乃út danh: GraceCon người đều phải trả giá cho những sai trái của mình không phải anh cứ nói câu xin lỗi thì em phải đáp câu không sao đâu.
Ngay cả khi viết những dòng cảm nhận này, trong đầu tôi vẫn mãi vang lên câu nói “Con người đều phải trả giá cho những sai trái của mình, không phải anh cứ nói câu xin lỗi thì em phải đáp câu không sao đâu.” Và chưa bao giờ tôi lại mong câu chuyện có một kết thúc OE đến vậy.
Tôi đến với câu chuyện này cũng bởi tựa đề truyện “Nếu em là truyền thuyết của anh” .Phải chăng đây là một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng? Phải chăng đây là mồi tình sâu đậm trãi qua bao gian khó? Hay có lẽ là sự vấn vương, lưu luyến của mối tình đầu? . Chắc cũng bởi những dòng suy nghĩ ấy đã thôi thúc tôi không ngần ngại bước vào thế giới của câu chuyện này.. Và rồi, khi đọc đến những dòng cuối cùng, tôi đã ước giá như tôi chưa từng đọc nó để rồi không phải cảm thấy nghẹn ngào, xót xa cho Đình Thần – người con gái trong câu chuyện hay cảm thấy tức giận, bất bình về nhân vật Bùi Tử Mặc – người mà cô gọi là “chồng”.
Mở đầu “Nếu em là truyền thuyết của anh” là hình ảnh Đinh Thần tỉnh giấc sau cuộc gọi từ quán bar gọi đến kêu đón chồng cô về. Hai năm bên nhau, việc làm này đối với cô có lẽ đã quá quen thuộc như một sự lặp đi lặp lại đến nỗi khi có người nói “Cô thật là tốt với anh Bùi, mỗi lần anh ấy say, cô đều đích thân đưa anh ấy về” cô cũng chỉ đành mỉm cười. Đọc đến đây, tôi có thể tưởng tượng được những gì cô đã trãi qua khi bên anh hai năm vợ chồng ấy. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là một chàng trai phong lưu ngoài mặt nhưng trong lòng lại ghi bóng mối tình đầu đầy day dứt của mình. Cũng bởi lẽ đó, mà trong hai năm sống chung bên nhau, số lần anh và cô nói chuyện với nhau chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dẫu là vợ chồng nhưng giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoãng cách mà không ai muốn nhắc đến.
Và tôi lại tự hỏi, vì sao? . Vì sao mà Đinh Thần cô vẫn luôn quan tâm đến anh, lo lắng chăm sóc cho anh như một lẽ thường tình? Câu trả lời chỉ có thể gói ngọn trong một chữ “Yêu” . Cô đã yêu anh từ ngày hai người gặp nhau tại trường đại học. Dù hơn anh hai tuổi nhưng điều đó cũng không ngăn trở được tình cảm mà cô dành cho anh. Ngay cả khi biết anh lấy cô không phải vì tình yêu nhưng cô vẫn lao vào cuộc hôn nhau này. Bởi lẽ cô tin tưởng rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra và thấu hiểu cho những tình cảm của cô. sự chờ đợi của cô sẽ là xứng đáng, “nước sẽ cạn, đá sẽ mòn”. Thật sự tôi đã cảm thấy dũng khí ấy của cô thật ngốc bởi lẽ có mấy ai có thể kiên định chờ đợi một tình yêu mà không có một dấu hiệu hay lời hứa hẹn hồi đáp nào. Nêú là tôi, có lẽ tôi đã không đủ kiên trì được như cô. Nhưng xen lẫn với đó, tôi lại khâm phục và mong chờ tình cảm của cô sẽ được đền đáp và hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Và rồi khi đọc đến những dòng suy nghĩ của anh, khi anh quyết định đáp lại tình cảm của cô và cho hai người một cơ hội thì cũng là lúc mối tình đầu -Vu Tranh của anh quay trở về. Sự trở lại của cô gái ấy như một “đốm lửa” đã đốt cháy mọi ảo tưởng, niềm tin của Đinh Thần về đoạn tình cảm này.
Tôi đã mong rằng Bùi Tử Mặc sẽ quyết đoán, lạnh lùng hơn khi đối mặt với cô người yêu cũ nhưng cái tôi và nữ chính Đinh Thần nhận được lại là sự bối rối, nhập nhèm, không dứt khoát của anh. Dù rằng Đinh Thần đã rộng lòng thấu hiểu cho anh nhưng rồi ngay chính giây phút anh hoãng loạn, hét lên trước mặt cô vì mối tình đầu của mình thì trái tim cô cũng đã tan vỡ từ đó. Cô quyết định ly hôn và cũng không nói với anh về đứa bé trong bụng mình. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng tại đó thì tôi đã không ghét Bùi Tử Mặc đến vậy. Nhưng rồi ngày hai người gặp nhau tại khoa phụ sản, khi Đinh Thần cùng cô bạn Diệp Tử đến khám thai và vô tình bắt gặp Bùi Tử Mặc đang dìu Vu Tranh đi vào.
Khi phải lắng nghe những lời khoe khoang của Vu Tranh, kể về sự săn sóc chu đáo của anh với cô ta, Đinh Thần đã đau lòng và thất thần biết bao. Và chuyện không may mắn nhất đã xảy đến, cô bị sảy thai. Tôi vẫn còn nhớ mình đã nghẹn ngào như thế nào khi đọc đến đoạn tác giả miêu tả cô trong lúc đó. Trong lúc cô đang vẫy vùng trong vũng máu, chỉ mong có người cứu con mình thì anh lại đang cùng Vu Tranh lên xe. Câu nói “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” quả không hề sai. Cuối cùng Bùi Tử Mặc cũng biết Đinh thần sảy thai và phát hiện ra Vu Tranh không mang thai con của mình. Và anh quyết định quay trở lại theo đuổi cô. Đọc đến đây, tôi lại cảm thấy buồn cười và chỉ muốn nói với anh “Những thứ anh không trân trọng giờ muốn tìm lại đã không còn kịp nữa rồi”. Nhưng có lẽ Diệp Tử không phải là một bà “mẹ kế” như vậy khi mà sau bao màn theo đuổi trẻ con cùng vụ tai nạn xe cuối truyện thì tác giả đã cho hai người trở về bên nhau.
Còn với tôi, đã không biết bao nhiêu lần tôi phải thốt lên hai chữ “Giá như”. Giá như Bùi Tử Mặc bớt do dự, bớt khoan nhượng đi thì hay biết bao. Giá như anh biết được việc mình mất đi đứa con sau khi phát hiện ra chuyện Vu Tranh để cho anh phải cảm thấy day dứt dằn vặt lòng mình hơn. Giá như anh chàng bác sĩ Thẩm Dịch Trần kiên trì hơn nữa để giành lấy trái tim Đinh Thần. Cũng có lẽ bởi vì những tổn thương mà Bùi Tử Mặc gây cho Đinh Thần mà cho dù sau này anh có cố bù đắp thì đối với tôi nó vẫn là một vết sẹo khó liền. Tôi đã mong tác giả sẽ cho một cái kết OE để anh cũng phải nếm trãi sự chờ đợi mà Đinh Thần đã từng trãi qua.
Cuối cùng, vẫn là muốn nói một lời cảm ơn đến Diệp Tử vì đã mang đến cho tôi một bộ truyện hội tụ đầy đủ hỷ nộ ái ố đến vậy. Đây có lẽ không phải là cuốn hay nhất của chị nhưng lại là cuốn tôi ghi nhớ nhất.