Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 37

Tác giả: Diệp Tử

Trống иgự¢ Bùi Tử Mặc nhen nhóm ngọn lửa tức giận: “Anh quan tâm đến em, lẽ nào em không cảm nhận được sao?”
“Anh không có trách nhiệm phải quan tâm tôi, tôi càng không có nghĩa vụ nhận sự quan tâm của anh”. Đinh Thần nhếch môi cười.
“Đinh Thần, em…” Bùi Tử Mặc bị cô chọc cho tức đến nỗi nói không nên lời.
Đinh Thần lặng im trong giây lát, cười dịu dàng: “Anh nói xong chưa? Vậy tôi đã có thể đi được rồi phải không?”
“Là vì hắn ta ư?”. Bùi Tử Mặc hít một hơi thật sâu, hỏi.
Đinh Thần mỉm cười không nói gì.
Bùi Tử Mặc hậm hực: “Anh đã nhận ra ý đồ của hắn ta từ lâu rồi”
Đinh Thần vẫn lặng im chẳng nói chẳng rằng
“ Em và hắn ta quen nhau được bao lâu, em hiểu hắn ta được bao nhiêu ? ”. Bùi Tử Mặc căm phẫn nói, anh chẳng hề che giấu vẻ đố kỵ trong lòng mình.
Đinh Thần chẳng thể nào nhẫn nhịn hơn nữa: “ Bùi Tử Mặc, đủ rồi đấy ! Tôi ở bên ai không can hệ đến anh ! ”
Bùi Tử Mặc á khẩu, đúng vậy, anh không có tư cách quản Đinh Thần.
Đinh Thần ngoảnh mặt mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ : “vậy thì chúng ta thử xem sao!”
Thẩm Dịch Trần nhất thời không kịp phản ứng, anh chưng hửng nhìn cô
Cười khúc khích, đẩy nhẹ anh , nói : “ Đưa em về nhà ”
Thẩm Dịch Trần trong lòng vui mừng hớn hở, ngoài mặt bối rối, luống cuống.
Mãi một lúc sau, anh mới tin lời của Đinh Thần, nụ cười trên môi dần rộng mở, anh ôm chặt lấy cô. Chiếc ôm siết chặt như để bày tỏ niềm vui vô bờ bến trong lòng anh.
Đinh Thần cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp từ vòng tay ôm ấp của Thẩm Dịch Trần, từng sự việc hỗn độn ngổn ngang bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Ánh mắt Đinh Thần dừng ngay trên cánh tay áo trắng muốt của Thẩm Dịch Trần, tuy cô chẳng thể nào lập tức quên hết tất cả nhưng anh sẽ cho cô thời gian, mọi thứ rồi sẽ trở thành dĩ vãng mà thôi.
Cô bần thần suy nghĩ, Thẩm Dịch Trần càng ôm cô chặt hơn.
Vòng tay ấm áp vững vàng của anh khiến Đinh Thần cảm thấy an tâm gấp bội.
Những tháng ngày gần đây Vu Tranh quả thực chẳng dễ sống chút nào.
Đi làm, tan tầm, những lúc dạo phố mua sắm , Vu Tranh đều cảm nhận thấy có người đang theo dõi mình.
Thoạt đầu Vu Tranh cứ ngỡ rằng vì thần kinh cô quá căng thẳng dẫn đến cảm giác ảo tưởng, nhưng sau đó cô nhận ra điều này hoàn toàn không phải vì nỗi lo sợ thần hồn át thần tính của cô.
Sau hàng loạt cú điện thoại nặc danh quấy rối thì cuối cùng kẻ đó cũng xuất hiện.
Hắn ta chính là Chu Bảng, người anh họ hàng xa của Thẩm Hạo, hắn chặn đường Vu Tranh ngay tại bãi đỗ xe sau giờ tan sở.
