Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 28

Tác giả: Diệp Tử

Cô căn dặn Diệp Tử không được phép nói chuyện cô có thai cho Bùi Tử Mặc biết, bằng không cô sẽ tuyệt giao.
Hiếm khi thấy Đinh Thần nghiêm nghị như lần này khiến Diệp Tử hoảng loạn, gặng hỏi Đinh Thần nguyên do, cô lại chẳng chịu nói.
Diệp Tử chẳng còn cách nào khác, đành nói với Hướng Huy không được phép để lộ mảy may tin tức nào. Nếu như Đinh Thần nổi cơn giông bão thì cô sẽ lôi anh ra trút giận.
Hướng Huy dở khóc dở cười.
Điều Đinh Thần không ngờ đến chính là chuyện Vu Tranh trắng trợn gõ cửa tìm đến tận nhà cô.
Vu Tranh chờ ngay ở cửa, Đinh Thần vừa bước ra khỏi cửa đã gặp cô ta : “ Có thời gian rỗi rãi không ? Tôi muốn nói vào lời với cô ”. Đinh Thần ủ rũ chán chường nhưng vẫn gắng sức ra vẻ điềm đạm bình tĩnh.
Đinh Thần cười thản nhiên : “ Tôi và cô có chuyện gì để nói với nhau chứ ? ”
“ Cô sẽ hứng thú muốn nghe đấy ” . Vu Tranh gắng rặn nụ cười khinh khỉnh.
Đinh Thần nhấc tay nhìn đồng hồ : “ Tôi chỉ có thời gian mười phút ”
“ Cô muốn đứng đây nói sao ? ”
Lòng độ lượng của Đinh Thần lớn đến đâu cũng chẳng lớn tới mức mời tình ddicchj vào nhà nói chuyện , cô nói : “ Dưới tầng có quán cà phê ”
Vu Tranh nheo mắt, chẳng hề có ý phản đối
“ Uống gì ? ” Đinh Thần hỏi, cô gọi cho mình một bình trà hoa quả. “ Cà phê nhé ? ”
“ Hiện giờ tôi không được phép uống cà phê ”. Vu Tranh cười đặt tay lên bụng, cười rạng rỡ.
“ Cô… ”. Đinh Thần bỗng chốc hiểu ra mục đích đến đây của cô ta.
“ Tôi có thai rồi ” Vu Tranh vuốt nhẹ mái tóc dài, nở nụ cười tươi tắn, cô ta nói : “ Là của Bùi Tử Mặc ”
Sắc mặt Đinh Thần chuyển dần sang trắng bệch.
“ Đứa bé không thể không có cha, vì vậy tôi xin cô hãy buông tay ”. Giọng Vu Tranh hững hờ bình thản, chẳng khác gì vừa ăn uống vừa từ tốn chuyện trò.
Đinh Thần cắn chặt môi không nói lời nào.
Vu Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt thon dài trên khuôn mặt Đinh Thần : “ Tử Mặc không yêu cô, về điểm này, tôi tin rằng cô hiểu rõ hơn tôi. Anh ấy thực sự muốn ly hôn với cô nhưng sợ làm cô tổn thương, vì vậy mà cứ chần chừ không chịu nói với cô. Vốn dĩ tôi thấy chuyện chẳng có gì, chỉ cần con tim anh ấy đặt bên tôi, tôi có thể không chấp nhặt đến chuyện danh phận nhưng hiện giờ tôi đã có con. Tôi không muốn đứa bé vừa sinh ra đã gánh nỗi nhục con riêng, tôi phải có trách nhiệm đem lại cho nó một tương lai tốt đẹp nhất ”
Lời nói này của Vu Tranh chẳng khác gì lưỡi dao cứa vào tim Đinh Thần, nụ cười trên mặt Vu Tranh quả thực khiến người ta thấy ngứa mắt.
Vu Tranh quan sát thần sắc Đinh Thần, giọng từ tốn : “Tử Mặc không muốn để cô phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, vì vậy mà những buổi tối tôi giữ anh ấy lại thì anh ấy đều vè nhà duy chỉ có một lần, tôi bị ốm anh ấy không thể bỏ mặc tôi nên ở bên tôi cả đêm. Về lý mà nói, cô cũng đã rất hạnh phúc, Tử Mặc luôn ở beeb bảo vệ cô ”
Đinh Thần rất muốn phản bác nhưng sự thật phơi bày trước mặt cô đã quá rõ ràng, con tim cô đau đớn chua xót, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dạ dày cô co giật từng cơn.
Vu Tranh cảm thấy người phụ nữ này thất đáng thương, đã nói đến nước này rồi mà vẫn cố tỏ ra kiên cường mạnh mẽ. Nhưng dù có cảm thông với Đinh Thần đến đâu cô cũng không thể dâng hạnh phúc mình có được nhường cho người khác. Vu Tranh cất giọng trầm khàn, nói : ” Đinh Thần, tôi cầu xin cô trả Bùi Tử Mặc lại cho tôi, tôi không thể sống mà không có anh ấy ”
Huyệt thái dương của Đinh Thần giật giật nhói đau, thanh âm vang vọng ong ong bên tai cô. Cô chẳng biết vì sao mình còn ngồi đây giờ này để nghe Vu Tranh kể lể về mối thâm tình giữa cô ta và Bùi Tử Mặc , mà sự tồn tại của cô chẳng qua chỉ là trở ngại vướng mắc lớn nhất của hai người mà thôi.
“ Đinh Thần, tôi không thể sống mà không có anh ấy. Còn cô, cô mạnh mẽ hơn tôi ”. Vẻ cầu xin van nài lóe lên trong mắt Vu Tranh.
Đinh Thần nhếch môi cười khổ sở, cô không phải là người vĩ đại, cô không thể giương mắt nhìn người đem lòng thương yêu ở bên người phụ nữ khác mà ngảnh mặt làm ngơ, cô không thể làm được. “ Xin lỗi, tôi còn có chút việc, tôi phải đi đây ”. Coô ôội ã cất lời, hoảng hốt bỏ chạy. Cô quả thực đang tháo chạy, bước chân chao đảo liêu xiêu, hồn bay phách lạc.
Vừa thấy phản ứng của Đinh Thần thì lập tức hiểu ra mình đã đạt được mục đích.
Đinh Thần chịu sự giày vò thiêu đốt vè mặt thể xác và tinh thần thì tâm tình của Bùi Tử Mặc cũng chẳng thể khá hơn.
Vu Tranh suốt mấy ngày liền không tìm anh nhưng hôm nay bỗng dưng nhắn tin cho anh, anh điên cuồng gọi điện lại nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng máy tút tút báo bận.
Anh đứng ngồi không yên, đi qua đi lại.
Khi Đinh Thần đặt chân vào cánh cửa thì sắc mặt Bùi Tử Mặc vẫn nặng nề, anh hỏi : “ Về rồi à ? ”. Hàng chân mày sắc nhọn của anh cử động, anh cười, chỉ tiếc rằng nụ cười này hoàn toàn không xuất phát từ sâu tận trong con tim anh, trông nó hết sức khó coi.
“ Ừ ”. Đinh Thần hít vào một hơi thật sâu, cô quyết định ngửa bài : “ Chuyện của Vu Tranh, anh dự định thế nào ? ”
Bùi Tử Mặc hoảng hốt giật mình : “ Em….biết cả rồi sao ? ”. Giọng anh lạc đi, chẳng thể che dấu được nỗi kinh hoàng.
Hờ hững nhìn anh, gật đầu.
Bùi Tử Mặc khổ sở ôm lấy đầu.
“ Trốn tránh không phải là cách ”. Đinh Thần chẳng ngờ rằng bản thân mình lại bình tĩnh đến vậy. “ Mọi việc đều phải giải quyết ”
“ Thần Thần, anh….. ”. Sắc mặt Bùi Tử Mặc suy nhược.
“ Anh mau chóng quyết đinh đi ! ”. Lần đầu tiên sắc mặt Đinh Thần mất kiên nhẫn đến vậy.
Bầu không khí trong gian phòng tĩnh lặng đến mức kinh ngạc.
Bùi Tử Mặc nhắm mắt : “ Thần Thần, anh không muốn làm tổn thương em ! ”
Nhưng anh đã làm tổn thương đến em rồi. Đinh Thần thầm nhủ.
“ Chuyện tối đó, anh cũng chẳng biết vì sao lại xảy ra, anh…. ”
“ Đủ rồi ! ”. Đinh Thần gắt gỏng ngắt lời anh : “ Chuyện của hai người, em không muốn nghe. ” Gương mặt vốn bình lặng như nước thoáng chốc dấy lên nỗi đau khổ bi thương, trước đó cô đã gắng sức tạo bầu không khí ôn hòa nhã nhặn nhưng chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở về con số không.
Giọng Bùi Tử Mặc đầy vẻ đau khổ thê lương : “ Anh có lỗi với em ”
Đinh Thần cất tiếng cười khẩy : “ Anh chỉ cần nói với em, anh có muốn ly hôn hay không thôi ”
“ Anh không biết, anh thực sự không biết ! ”. Bùi Tử Mặc quanh co, khi anh biết được tin Vu Tranh đang mang trong mình cốt nhục của anh thì con tim anh đã chẳng thể nào kiểm soát được nữa.
“ Để em nói giúp anh nhé ! ”. Đinh Thần run rẩy nói : “ Anh muốn ly hôn với em, sau đó lập gia đình với Vu Tranh, có đúng không ? ”
Đôi môi Bùi Tử Mặc mấp máy, giọng anh trầm khàn : “ Vu Tranh không thể không có anh, đứa bé cũng không thể không có cha ! ”
Vậy còn con của chúng ta thì sao ? Nó cũng cần có một người cha, cần một mái nhà hoàn chỉnh. Đinh Thần cắn chặt môi mới có thể không để mình thốt lên những lời lẽ này.. Biết bao nỗi đau thương khổ sở bao trùm con tim cô, cô kiên quyết lắc đầu, cô nói giọng lạnh như băng : “ Em không muốn ly hôn ! ”. Nếu đây là trận đấu giữa bao người, nhất thiết phải có một người hy sinh thì dựa vào đâu người đó phải là cô ?
Bùi Tử Mặc chợt cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ vì anh vẫn luôn chờ quyết định này của Đinh Thần Đinh Thần. Nếu cô không chịu buông tay thì thà anh bị người đời chê trách, chửi rủa, thậm chí là bị kiện ra tòa thì anh vẫn nhẫn nhịn. Có lẽ vô tình chẳng rõ tự lúc nào Bùi Tử Mặc đã yêu cô hết sức sâu đậm.
Đinh Thần trông thấy nụ cười trên gương mặt bình thản của Bùi Tử Mặc , nỗi đau thương phẫn uất dấy lên đầu khó hiểu trong lòng cô, cô lạnh lùng hỏi : “ Cô ta khiến anh tâm trí điên đảo đến thế ư ? ”
Vẻ mặt ngập tràn niềm phấn khởi vui mừng của Bùi Tử Mặc thoáng chốc tan tành mây khói, anh chưa kịp mở lời thì chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Vu Tranh hiện trên màn hình điện thoại, anh chẳng hề có ý dấu giếm Đinh Thần nữa, nhấn nút nhận ngay điện thoại.
“ Tử Mặc, em không nên quấy rầy cuộc sống của anh, chúc ah và Đinh Thần hạnh phúc, tạm biệt ”. Vu Tranh nói dứt câu thì gác máy.
Bùi Tử Mặc ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại trong tay mình, trầm ngâm suy tư.
Đinh Thần cảm thấy sự tình biến chuyển theo hướng kỳ lạ, thái độ của Vu Tranh thay đổi quá nhanh.
Một lúc sau, hai người chẳng hẹn mà cùng nhau thốt lên : “ Cô ấy sẽ không làm chuyện rồ dại đấy chứ ? ”
Sắc mặt Bùi Tử Mặc biến chuyển dữ dội, anh mở cửa với tốc đọ nhanh nhất, lao ra ngoài.
Đinh Thần gọi với sau lưng anh : “ Em đi cùng anh, biết đâu có thể giúp gì được ”
“ Ừ, mau lên ! ”. Bùi Tử Mặc lên tiếng giục giã
Đinh Thần vội vã đến mức không kịp mang giày, co xỏ đôi dép lê mà đi.
Bùi Tử Mặc lái xe nhanh như bay, tinh thần cả hai đều trong sự căng thẳng cao cao độ.
Đinh Thần run lập cập, tuy cô không mấy thiên cảm với Vu Tranh nhưng cô cũng không muốn cô ta xảy ra chuyện, ngộ nhỡ Vu Tranh có mệnh hệ gì thì Đinh Thần sẽ phải gánh chịu món nợ lòng này suốt đời.
Bùi Tử Mặc cũng cùng tâm lý này, nếu như Vu Tranh vì anh mà gặp chuyện bất hạnh thì đừng nói đến mối quan hệ giữa anh và Đinh Thần không thể cứu vãn mà hậu quả một người hai mạng anh chẳng thể nào gánh nổi
Anh nhẫn chân ga hết cỡ, chiếc xe nghiêng ngả chao đảo lao về phía trước, thu hút ánh nhìn bao người đi đường.
Đinh Thần cô kìm nén sự khó chịu trong dạ dày, cô ra sức túm chặt lấy chiếc ghế dựa, hơi thở không ổn định : “ Bùi Tử Mặc , anh lái xe chậm lại một chút ”
Bùi Tử Mặc tâm trạng hỗn loạn, anh hoàn toàn không nghe thấy lời của Đinh Thần.
Chỉ mất nửa khoảng thời gian so với bình thường đã đến nhà Vu Tranh, đậu xe bừa trong bãi, không màng đến cả Đinh Thần, anh lao như bay lên tầng.
Đinh Thần bụm miệng, thở gấp, mãi tận khi hơi thở dần bình phục trở lại cô mới chậm rãi cất bước.
Bùi Tử Mặc vừa ra sức ấn chuông cửa vừa gọi điện thoại cho Vu Tranh, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang vọng trong phòng nhưng cô không mở cửa cũng chẳng thèm trả lời. Anh nóng lòng đến nỗi đầu ướt đẫm mồ hôi, gân xanh nổi khắp trên huyệt thái dương, anh vừa xoay nắm đẫm cửa vừa dậm chân : “ Vu Tranh, em mở cửa ra ”
Đinh Thần vừa thoáng thấy bộ dạng của anh, cô liền thở dài : “ Báo cảnh sát đi, anh làm vậy không phải cách ”. Nỗi lo lắng bất an thoắt ẩn thoắt hiện ngập tràn trong tim cô.
Cánh tay Bùi Tử Mặc chống trên cánh cửa trong vô thức, cánh cửa phòng khép hờ chợt mở ra. Anh sải bước tiến ngay vào trong, Đinh Thần bước theo sau.
Vu Tranh không ở trong phòng khách, Bùi Tử Mặc lao đến phòng ngủ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Bỗng nhiên, Bùi Tử Mặc nghe thấy tiếng hét thất thanh của Đinh Thần, anh lập tức chạy vào phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến Bùi Tử Mặc hồn bay phách lạc.
Vu Tranh nằm trong bồn tắm, chiếc dao gọt trái cây sắc nhọn vứt sanh một bên, dòng máu đỏ tươi không ngừng tuôn rơi, máu thầm đỏ thắm cả bồn. Sắc mặt khoan thái điềm tĩnh, trên môi còn đọng lại nụ cười nhạt.
Đinh Thần kinh hoàng đến tột cùng, cơn nhức đầu choáng váng ập đến, con tim cô thắt lại.
Đôi chân mềm nhũn ra nhưng lý trí anh vẫn còn đó. Anh bế Vu Tranh ra khỏi bồn tắm, quấn áo khoác tắm quanh người cô, xé khăn bông khô thành từng đoạn siết chặt lấy miệng vết thương của Vu Tranh. Làm xong mọi thứ, Bùi Tử Mặc quay đầu lại hét lớn với Đinh Thần đang chiangs váng sững sờ : “ Em còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau gọi xe cấp cứu đi ! ”
Đinh Thần như sực tỉnh giữa giấc mộng, bàn tay cô run rẩy lần mò chiếc điện thoại, do quá nóng vội cô ấn sai số mấy lần, khó khăn lắm mới có thể nhấn nút gọi, giọng cô lắp bắp run rẩy, Bùi Tử Mặc giật phăng lấy điện thoại, căn dặn phương hướng và địa chỉ rồi ôm thật chặt lấy Vu Tranh, anh nói giọng rắn rỏi kiên định chẳng chút hoài nghi : “ Anh sẽ không để em ૮ɦếƭ đâu ! ”
“ Chúng ta có cần phải xuống dưới đợi không ? ”. Đinh Thần hỏi. Cô chỉ muốn tiết kiệm thời gian để cứu mà thôi.
“ Em nhấc bàn chân cô ấy lên, cao lên chút ! ”. Giọng Bùi Tử Mặc không tốt lắm nhưng anh không hề nhận ra điều này.
Đinh Thần chần chừ trong giây lát, Bùi Tử Mặc liền sốt ruột nói : “ Em còn lề mề làm gì nữa ? Trước khi xe cấp cứu đến, chúng ta phải đảm bảo máu lưu thông lên não cô ấy ! ”. Giọng anh càng nói càng to, đến phút cuối cùng thì anh gào rống lên : “ Em có hiểu kiến thức thường nhật không vậy ? ”
Hàng lệ vòng quanh hốc mắt, Đinh Thần hít một hơi thật mạnh, cố gắng không để nước mắt tuôn rơi. Bùi Tử Mặc xưa nay chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy, con tim Đinh Thần ngập tràn nỗi trống trải, đầu óc choáng váng đau nhức như sắp nứt lìa ra nhưng vẫn gắng gượng nhấc cao đôi chân Vu Tranh theo lời Bùi Tử Mặc căn dặn. Gần đây cơ thể cô vốn đã suy nhược lại thêm chưa ăn gì, bắt bản thân phải dùng sắc thế này, mồ hôi lạnh túa ra trên sống lưng Đinh Thần.
Bùi Tử Mặc vốn không hề để ý đến, thấp giọng chửi rủa : “ Xe cấp cứu sao vẫn chưa thấy đến ! ”
Đinh Thần gắng sức đứng vững, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cô cắn chặt răng, nhíu hàng chân mày lại, cố giữ hơi thở đều đặn.
Rốt cuộc hai người cũng đợi được xe cứu thương đến, nhân viên cứ thương đặt Vu Tranh lên băng ca. Đinh Thần kiệt sức ngồi bệt xuống mặt đất, Bùi Tử Mặc chạy theo sau xe cứu thương, không thèm ngoái đầu lại nhìn Đinh Thần càng không có ý định đỡ cô đứng dậy
Nối đau đớn bao phủ trong đôi mắt cô, hơi thở nặng trĩu cứ như bị ai đó giữ rịt lấy cổ. Cô gắng sức đè nén những giọt lệ tuôn rơi. Cô đau xót nhận ra mình chẳng hề có chỗ đứng trong con tim anh. Nối ấm ức tủi thân trong cô chẳng thể giãi bày cùng ai, cô chỉ đành nuốt dòng lệ vào lòng.
Bùi Tử Mặc trở về nhà đã là chiều ngày hôm sau, tay day nhẹ huyệt thái dương, gương mựt anh tiều tụy mệt mỏi.
“ Vu Tranh, cô ta… ”. Đinh Thần không dam hỏi anh tiếp, cô sợ nghe xong mình sẽ khó lòng chấp nhận được kết quả.
“ Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, bác sĩ nói may mà vết thương không sâu lại được chúng ta cứu chữa kịp thời nên cô ấy mới có thể bảo toàn tính mạng ”. Dáng vẻ Bùi Tử Mặc hơi tiều tụy mệt mỏi, anh nhao mắt.
Cuối cùng thì Đinh Thần đã có thể an lòng nhưng cô không biết mình nên nói gì.
“ Nấu cho anh bát mì được không ? ”. Bùi Tử Mặc nói. “ Cả người mệt mỏi khó chịu, anh phải tắm rửa thay quần áo ”
“ Được ! ”. Đinh Thần nhìn anh, vẻ lạnh lùng hờ hững hiện lên trong đáy mắt cô. “ Anh sắp đi nữa sao ? ”
Bùi Tử Mặc cáu kỉnh : “ Tâm trạng Vu Tranh vẫn chưa ổn định, anh không yên lòng ! ”
Cái tên vừa được anh gọi khiến cô chói tai. Đinh Thần nản lòng nói : “ Không còn chuyện gì nữa, em muốn nói với anh, em quyết định ly hôn, tác thành cho hai người ”
Toàn thân Bùi Tử Mặc chợt căng cứng, anh ngơ ngác hỏi : “ Em nói gì ? ”
Gương mặt Đinh Thần tiều tụy hốc hác, đôi mắt ảm đạm vô thần, phảng phất như cô đã hạ quyết tâm : “ Bùi Tử Mặc , chúng ta ly hôn thôi ”
“ Bùi Tử Mặc , chúng ta ly hôn thôi ”. Câu nói này của Đinh Thần lao thẳng vào tâm trí anh. Bùi Tử Mặc chật vật há hốc mồm chẳng thể nào nói nên lời
Giọng đều đều cất lên : “ Đợi khi nào anh có thời gian chúng ta sẽ đi làm thủ tục, giờ anh cứ chắm sóc cho cô ấy đi ! ”
“ Không thể cứu vãn được nữa sao ? ”. Đôi mắt Bùi Tử Mặc gợn sóng lăn tăn.
“ Không thể ”. Trước kia cô đã từng nghĩ rằng cuộc sống nếu không có Bùi Tử Mặc thì sẽ chẳng thể nào có được sự trọn vẹn nhưng đến hôm nay cô đã rất mệt mỏi. Buông tay, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. Cô đánh mất tình yêu nhưng không thể không còn cả sự tôn nghiêm.
Bùi Tử Mặc chẳng nói lời nào, vẻ mặt anh cô đơn quạnh vắng.
Đinh Thần chậm rãi bước vào nhà bếp, cô ngoái đầu chăm chú nhìn Bùi Tử Mặc , cô muốn lưu giữ bóng hình anh mãi mãi trong ký ức của mình.
Có một câu nói, nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời con người chính là cố chấp để yêu người mà người đó chẳng hề yêu mình, câu khác nữa là, tình yêu đẹp nhất trên thế gian này chính là để người mình yêu tìm lại tình yêu của anh ta.
Vì hạnh phúc của Bùi Tử Mặc , Đinh Thần bừng lòng trả lại sự tự do cho anh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc