Con người đều phải trả giá cho những sai trái của mình, không phải anh cứ nói câu xin lỗi thì em phải trả lời là không sao đâu.
Kết hôn ngày nay chỉ cần tốn năm đồng, phí ly hôn phải mất đến chín đồng.
Bốn đồng dôi ra kia nói lên điều gì? Người đã hạ quyết tâm muốn chia tay thì dù cho phải tốn bốn trăm hay bồn nghìn cũng chẳng màng để tâm.
Tại cục dân chính khu Lô Loan, hai năm trước Đinh Thần và Bùi Tử Mặc lĩnh giấy đăng ký kết hôn, giờ đây hai người lại có mặt tại nơi này để chia tay trong hòa bình.
Tài sản phân chia rất đơn giản, căn nhà Đinh Thần không lấy, toàn bộ những ký ức vui buồn giữa cô và Bùi Tử Mặc đều diễn ra ở đó. Cô chẳng cách nào ở lại đây dù chỉ một ngày. Bùi Tử Mặc để lại tất cả tiền gửi tiết kiệm trong ngân hàng cho Đinh Thần với mong muốn có thể bù đắp cho cô phần nào.
Từ cục dân chính bước ra, Bùi Tử Mặc hỏi: “Đi đâu, anh tiễn em!”
Đinh Thần lắc đầu quầy quậy: “Không phiền anh nữa”
Cả hai từng là đôi vợ chồng gắn bó khăng khít, vậy mà giờ đây trở nên xa lạ khách sáo, há chẳng phải là chuyện đáng đau buồn đó sao
Diệp Tử ấn còi sau lưng hai người: “Đinh Thần, lên xe thôi!”
Đinh Thần dồn toàn bộ tình cảm của mình vào nụ cười: “Vậy thôi, tạm biệt”
Đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của Bùi Tử Mặc chuyển động, đáng tiếc Đinh Thần xoay người bỏ đi mà không trông thấy.
Diệp Tử chẳng hề vui vẻ khi phải chào hỏi Bùi Tử Mặc, cô khịt mũi ra vẻ khinh khỉnh rồi nguýt dài.
“Hướng Huy đâu?” Đinh Thần hỏi.
“Anh ấy không rảnh, mình đến đón cậu cũng thế cả thôi”. Diệp Tử thi bằng lái cách đây không lâu, cô vẫn chưa mua xe nên đành lái xe của Hướng Huy.
“Tính mạng của mình được bảo đảm chứ!”. Đinh Thần nửa thật nửa đùa.
“Cậu yên tâm đi, mình lái xe rất vững!”. Diệp Tử trấn an Đinh Thần.
Đinh Thần chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi, Diệp Tử lái xe không một chút sai sót, thậm chí còn lái vững tay hơn người đã có bằng lái lâu năm như cô.
Khi Đinh Thần nói những lời này với Diệp Tử thì cô nàng kiêu căng tự cao tự đại, dõng dạc nói khoác chẳng biết ngượng: “Trò đua xe này cần phải có tài năng thiên phú”
Diệp Tử không hiểu rõ vì sao Đinh Thần khăng khăng ly hôn, mỗi ần cô hỏi, Đinh Thần đều bình thản trả lời: “Anh ấy không yêu mình”
Không yêu, hai từ nghiêm trọng biết bao.
Diệp Tử không dám hỏi tiếp nữa
Đinh Thần không nói chuyện ly hôn với người nhà, cô thuê một căn hộ chung cư gần nhà Diệp Tử, việc này khiến không sao hiểu nổi. Đinh Thần trả lời bâng quơ: “Không muốn mọi người lo láng cho mình”
“Cậu sinhcon cũng không muốn để bố mẹ biết sao?”. Diệp Tử giận dỗi nói
Đinh Thần chặn họng cô bằng một câu: “Cậu định trốn tránh trách nhiemj chăm sóc mình à?”
Diệp Tử tró mắt: “Sợ cậu luôn rồi”
Đinh Thần tủm tỉm cười trừ cho qua chuyện.
Đinh Thần lo lắng đứng ngồi không yên tại hàng ghế dài trong đại sảnh bệnh viện
Cô vừa hoàn tất thủ tục siêu âm, bác sĩ nghiêm túc căn dặn cô, thau nhi không ổn định vẫn chưa qua thời gian nguy hiểm ba tháng đầu. Tinh thần lo lắng trong khoảng thời gian dài càng không tốt cho thai nhi, bác sĩ mong cô điều chỉnh tâm trạng cho tốt đồng thời phải chú ý cẩn thẩn trong sinh hoạt hằng ngày
Đinh Thần đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trước kia, cô suy nghĩ quá nhiều, qua một thời gian dài không ngủ ngon giấc nhưng hiện giờ cô và Bùi Tử Mặc đã chia tay, mọi chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua. Cô sẽ nhanh chóng chăm sóc bồi bổ sức khỏe để sinh đứa bé khỏe mạnh bụ bẫm.
Cô chợt trông thấy bóng dáng quen thuộc đang từ từ bước đến gần, cô liền cúi gằm.
Đôi dày da đen tuyền xuất hiện ngay trước tầm nhìn hẹp của cô: “Sao em lại ở đây?”
Đinh Thần ngẩng đầu nhìn, cô vờ tỏ vẻ không có chuyện gì: “Không có gì, đến thăm một người bạn”
Bùi Tử Mặc hoài nghi quan sát cô từ trên xuống dưới.
Đinh Thần vờ tỏ vẻ thoair mái hỏi: “Còn anh, anh đến bệnh viện làm gì?”
Bùi Tử Mặc kéo cà vạt: “Vu Tranh vẫn chưa xuất viện, anh đến lấy thuốc giúp cô ấy”
Đinh Thần gật đầu: “Anh đi lấy đi”. Nói rồi cô không thèm nói lời nào nữa.
Sắc mặt Bùi Tử Mặc khó tránh khỏi lộ vẻ buồn bã, sau đó anh nhếch miệng cười, tự giễu cợt bản thân.
Mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất nơi góc rẽ thì Đinh Thần mới thở dài thườn thượt. Khuôn mặt cô ngần ngừ do dự, xét cho cùng cô vẫn chẳng cách nào làm ngơ trước anh, nhất là khi biết anh đến đây để phục vụ một người phụ nữ khác.
Cô ngồi nghỉ thêm một lát mới đứng dậy ra về, nhưng vừa bước ra đến cửa, Đinh Thần đã thở dốc, cô liền đứng khựng tựa người vào tường, bất giác thầm than thở, giờ đây cô bỗng dưng thành kẻ vô dụng, người rất hay mệt mỏi. Đinh Thần sinh long hoạt hổ trước đây đâu mất rồi.
Hai cô y tá chừng đôi mươi đang trò chuyện tán gẫu, thập thò lén lút đưa chuyện về nam bác sĩ anh tuấn khôi ngô.
Một người nói: “Bác sĩ Thi khoa nội chúng ta là chàng trai đẹp nhất tại bệnh viện HS này, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ”
Người kia nói: “Xí, bác sĩ Thi yếu đuối nhu nhược, mình chẳng thích. Mình khá hợ nhãn với mẫu người như bác sĩ Chư, gương mặt sáng sủa khôi ngô sâu sắc như pho tượng điêu khắc”
Cả hai bèn luận một thôi một hồi, cuối cùng rút ra nhận định: “Luận về diện mạo chẳng ai có thể sánh bằng bác sĩ Thẩm ngoại khoa thần kinh, chỉ tiếc anh ấy tính khí lạnh lùng lập dị khiến người khác không dám tiếp cận”
Bác sĩ Thẩm ngoại khoa thần kinh, chẳng phải chính là Thẩm Dịch Trần đó sao, lời bàn luận mô tả khá xác đáng, Đinh Thần cười phối hợp, cô bảo đảm mình không muốn nghe lén nhưng vì vị trí cô đang đứng quá gần không nghe không được.
“Suỵt, bác sĩ Thẩm đến kìa”
Hai cô y tá vội vàng đứng nghiêm chỉnh, một người chỉnh trang đàu tóc, người kia rút gương ra săm soi dung nhan tiếp đó tươi cười rạng rỡ: “Chào bác sĩ Thẩm”
“Ừ” . Thẩm Dịch Trần chỉ cười mà không nói thêm lời nào.
Đinh Thần mỉm cười ngây ngô, quả nhiên anh ta và Bùi Tử Mặc đích thực là hai mẫu người khác nhau rõ rệt.
Nếu là Bùi Tử Mặc, chắc chắn anh sẽ tươi cười rạng rỡ đưa tình với cả hai người.
Thẩm Dịch Trần trái ngược hoàn toàn, phong cách lạnh lubgf của nah khiến người khác chỉ muốn tháo chạy.
Đinh Thần bất giác buồn bã, sao cô lại nghĩ đến Bùi Tử Mặc?
Giọng nói của cô y tá cắt ngang dòng suy tư của Đinh Thần: “Giá mà anh ấy cười với mình thì tốt biết bao”
Người kia ngập tràn tuổi xuân phơi phới: “Phải giảm thọ mười năm tôi cũng cam lòng”
Đinh Thần bỗng chốc thấu hiểu suy nghĩ của Thẩm Dịch Trần, gương mặt lạnh lùng của anh có thể làm đảo lộn tất cả mặt hồ tĩnh lặng mùa xuân, huốn hồ nụ cười dịu dàng hiền hòa của anh sẽ đẩy đưa suy nghĩ của người khác đi xa hơn nữa.
“Hử, sao anh ta lại quay lại?”
“Lẽ nào là vì chúng ta?”
Đinh Thần giật mình, ngẩng đầu lên cô chợt bắt gặp ánh mắt trầm lặng như nước của Thẩm Dịch Trần.
“ Sao cô lại ở bệnh viện nữa rồi ? ”. Anh chau mày.
Dù chau mày nhưng gương mặt anh trông vẫn rạng ngời, Đinh Thần thầm nghĩ, nụ cười trên môi cô đến rất kịp lúc : “ Ha ha, phải chịu thôi, con người ăn nhũ cốc tạo lương rồi cũng sẽ có ngàu lăn ra ốm ”
“ Cô không khỏe chỗ nào ? ”
Đinh Thần chỉ còn biết gượng gạo.
Cô y tá đứng ngay cạnh Đinh Thần chắc là buồn bã đến ૮ɦếƭ mất, lần đầu tiên cô thấy bác sĩ Thẩm bắt chuyện với người khác.
Thẩm Dịch Trần không muốn làm trò cười cho kẻ khác: “Giờ cô về chưa, bây giờ đúng lúc tôi tan ca, để tôi tiễn cô một đoạn”
Đinh Thần không muốn làm phiền người khác: “Không cần đâu, tôi bắt xe rất tiện”
“ Giờ cao điểm tan tầm cô làm sao đón được xe chứ ? ”. chậm rãi từ tốn nói sự thật.
Đinh Thần nhất thời bối rối chẳng biết phải làm sao, từ sau khi biết mình có thai cô không tự lái xe nữa, nhưng mà lúc này lại chen chúc xe buýt lại là việc làm không thực tế, ngẫm nghĩ một lúc cô nói: “Cảm ơn anh!”
Họ rời đi trong đôi mắt ngạc nhiên của hai nữ y tá, tình cờ ngoảnh đầu lại Đinh Thần thấy cả hai người đang chỉ trỏ thì thầm to nhỏ.
Đinh Thần thản nhiên mỉm cười, ngồi vào xe cô lần la tìm đề tài để bắt chuyện: “Ở bệnh viện anh được rất nhiều người để ý!”
“ Vậy thì sao ? ”. Thẩm Dịch Trần nhìn cô chăm chú.
Đinh Thần á khẩu, đúng vậy, chuyện này chẳng can hệ gì đế cô cả.
Thẩm Dịch Trần bình thản hỏi: “Nếu cô không vội về nhà”, anh chợt ngừng lại, “Thì để tôi trả nợ cô bằng bữa cơm, bằng không trong lòng tôi cảm thấy áy náy không yên”
“ Trả nợ gì ? ”. Đinh Thần sửng sốt hỏi.
Thẩm Dịch Trần bất đắc dĩ nói : “ Chuyện tôi làm bẩn chiếc áo của cô ”
“ Ồ, ồ ! ”. Đinh Thần mỉm cười, cô vẫn thường nghe người ta nói sinh một đứa con đần đến ba năm, cô vẫn chưa sinh nhưng đã chậm tiêu đến mức này. “ Được thôi, đúng lúc tối nay tôi chưa biết ăn ở đâu ”
Thẩm Dịch Trần mừng rỡ như trút được gánh nặng, hẹn hò Đinh Thần quả thực không phải chuyện dễ dàng.
“ Cô thích ăn gì ? ”. Thẩm Dịch Trần không giỏi nắm bắt tâm tư của nữ giới, anh vốn định twk mình quyết định nhưng lại cảm thấy làm vậy quá thất lễ, thế nên mới hỏi cô.
Thực ra anh không hiểu đa phần phụ nữ đều không đưa ra chủ kiến riêng của mình. Quả đúng như vậy, Đinh Thần chậm rãi thốt lên: “Tùy thôi”
Ngần ngừ : “ Món Tứ Xuyên nhé ? ”
Đinh Thần xưa nay không quen ăn cay nhưng từ sau khi có thai không hiểu sao khẩu vị cô thay đổi hoàn toàn,. Vừa nghe nhắc đến món cay thì đôi mắt cô phát sáng, nhưng nghĩ đến lời dăn của bác sĩ, Đinh Thần nhăn nhó mặt mày nói : “ Hay là đổi dang mín nào thanh đạm chút đi ”
“ Vậy thì ăn các món ăn bản địa Thượng Hải nhé ? ”
“ Ngọt quá ! ”. Đinh Thần trả lời ngay chẳng cần suy nghĩ.
Thẩm Dịch Trần lại tiếp tục đưa ra vào đề nghị nhưng đều bị Đinh Thần từ chối nhưng anh không hề nóng vội, chậm rãi từ tốn hỏi cô : “ Cô suy nghĩ kỹ xem, muốn ăn món mào đặc biệt, đi xa chút cũng không sao ”
Nếu đổi lại là Bùi Tử Mặc. ắt hẳn anh đã cảm thấy phiền ૮ɦếƭ rồi. Đinh Thần cụp mắt, nhếch môi, vô tình cô lại lôi Bùi Tử Mặc ra để so sánh. Cô nói : “ Hay là ăn cháo đi ”. Cô sực nhớ đến tối nào cũng mang thức ăn khuya cho cô, tài nghệ bếp núc của cô ấy không giỏi giang nên chỉ biết nấu cháo đổi tới đổi lui hương vị cho cô mà thôi.
“ Rẽ phải là đến quán cháo niêu Triều Sơn, mùi vị khá ngon ”
Thẩm Dịch Trần ung dung nói: “Cô đâu cần phải tiết kiệm cho tôi”
Đinh Thần cười không nói, cô không hề có ý tiết kiệm, chỉ là muốn đối đãi bản thân mình tốt một chút.
Một bát cháo sườn nóng nghi ngút được bưng lên, ăn kèm với món cải muối ngon miệng, Đinh Thần ăn với vẻ thích thú phấn khởi.
Thẩm Dịch Trần cười vẻ bí hiểm: “Không ngờ tướng mạo cô nhỏ nhắn mà lại ăn khỏe đến vậy”. Gương mặt tươi cười cảu anh ấm áp như làn gió mùa xuân.
Ai bảo nha không hay cười, chí ít mỗi lần Đinh Thần gặp anh, cô đều bắt gặp nụ cười nhàn nhã thư thái của anh. Đinh Thần mỉm cười: “Răng khỏe khẩu vị ngon miệng!”..Cô không lo cho bản thân cũng nghĩ đến thai nhi trong bụng, đứa trẻ này hết sức hiểu chuyện, xưa nay chưa từng dằn vặt, giày vò cô.
Thẩm Dịch Trần tâm trạng vui vẻ, vì nụ cười ấm áp của cô, anh có thể tiêu diệt sạch sẽ mấy bát cháo to.
Chia nhau xong bát cháo cuối cùng, cả hai đều tấm tắc xuýt xoa trong sự mãn nguyện.
“ Trước giờ tôi chưa bao giờ ăn no căng thế này ”. Đôi mắt đen láy của Thẩm Dịch Trần ánh lên nụ cười.
Đinh Thần gật gù thấu hiểu : “ Làm bác sĩ phải chúy trọng việc giữ gìn sức khỏe, chỉ được pheps ăn no lưng lủng bảy phần thôi ”
“ Không hẳn là thế ”. Thẩm Dịch Trần thản nhiên, còn một câu anh không nói, đó chính là : Còn phải xem ăn cùng người nào nữa
Đinh Thần vừa định cất lời thì điện thoại cô đổ chuông, thấy dãy số điện thoại của mẹ, cô liền cong môi theo phản xạ: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
“ Thần Thần, con đang ở đâu ? ”
“ Con ăn cơm ở ngoài ạ ! ”
“ Ăn cơm ở đâu ? ”
Đinh Thần sửng sốt, mẹ cô rất ít khi hỏi cô tường tận, gập ngừng trong giây lát, cô mới nói với mẹ địa chỉ.
“ À, chỗ đó mẹ biết, con đừng đi đâu cả, mẹ vào bố lập tức đến ngay ”
Đinh Thần chẳng kịp can ngăn thì mẹ cô đã ngắt điện thoại. Cô chợt có linh cảm xấu, lòng chùng xuống.
“ Sao thế ? ”. chăm chú quan sát thần sắc của cô.
Đinh Thần bối rối: “Bố mẹ tôi sắp đến đây, tôi thấy…… ”. Lời lẽ xua đuổi người khác lúc này, cô chẳng thể nào nói nên lời.
Thẩm Dịch Trần tự cảm thấy mình quang minh lỗi lạc. không hề nghĩ theo hướng khác.
Lúc này cách tốt nhất chính là bỏ của chạy lấy người, nhưng để người nhà bị leo cây, không dám to gan đến vậy.
Ngập ngừng trì hoãn hồi lâu thì bố mẹ Đinh Thần cùng Đinh Tiểu Á đã xuất hiện ngay cửa quán.
“ Chị đang ở đây ! ”. Đinh Tiểu Á đã nhìn thấy Đinh Thần
Đinh Thần đành vẫy tay, giấy chẳng thể gói được lửa, chuyện ly hôn giữa cô và Bùi Tử Mặc chẳng thể nào giấu được nữa