Tâm trạng Bùi Tử Mặc nặng trĩu: “ Vu Tranh có đặt vật gì vào tay hắn ta không ? ”
“ Chuyện này thì mình không rõ ”. Ánh mắt Thẩm Hạo lướt trên gương mặt Bùi Tử Mặc. “ Có điều chiều mai Chu Bảng sẽ đến tìm cô ta ”
“ Sao cậu biết ? ”
Thẩm Hạo cười khúc khích : “ Câu này mình nghe được ”
Bùi Tử Mặc nửa đùa cợt nửa chế nhạo: “ Cậu quả rất biết nắm bắt điểm mấu chốt ”
Thẩm Hạo không màng để tâm : “ Cậu cảm thấy chuyện này thế nào ? ”
“ Ngày mai tự khắc sẽ rõ chân tướng sự việc thôi ”/ Bùi Tử Mặc thản nhiên.
Thẩm Hạo nói nửa thật nửa đùa : “ Cậu quả là kẻ bình thản khiến người khác phải phẫn nộ ”.
Bùi Tử Mặc không vồn vã hấp tấp, anh thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt rất đỗi bình thản.
Càng quan tâm thì sự việc sẽ càng loạn, tình cảm anh dành cho Vu Tranh chỉ là sự áy náy mà chẳng hề có chân thành, anh cũng hy vọng có thể giúp Vu Tranhmà không khiến cô bị tổn thương lần nữa.
Đinh Thần thi thoảng lại lôi Thẩm Dịch Trần và Bùi Tử Mặc ra so sánh , chuyện này âu cũng là lẽ thường tình.
Chẳng hạn tối nay dùng bữa tại nhà hàng Âu, Đinh Thần bất chợt muốn ăn kem ly, Thẩm Dịch Trần ra sức ngăn cản và lại kiên quyết đổi chỗ ngồi của cô sang góc không có gió lạnh.
Đinh Thần lấy làm lạ, cô bèn hỏi anh nguyên do.
Thẩm Dịch Trần đỏ mặt: “Em đang ở kỳ nguyệt san, không thể ăn đò lạnh cũng không thể chịu gió lạnh”
Mặt nóng ran nhưng vẫn chẳng thể kìm nén được sự tò mò hiếu kỳ, cô hỏi : “ Sao anh biết ? ”
Thẩm Dịch Trần không thể nói cho cô biết anh có mật thám bên cạnh cô, anh chỉ còn cách thản nhiên cười trừ cho qua chuyện.
Đinh Thần bỗng chốc bồi hồi nhung nhớ, nếu như người ngồi cạnh cô lúc này là Bùi Tử Mặc thì có lẽ anh sẽ không để tâm đền kỳ nguyệt san của cô, càng không quan tâm đến chuyện cô có bị cảm lạnh hay không.
Giữa người với người xét cho cùng đều có sự khác biệt.
Gương mặt Đinh Thần lộ rõ vẻ xúc động, cảm giác lúc nào cũng được một ai đó quan tâm đến mình quả là không tồi.
Sáng sớm, Vu Tranh đã rút mười vạn đồng từ trong ngân hàng nhét vào túi xách mang đến công ty.
Đây là toàn bộ khoản tiền tích lũy của cô. Tên sư tử Chu Bảng mở miệng nói muốn có thì cô phải cắn răng chấp nhận , chỉ cầu xin hắn từ nay về sau đừng đeo bám cô nữa .
Suốt đêm qua cô buồn rầu lo lắng không ngủ yên, cả ngày hôm nay sa sút tinh thần, trong cuộc họp biets bao lần đến lượt cô phát biểu ý kiến cô đều diễn đạt không thành ý.
Hướng Huy chau mày, anh không nói nhiều, chỉ cất tiếng dặn dò : “ Nếu cô cảm thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi ”
Vu Tranh vội nói : “ Tôi không sao ”. Cô xưa nay vốn mạnh mẽ, trên phương diện công việc lúc nào cũng ra sức làm thật tốt. Thực ra cô hiểu rõ như ban ngày, con tim đã chẳng còn cô nữa, cô chỉ còn sự nghiệp để an ủi mà thôi.
Rốt cuộc Vu Tranh cũng nhẫn nhịn chịu đựng được cho đến lúc tan sở, cô đợi đồng nghiệp ra về hết mới rề rà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Vừa bước vào thang máy thì Thi Bách Đào goi cô : “ Vu Tranh, chờ một lát ”
Vu Tranh quay đầu lại : “ Có chuyện gì ? ”
“ Có vào việc liên quan đến nghiệp vụ tôi muốn bàn bạc với cô, chúng ta vừa đi vừa nói nhé ? ”. Thi Bách Đào là một người cuồng công việc, ngày nào anh ta cũng tăng ca đến chín giờ tối, vì vậy mà doanh số của anh trong công ty luôn đạt thành tích vượt trội
Vu Tranh không dám để Thi Bách Đào cùng đi đến bãi đỗ xe với mình, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói : “ Ngày mai bàn bạc không được sao ? ”
Thi Bách Đào hòa nhã mỉm cười : “ Chỉ vài câu nói thôi, xuống đến sảnh là tôi nói xong ngay mà ”
Vu Tranh thầm toan tính mọi chuyện trong lòng, không nên để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện của cô, dù là gã đồng nghiệp chẳng chút can hệ nào với cô cũng không được, cô từ chối : “ Tôi cảm thấy không khỏe lắm, có gì mai gặp rồi nói nhé ”
Thi Bách Đào nhìn cô chăm chú : ” Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé ”
“ Không cần đâu ”. Vu Tranh xua tay lia lịa. “ Tôi về nhà nằm nghỉ là khỏe rồi ”
“ Hay là cô kiểm tra sức khỏe một chút cho yên tâm, hiện giờ dù gì cũng không còn một mình cô nữa rồi ”. Thi Bách Đào cẩn thận che đậy nét ưu sầu trong đôi mắt mình, anh ta cất tiếng khuyên nhủ.
Vu Tranh chợt bực dọc mất kiên nhẫn nói : “ Tôi đã nói là không cần phải phiền phức rồi mà, sao anh không chịu hiểu vậy ! ”
Sắc mặt Thi Bách Đào hơi tái, anh ta đè nén cơn giận dữ trong lòng : “ Vậy tôi gọi điện thoại cho chồng cô để anh ta đến đón cô nhé ”.
Vu Tranh nổi giận : “ Anh nói xong chưa, chuyện của tôi không cần anh lo ”
Thi Bách Đào vẫn chẳng thể kiểm soát được cơn phẫn nộ : “ Lúc cô cần anh ta nhất thì anh không ở bên cạnh, loại đàn ông như vậy hoàn toàn không xứng đáng làm chồng ! ”
“ Tôi có làm sao cũng không can hệ đến anh ”. Vu Tranh giận đến tím mặt.
“ Cô sáng suốt lên có được không, hắn ta không đáng để được cô đối xử như vậy ! ”. Thi Bách Đào trừng mắt hung hăng nói.
Vu Tranh giận dữ cười gằn : “ Xứng đáng hay không thì tự tôi hiểu rõ, không cần anh dạy dỗ. Dù tôi không ở bên Bùi Tử Mặc thì cũng không chọn lựa anh ”
“ Vu Tranh, cô…. ”.Lòng tự tôn của Thi Bách Đào bị Vu Tranh làm tổn thương nghiêm trọng. Anh ta và Vu Tranh đều mới gia nhập tập đoàn Hiển Dịch đầu năm nay, Vu Tranh dung mạo xinh xắn, cá tính nhiệt tình sôi nổi cùng niềm nhiệt huyết hăng say trong công việc khiến trống иgự¢ Thi Bách Đào xôn xao thình thịch. Chỉ tiếc rằng khi anh ta bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi Vu Tranh liền gặp ngay sự ngăn trở. Vu Tranh hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, nói thẳng với anh rằng cô đã có người trong mộng. Thi Bách Đào là bậc chính nhân quân tử, dĩ nhiên là sẽ rút lui đồng thời cầu chúc cho Vu Tranh hạnh phúc. Nhưng chốn công sở vốn là nơi nhiều đàm tiếu dị nghị, có vài việc về Vu Tranh truyền đến tai anh ta, chẳng hạn chuyện Vu Tranh mang thai, mãi tận giờ cô và Bùi Tử Mặc vẫn chưa lấy giấy công chứng kết hôn. Anh ta tận mắt trông thấy Vu Tranh hằng ngày một mình đi làm. Bùi Tử Mặc rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của cô, sản phụ luôn cần sự quan tâm của người chồng nhất vậy mà Bùi Tử Mặc xưa nay chưa từng làm trọn trách nhiệm.
Vu Tranh phớt lờ anh ta nhưng cô lại không thể bỏ đi trước, cô lo sợ Thi Bách Đào sẽ đi cùng đến bãi đậu xe nên đành đứng nguyên tại chõ không nhúc nhích.
Thi Bách Đào nắm lấy tay cô : “ Vu Tranh, những chuyện khác anh không dám đảm bảo nhưng chí ít anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn Bùi Tử Mặc, bỏ anh ta đi, hãy để anh chăm sóc em ”
Vu Tranh cười nhạo, khinh khỉnh nhìn anh ta : “ Anh ư ? ”
Thi Bách Đào nhướng hàng chân mày : “ Em hãy tin anh ”
“ Anh buông tôi ra ”. Thái độ Vu Tranh kiêu căng ngạo mạn.
Thi Bách Đào càng siết chặt lấy cánh tay Vu Tranh.
Vu Tranh cất cao giọng : “ Buông tôi ra ”
Cô thét cao giọng đến mức Hướng Huy đang tăng ca phải chạy ra ngoài.
Anh quan sát hai người đang túm tay nhau, chau mày hỏi : “ Hai người đứng trước cửa công ty cãi vã nhau cái gì thế hả ? ”
Vu Tranh cụp mắt : “ Hướng Tổng, anh cũng thấy rồi đấy, là anh ta bám rịt tôi không chịu buông ”
Thi Bách Đào vội vàng giải thích : “ Hướng Tổng, sự thật không phải như những gì anh thấy đâu ạ ”
Hướng Huy phẩy tay : “ Chuyện riêng của hai người tôi không can thiệp, nếu còn tranh cãi nữa thì vào trong mà nhốn nháo ”.
Cửa thang máy mở toang, Diệp Tử chưng hửng bước ra : “ Mọi người đứng ngay trước cửa làm gì thế ? ”
Vu Tranh không nói gì, Thi Bách Đào cũng chẳng nói chẳng rằng, Hướng Huy cười dịu dàng : “ Em đến sớm thế, phải đợi anh một lúc rồi ”
Diệp Tử cười mà như không : “ Nếu đến trễ thì sao có thể xem được màn kịch hay ! ”
Vu Tranh nhân lúc Thi Bách Đào đang ngơ ngác bèn thoát khỏi lòng kìm kẹp của anh ta : “ Tôi xin phép, có chuyện gì ngày mai đến công ty rồi nói ”. Cô cũng lo sợ Chu Bảng chờ lâu không nhịn được sẽ xông thẳng lên lầu tìm cô, đến lúc đó thì không biết sẽ thế nào.
Thi Bách Đào ngơ ngác đứng đó một lúc rồi trở về chỗ ngồi.
Hướng Huy trông thấy sắc mặt Diệp Tử, bèn gõ tay lên trán cô : “ Em đang định giở trò gì nữa hả ? ”
“ Em chỉ thấy tò mò thôi ”. Diệp Tử ấm ức xoa trán.
Hướng Huy nhìn cô bằng cặp mắt ánh lên nụ cười.
Cảnh tượng mùi mẫn ngọt ngào khiến Thi Bách Đào cảm thấy chướng mắt.
Vu Tranh ra vẻ ung dung cất bước tiến vào bãi đỗ xe nhưng trống иgự¢ cô đập tình thịch dồn dập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc