng câu đó, tôi không muốn nghe từ anh.”
Từ Forest ra, đi bộ khoảng ba phút là đến Grumpie. Đó là một cửa hàng bán đồ nội thất khá lớn, diện tích tương đương ba mươi cửa hàng của tôi gộp lại.
“Grumpie à?”
Natsume gật đầu thay câu trả lời, “Phải. Chính là Grumpie đó.”
Lại nữa rồi.
Tôi đột nhiên nhớ lại mẩu hội thoại tôi với Yuji trao đổi với nhau hồi mười ba tuổi.
“Cậu có biết không?” Cậu ta hỏi.
“Biết gì?”
“Trên thế giới này những gì chúng ta không biết nhiều gấp một triệu lần những gì chúng ta biết.”
“Thế hả! Tớ không biết.”
“Này nhé…”
“Thế tức là…”
Tôi mới ướm lời, Natsume đã giải thích ngay, “Đó là viết tắt của Grown-up mature person.”
“Đó là một phong cách sống. Của những ngưởi trưởng thành.”
Quả nhiên cô ấy cũng biết. Tôi có cảm giác mình là một học sinh kém do nhầm lẫn mà lạc vào buổi học của những thành viên có thành tích học tập xuất sắc.
“Nó nổi lên như một nhân sinh quan đối lập với Yuppie[13]. Chắc chắn chủ nhân cửa hàng này là người thuộc lứa tuổi đó.”
[13] Viết tắt của “Young Urban Professional,” là cụm từ được dùng ở Mĩ những năm 80 của thế kỉ trước, ám chỉ những thanh niên ở độ tuổi hai mươi đến ba mươi thuộc tầng lớp thượng lưu, trung lưu.
“Chắc ở đây chuyên bán những sản phẩm đơn giản hợp với những người trưởng thành điềm đạm.”
“Em nghĩ thế.”
Ở cửa hàng đó, chúng tôi mua một chiếc gường gấp kiểu dáng đơn giản, chăn và drap trải giường bằng cotton, sau đó mượn xe đẩy và chất hàng lên, Natsume đẩy còn tôi thì đỡ rồi chở về nhà. Ở phía sau, Suzune vừa đi bộ vừa ngân nga hát bằng giọng mũi. Đó hẳn vẫn là bài Funiculi Funicula.
Trở về cửa hàng, chúng tôi chuyển chiếc giường vào bên trong quầy tính tiền. Ban ngày thì gấp lại và dựng đứng sát tường. Natsume ra ngoài lần nữa để trả chiếc xe đẩy.
“Cảm ơn.” Suzune vừa đặt tay lên giường vừa nói.
“Cảm ơn?”
“Ừm. Vì nhiều thứ. Tôi biết ơn anh.”
“Không có chi.”
“Bánh ngọt cũng ngon lắm.”
“Chỉ vì thế mà cô bỏ nghề người mẫu đấy nhỉ?”
“Đúng thế. Rồi tôi sẽ trở thành khách hàng quen của quán đó.”
“Tốt quá. Thế thì Linus sẽ vui lắm đấy.”
“Chuyện tôi giống chị gái của cậu ấy hả?”
“Ra là thế.” Tôi thả lỏng một chút rồi bảo. “Cô hiểu rồi cơ đấy.”
“Mới được một lúc thôi. Nghĩ là hiểu ra. Cái ở trong phòng vệ sinh là cái gương chứ gì.”
“Phải. Nhìn vào đó cô sẽ trông thấy mặt Lucy ngay. Chà, mặc dù không phải là hoàn toàn giống.”
“Hay tôi thử quyến rũ cậu ta?”
“Sở thích xấu xa. Nói thế nào nhỉ, chơi không đẹp.”
“Đùa thôi. Trông thế này thôi chứ tôi khá bảo thủ trong tình yêu đấy. Tôi thích tình yêu chính thống, đơn giản.”
Tôi gật mạnh đầu, hơi cảm động. “Mừng quá. Tôi cũng đồng ý kiến.”
Cô khẽ lắc đầu, khẽ nhếch khóe môi. “Thì tôi cũng nghĩ vậy. Mấy chuyện tình mới lạ, phức tạp không hợp với anh đâu. Nói đúng hơn, anh có vẻ không thể làm nổi.”
“À, thế hả.”
Buổi tối, các khách quen của cửa hàng nhẹ nhàng ghé qua như những sinh vật dạt bờ vùng biển, rồi sau khi họ đi, tôi ngồi vào chiếc ghế đẩu bên quầy tính tiền, mắt nhìn màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy tính xách tay. Tôi không hiểu về lập trình lắm, nhưng có vẻ hệ thống vẫn đang được tiến hành tốt đẹp.
Suzune đúng là một cô gái tài giỏi. Xinh đẹp, đầu óc sắc bén, hơn nữa còn mạnh mẽ. Đã vậy còn yêu thích sinh vật trong nước, kì vọng vào một tình yêu chính thống, giản đơn.
Nếu ở tuổi mười lăm, có lẽ tôi đã yêu ngay lập tức. Nhưng ở tuổi hai mươi chín tôi không làm được điều đó. Tôi đã bắt đầu chuẩn bị để yêu một cô gái kém tôi ba tuổi, nhỏ nhắn, dịu dàng, đáng yêu. Nói theo ngôn ngữ bơi lội thì tôi đang ở giai đoạn kéo gót chân, hắt nước lên иgự¢ và đeo kính. Chỉ còn nhảy ùm nữa là xong.
Chúng tôi quen nhau đến giờ đã được một tháng. Tôi không muốn bị xáo trộn bởi một cô gái mới chỉ gặp được ba ngày.
Phải… Tôi không hợp với một tình yêu mới lạ, phức tạp. Nói đúng hơn, là không thể làm nổi.
Đột nhiên tôi đảo mắt sang bên cạnh máy tính, chiếc dây chuyền lúc nào cô ấy cũng đeo trên cổ đang được đặt ở đó. Giờ cô đang đi bơi ở câu lạc bộ thể thao. Có lẽ đây là thứ quan trọng nên phải để lại cho khỏi đánh mất.
Tôi quan sát khối đa giác một lần nữa. Nó to cỡ cái nắp chai nhựa. Cũng có thể gọi là hình thang nhưng mặt cắt nhìn nghiêng lại là hình ngũ giác hơi méo mó. Chất liệu thì không rõ lắm nhưng trông nó trong suốt như thủy tinh.
Gì thế nhỉ? Không hiểu sao có điều gì đó lờ mờ hiện lên trong tôi. Một cảm giác gần với sự xao động hơn là một kí ức. Chẳng mấy chốc tôi mất hứng thú, đặt chiếc dây chuyền trở lại quầy.
Bỗng dưng màu vàng của rau hạnh hiện lên trong đầu tôi, nhưng không thể suy nghĩ sâu xa hơn, tôi bèn bỏ quầy tính tiền đi ra chỗ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc