Tình yêu xưa nay vốn là chuyện trăn trở muôn trùng, nếu chưa từng rũ bỏ, chưa từng phải chịu đựng những thương tổn thì sao có thể hiểu được tình yêu.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Bùi Tử Mặc gọi vào điện thoại của Đinh Thần, nếu Đinh Thần không nhận điện thoại thì cuộc gọi sẽ tự động chuyển sang hộp thư thoại, anh để lại lời nhắn, cô cũng không trả lời như muốn cố tình né tránh anh.
Bùi Tử Mặc tuy nóng lòng nhưng đành phải chịu, có điều anh đã quyết định bất luận đối xử với anh ra sao thì cũng là do anh tự mình chuốc lấy, nhưng tâm ý của anh dành cho Đinh Thần trước sau vần không đổi.
Có một câu nói thế này, nếu như thật lòng yêu một người thì đừng để cô ấy và bạn lướt qua nhau. Anh đã từng đánh mất cô một lần, không thể để mất cô thêm lần nữa. trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ, đến phút cuooic cùng anh đã hiểu được cách yêu thương một người.
Thế nhưng, hiện giờ Đinh Thần né tránh không gặp anh, anh chỉ có thể sử dụng chiến thuật đường vòng mà thôi.
Đinh Thần tan sở vừa về đến nhà chưa kịp rửa tay thay quần áo thì thì điệ thoại đã ngân vang thúc giục, lúc đầu cô còn ngỡ là chuyện của công ty , cô rút điện thoại ra thì thấy hiển thị số điện thoại nhà mẹ chồng cô. Cô sửng sốt, chưng hửng nhưng vẫn nhấn nút nhận điện thoại.
“Thần Thần”
Nghe thấy tiếng của bà Bùi, Đinh Thần thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ…bác gái, bác tìm cháu có việc ạ?”
“Thần Thần, con khách sáo với ta từ lúc nào vậy?”
Đinh Thần không nói gì,cô và Bùi Tử Mặc đã ly hôn, dĩ nhiên là cô không thể nào xưng hô như trước đây được nữa.
Bà Bùi thở dài, “Mẹ biết Bùi Tử Mặc có lỗi với con, nhưng đứa con trai này của mẹ đã biết ăn năn hối lỗi, con hãy nể mặt mẹ cho nó thêm một cơ hội nữa”
Đây chính là đòn tấn công vào tình thân của Bùi Tử Mặc , nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời bà Bùi chính là không sinh được con gái, vì vậy mà từ xưa đến nay, bà luôn coi Đinh Thần như con gái mình, hết lòng thương yêu chiều chuộng cô. Mooisquan hệ của hai người hoàn toàn không gặp phải bất kỳ nỗi phiền muộn nào trong quá trình chung sống như bao mẹ chồng nàng dâu khác, mà trái lại cả hai vui vẻ hòa hợp, chẳng khác gì người trong một nhà với nhau.
Đinh Thần tiếp tục im lặng, cô không phải không muốn nói mà là hoàn toàn không biết nói gì.
Bà Bùi vì muốn nói giúp cho con trai mà chẳng tiếc lời, bà than vắn thở dài: “Mẹ đã ngần này tuổi rồi, chỉ mong hai đứa sống tốt với nhau, có cháu nội ẵm thì ta và bố con chẳng còn mong mỏi gì nữa…”
Đầu Đinh Thần nhễ nhại mồ hôi, cô vội cắt ngang lời bà: “Mẹ, mẹ và bố khỏe chứ ạ?”
“Cuối cùng con đã cjiuj gọi ta một tiếng mẹ rồi”. Bà Bùi nước mắt lưng tròng. Cá tính Đinh Thần chẳng có gì chê trách, vừa vào nhà họ Bùi, cô chung sống với mọi người hết sức thuận hòa. Con người ai cũng có tình cảm, bà thật sự không muốn đánh mất mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp này, chỉ trách đứa con trai của bà không nên thân, hiện giờ điều bà có thể giúp có chỉ bấy nhiêu thôi.
Đinh Thần lúng 乃úng chẳng nói chẳng rằng, vừa rồi vô tình để lộ tình cảm chân thành của mình, buột miệng nói quá đà, hiện giờ cô đã tỉnh táo trở lại, bầu không khí lại chìm trong sự ngượng ngập và tĩnh lặng.
Bà Bùi là mẫu người thế nào, Đinh Thần lẽ nào còn không hiểu nữa. BÀ nhanh chóng chuyển đổi sách lược, trần giọng nói: “Thần Thần, Tử Mặc bệnh đấy,con biết chưa”
“Con không biết ạ”. Cô không dám đối diện với tâm sự trong lòng mình vì vậy mà cô né tránh Bùi Tử Mặc mấy ngày nay.
“Haiz, đứa con này e là mắc bệnh tương tư mất rồi”. Bà Bùi vừa nói vừa thầm lên án. Tên tiểu tử thối này dám dạy bà nói những lời cay độc, tạm thời khoan tính sổ với nó, đợi nó và Đinh Thần hòa hợp rồi, từ từ bà sẽ giáo huấn nó sau. Bà Bùi lại nói: “Cả ngày chẳng thiết ăn thiết uống, tinh thần sa sút, mấy ngày trước còn mắc một trận mưa to, không chịu đi khám bệnh, mấy chục tuổi đầu rồi mà chẳng khác nào đứa trẻ chưa trưởng thành”
Đinh Thần liền hỏi ngay: “Vậy, giờ anh ấy đã khỏi hẳn chưa?”
“Chưa, không uống thuốc cũng không chịu truyến nước, cứ gắng gượng chèo chống thì làm sao mà khỏi bệnh được”. Bà Bùi hỏi giọng thăm dò: “Mẹ khuyên nhủ mà nó không nghe, Thần Thần, con đến khuyên nó nhé? Coi như con giúp mẹ đi”
Đinh Thần ấp a ấp úng, cô quyết định viện cớ mấy ngày nay bận rộn không tranh thủ được thời gian để từ chối bà.
Bà Bùi làm sao dễ dàng đồng ý để cô lùi bước, nói giọng hết sức tội nghiệp: “Thần Thần, mẹ xưa nay chưa từng cầu xin con điều gì, lần này coi như mẹ năn nỉ con, con đến thăm Bùi Tử Mặc , chỉ cần nó chịu đi bệnh viện khám bệnh thì mẹ đã có thể yên tâm rồi”
Giọng điệu van nài cầu xin của bà khiến Đinh Thần không đành lòng, cô nhận lời bà: “Được thôi, con sẽ khuyên anh ấy đi khám bệnh”
“Thật ư? Thần Thần, con không nói dối mẹ chứ?”
“Con không dối mẹ”
Bà Bùi lúc này mới hài lòng gác máy.
Đinh Thần cầm điện thoại trong tay ngập ngừng hồi lâu, cô gọi và số điện thoại của Bùi Tử Mặc . CÔ hứa với bà Bùi sẽ khuyên nhủ Bùi Tử Mặc đi bệnh viện khám bệnh chứ cô không nói với bà sẽ đến thăm anh. Mặc dù chỉ gọi điện thoại nhưng Bùi Tử Mặc đã vui mừng khôn xiết, anh cười hai mắt cũng cười: “Thần Thần, rốt cuộc em đã chịu gọi điện thoại cho anh rồi”
Đinh Thần lạnh lùng: “Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng nghĩ mình khỏe mạnh, đừng cho là mình vẫn là chàng thanh niên trẻ tuổi”
“Thần Thần, em vẫn còn quan tâm đến anh ư?”. Gương mặt Bùi Tử Mặc ngập tràn nụ cười, anh vui như hoa nở rộ, bị mắng mà vẫn còn vui vẻ thế này, quả thực đúng là không còn gì để nói.
Đinh Thần cười lạnh nhạt, trả lời: “Không biết đường đến bệnh viện, có thể tra bản đồ Đinh Đinh, bệnh đến nỗi liệt giường, vui lòng gọi cấp cứu số 120, sức khỏe là của chính anh, em chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi”
“Thần Thần..”
Chẳng kịp đợi anh nói dứt câu, Đinh Thần đã gác máy. Nếu cô không muốn biểu lộ chút vẻ quan tâm nào thì phải bỏ mặc mọi chuyện, chuyện này thật sự rất khó, cô sắp sửa lao tâm lao lực quá sức rồi.
Tâm trạng Bùi Tử Mặc lúc này vui không sao tưởng tượng được. Tuy Đinh Thần ăn nói dữ dằn với anh nhưng trái lại anh cảm thấy hết sức dễ chịu. Nếu không phải vì người ta vẫn còn để tâm đến bạn thì chẳng ai rỗi hơi mà quản chuyện sống ૮ɦếƭ của bạn.
Có được bước thành công bất ngờ này, niềm tin của Bùi Tử Mặc càng gia tăng gaaos bội.
Thẩm Dịch Trần vân vê chiếc chìa khóa xe trong tay, vờ như vô tình hỏi: “Em muốn lái xe lại rồi sao?”
Đinh Thần nói cười vui vẻ: “Tiện lợi, đỡ phải lúc nào cũng làm phiền anh”
“Trước giờ, anh không hề cảm thấy chuyện này là phiền toái. Trái lại đó là việc anh muốn mà chẳng được nữa là”. Thẩm Dịch Trần nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đinh Thần cụp mắt, con tim cô rung động trong thoáng giây.
Nhưng không phải bất cứ lúc nào, im lặng cũng mang lại hiệu quả hơn lời nói, chí ít là lúc này, điều này hoàn toàn không phù hợp.
Thần sắc Thẩm Dịch Trần dịu dàng ôn hòa, môi anh nhếch cong hình vòng cung: “Đinh Thần, bệnh viện cử anh sang Mỹ bồi dưỡng nghiệp vụ, nếu mọi việc thuận lợi, tháng sau anh đi rồi”
“Đi bao lâu?” Đinh Thần hỏi.
“Hai năm”. Thẩm Dịch Trần trả lời ngay
Đinh Thần rất đỗi ngạc nhiên: “Lâu thế ư?”
“Phải”
Đinh Thần lặng im trong giây lát: “Vậy anh đi sang đó phải biết chăm sóc bản thân mình”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Dịch Trần lặng lẽ chuyển động: “Đây chính là đáp án của em dành cho anh sao?”
Đinh Thần kinh ngạc nhìn anh: “Anh đang nói gì vậy?”
“Nếu như em thật sự quan tâm đến anh, thì lời em nói sẽ là: Em không muốn anh đi”. Nét mặt Thẩm Dịch Trần bình thản như không, chẳng nhận ra bất cứ biến đổi hay gợn sóng nào.
Trái tim Đinh Thần bỗng chốc thắt lại, cô cúi đầu nói: “ Đây là cơ hội rất tốt, rất có lợi cho tương lai sau này của anh, em sao có thể ngăn cản anh được?”
“Vậy liệu em có bằng lòng đi cùng anh không?”. Nỗi mong chờ cùng niềm hy vọng trong đôi mắt Thẩm Dịch Trần được che giấu rất kỹ, cô hoàn toàn không thể nào nhận ra.
Đinh Thần cất tiếng khước từ chẳng chút đắn đo suy nghĩ: “Bố mẹ em đều ở Thượng Hải, em sao có thể vứt bỏ họ được?”.
Ánh mắt của Thẩm Dịch Trần càng thêm phần tẻ nhạt, quạnh hiu: “Cách biệt hai năm, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra cả!”.
“Em có niềm tin.” Đinh Thần khẳng định.
Thẩm Dịch Trần cười mà như không: “Ý em là em có niềm tin với anh hay với chính bản thân em?”.
Đinh Thần im bặt không nói lời nào, gần đây cô vẫn thường xuyên nói những lời phản bác không đủ sức thuyết phục trước mặt Thẩm Dịch Trần.
Thẩm Dịch Trần dịu dàng giữ rịt lấy cô, anh chẳng lấy làm kinh ngạc khi thấy sống lưng cô bất chợt cứng đờ. Anh khổ sở mỉm cười, nhíu chặt hàng chân mày.
Nét mặt Đinh Thần bỗng chốc đờ đẫn, cô thấy bối rối.
“Đinh Thần.” Thẩm Dịch Trần nheo mắt quan sát cô, để lộ nụ cười tự giễu trên môi mình: “Không ngờ anh vẫn chẳng thể nào thay thế vị trí của anh ta trong lòng em, dù rằng anh ta đã làm tổn thương em sâu sắc”.
“Em không có.” Đinh Thần phủ nhận theo tiềm thức.
Bờ vai Thẩm Dịch Trần run rẩy, dáng vẻ lặng lẽ trống trải của anh dừng trước cánh cửa sổ, anh nói: “Em không muốn đi cùng anh, chính vì nơi đây có người em không thể vứt bỏ”. Anh ngừng trong giây lát, ngước mắt chăm chú nhìn Đinh Thần: “Bố mẹ em, người thân của em và Bùi Tử Mặc”. Anh không muốn nhắc đến cái tên này nhưng không nhắc không được. Lời lẽ vừa thốt nơi cửa miệng, trống иgự¢ anh như vừa cởi bỏ một tảng đá thật to.
Ánh mắt Đinh Thần chợt tối sầm lại, cô không ngờ rằng Thẩm Dịch Trần nói thẳng thằng đến vậy. Con tim cô đau đớn, cô ngỡ rằng mình che giấu thật kỹ niềm tâm sự của bản thân nhưng thực ra cô vốn không thể giấu được người khác.
Ánh mắt Thẩm Dịch Trần càng thêm sâu thăm thẳm: “Đinh Thần, anh mong em có được hạnh phúc, dù rằng đến phút cuối cùng em không đón nhận anh thì anh vẫn mong rằng ngày nào em cũng sống trong vui vẻ”.
Trống иgự¢ Đinh Thần dường như bị một vật nặng đè nén: “Em hiểu”.
“Anh cũng chẳng biết nên nói em cố chấp hay khăng khăng giữ lập trường của mình nữa.” Thẩm Dịch Trần bật cười: “Rõ ràng là đã bị người khác làm cho vỡ đầu chảy máu vậy mà em vẫn muốn quay đầu trở lại”.
“Em thật sự không có.” Đinh Thần vẫn cố chống cự.
“Chuyện đó sớm muộn mà thôi.” Thẩm Dịch Trần khẳng định dứt khoát.
Đinh Thần chán chường đặt người ngồi xuống. Cô cảm thấy bản thân mình vừa đáng thương lại vừa buồn cười. Thẩm Dịch Trần dành cho cô sự yêu thương cùng sự chăm sóc chu đáo của một người bạn trai hoàn hảo nhưng cô lại nhớ nhung đến mối tình trước kia. Phần ký ức tuy rằng ít ỏi đến đáng thương vậy mà đã được khắc sâu tận trong con tim của cô, không tài nào tháo dỡ ra được. Có lẽ kiếp trước cô mắc nợ Bùi Tử Mặc nên đành phải trả nợ cho anh kiếp này.
Trên môi Thẩm Dịch Trần thấp thoáng nụ cười, anh có tốt đến đâu thì anh vẫn không phải là người đàn ông mà cô cần, vì vậy dù có cố gắng đến đâu cũng trở nên vô dụng mà thôi. Cô quả là người cố chấp câu nệ, có chút vẻ gì đó vô tình, nhưng có lẽ đây chính là điểm đáng quý của Đinh Thần. Anh vỗ vai cô: “Đinh Thần, em đừng đợi anh, anh cũng sẽ không chờ em. Anh nghĩ rồi sẽ có ngày anh tìm được một người phụ nữ toàn tâm toàn ý với anh giống như em đối với Bùi Tử Mặc”.
Đinh Thần không kìm chế được rơi lệ, cô cụp mắt, làn sóng ánh sáng chuyển động hấp háy trong đôi mắt cô: “Anh là người tốt, là em không có phước phận”.
“Anh không ngại chuyện nhận trở lại cái mác người tốt này.” Thẩm Dịch Trần hiếm khi nói dí dỏm pha trò.
Đinh Thần nín khóc, mỉm cười.
Thẩm Dịch Trần nhún vai: “Em không thưởng ngoạn anh cũng không sao, anh tin rằng sẽ có một ngày có người khác biết thưởng thức anh”.
Đinh Thần gật đầu lia lịa.
“Đến khi anh đi, nếu còn là bạn bè, em nhớ ra tiễn anh nhé!”
“Nhất định.”
Thẩm Dịch Trần cười: “Vậy thôi, tạm biệt em!”.
“Tạm biệt anh!”
Khoảnh khắc khép hờ cánh cửa, Thẩm Dịch Trần cất tiếng thở dài, anh cố làm ra vẻ nhẹ nhõm thoải mái, chỉ vì anh không muốn đem đến áp lực tâm lý cho Đinh Thần. Trải qua cuộc tình này, có lẽ thứ anh có được chính là tìm được một người bạn tốt. Anh không cam lòng nhưng anh có thể làm được gì đây. Người phụ nữ như Đinh Thần, anh làm sao có thể dễ dàng quên đi được. Vì yêu cô anh mới bằng lòng thả tự do cho cô.