“ Sao cô lại ở đây ? ”. Giọng nói xen lẫn vẻ kinh ngạc.
Đinh Thần ngẩng đầu, cô nhận ra người đang nói chuyện với cô chính là Thẩm Dịch Trần : “ Tôi không khỏe nhưng không có gì nghiêm trọng ”.
“ Có gì cần tôi giúp không ? ”
“ Không cần, có người bạn giúp tôi đi lấy thuốc rồi ”. Đinh Thần tỏ thái độ nhã nhặn, cô cười nói : “ Sao anh lại xuất hiện ở đây ? ”
Đôimắt sáng trong của Thẩm Dịch Trần ánh lến tia ấm áp : “ Tháng này tôi được điều đến phòng cấp cứu để trợ giúp ”
“ Vậy anh làm việc đi, tôi lấy xong thuốc rồi về thôi ”
Thẩm Dịch Trần nhìn cô chăm chú : “ Ừ, tạm biệt ! ”
Đinh Thần kiên quyết đòi tự mình lái xe về nhà, cuối cùng cô bị Diệp Tử kéo lên xe ra lệnh cho cô phải nghe lời.
Từ bệnh viện về đến nhà cô đã là năm giờ sáng.
Giọng Diệp Tử hơi khàn, có lẽ vì liên tục tăng ca lại ở bên Đinh Thần cả đêm nên cơ thể cô mệt mỏi rã rời. Diệp Tử ngoác miệng ngáp dài : “ Chúng mình về đây, về nhà tắm rửa thay quần áo rồi tiếp tục đến công ty ”
Đinh Thần nói lời xin lỗi : “ Diệp Tử, hôm nau thật là làm phiền cậu quá ! ”
“ Giữa cậu với mình còn nói lời khách sáo đó làm gì ! ”. Diệp Tử nheo mắt nhìn cô, mỉm cười : “ Cậu chăm sóc tốt cho con trai nuôi của mình thì hơn ”
Đinh Thần bĩu môi : “ Mình muốn con gái, cậu thích con trai thì tự sinh đi ”
“ Shit, mình mà sinh thì hất định phải sinh cả trai cả gái ”. Diệp Tử không chịu yếu thế.
Đinh Thần tặc lưỡi than thở : “ Cậu thật chẳng biết xấu hổ ”
Hướng Huy ngồi cạnh mỉm cười. Có lúc nhìn hai người đấu võ mồm với nhau quả là hài hước.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Đinh Thần lên giường lăn lộn một lúc, mắt tuy cay cay nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào.
Điện thoại Bùi Tử Mặc vẫn không thể nào liên lạc được. Cô suy ngẫm một hồi, quyết định gửi cho anh tin nhắn, đến khi anh nhận được sẽ lập tức trả lời cô.
Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh nghiêm túc một lần, vì đứa con và vì cả tương lai của hai người.
Bùi Tử Mặc tỉnh giấc, anh lờ mờ cảm nhận góc thái dương nhức nhối âm ỉ.
Vừa mở mắt, cả người anh đã rùng mình.
Vu Tranh nằm ngay cạnh anh, không mảnh vải che thân, từng đường cong cơ thể được che phủ bởi chiếc chăn mỏng manh.
Ký ức trở về khỏng khắc trước lúc anh ngủ thi*p đi, Bùi Tử Mặc chán nản chống tay kên trán, anh đã làm chuyện có lỗi với Đinh Thần. Anh kháng cự trăm ngàn cách nhưng vẫn chẳng thể chống chọi lại cám dỗ. Trong thoáng chốc, con tim Bùi Tử Mặc ૮ɦếƭ lặng.
“Anh tỉnh rồi à?” Vu Tranh cất giọng nhẹ nhàng bên tai anh.
Bùi Tử Mặc ậm ờ rất khẽ, anh cố gắng giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh.
Chiếc cằm nhỏ xinh xắn của Vu Tranh gác trên bả vai Bùi Tử Mặc, tay cô từ từ vuốt ve Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nở nụ cười mãn nguyện : “Tử Mặc, rốt cuộc em đã trở thành người phụ nữ của anh, em rất vui, anh có vui không ? ”
Đôi mắt Bùi Tử Mặc tăm tối gợn sóng như nước thủy triều, đầu óc anh trống trải hỗn độn, anh đi cả đêm không về nhà, anh sẽ phải giải thích thế nào với Đinh Thần.
Cơ thể mềm mại của Vu Tranh sà vào lòng của Bùi Tử Mặc, anh nhảy dựng lên như chạm phải điện, chiếc chăn rơi xuống mặt đất cuốn theo cả trận gió kình phong.
Anh chê em dơ bẩn hay chê em xấu xí khó coi ? ”. Từ giọng điệu Vu Tranh nhận ra cảm xúc, đã đến nước này, cô đã biết cách nắm chặt con tim anh.
“ Em biết rõ không phải có ý đó mà ! ”. Toàn thân Bùi Tử Mặc cứng đờ, đáy mắt gợn sóng.
Vu Tranh cười khẩy : “ Vậy thì anh hối hận rồi phải không ? ”
Nhắc đến hối hận, anh quả thực hối hận vô cùng nhưng Bùi Tử Mặc không phải là người không có trách nhiệm, với những việc anh đã làm, dù đó là chuyện sai trái gthif anh cũng chịu trách nhiệm : “ Chuyện tối qua anh thực sự xin lỗi ! Anh biết rằng mình làm vậy là rất không công bằng với em nhưng anh không thể đồng ý ở bên em , em muốn bao nhiều tiền, anh đều có thể cho em ”
Vu Tranh giương mắt nhìn anh lấy làm khó hiểu : “ Anh coi em là hạng gái điếm sao ? ”. Trong cơn cuồng loạn cô hung hăng ném chiếc gối về phía anh : “ Cút, anh lập tức cút đi ”
Anh mắt Bùi Tử Mặc trĩu nặng sâu lắng : “ Xin lỗi, khi nào em suy nghĩ kỹ thì gọi điện thoại cho anh ! ”. Anh mặc quần áo, tự ý bỏ đi.
Bước chân anh nhẹ bẫng, vẻ mặt ấm ức, anh đã phạm lỗi lầm khó có thể dung thứ, anh chỉ còn cách duy nhất chính là hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với Vu Tranh mới có thể bù đắp lại muôn trùng tổn thương mà anh đã gây ra cho Đinh Thần.
Trong xe, anh mở điện thoại, tin nhắn năm giờ sáng của Đinh Thần khiến anh cảm thấy ngàn vạn lời lẽ khó có thể biện minh cho bản thân mình.
“ Thần Thần ”. Anh gọi tên cô với chất giọng khàn khàn.
Điện thoại Đinh Thần chuyển sang chế độ hộp thư thoại : “ Xin lỗi, hiện giờ tôi không thể nghe máy, xin vui lòng để lại lời nhắn, tôi sẽ liên lạc lại ngay ”
Bùi Tử Mặc há hốc miệng, đến phút cuối cùng anh vẫn chẳng thốt nên lời, anh nhắn tin cho cô : “ Thần Thần, tối nay e về sớm nhé, anh có làm món mà em thích ”
Với cá tính của đại thiếu gia, anh thường không làm việc nhà , thực ra anh là một đầu bếp khá cừ, từ khi Đinh Thần và anh kết hôn đến nay cô chỉ mới có diễm phúc thưởng thức tay nghề của anh một lần, đó là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của bố anh.
Bùi Tử Mặc tan ca sớm, anh đi thẳng đến siêu thị mua đồ ăn. Anh không nắm rõ tình hình giá cả trên thị trường, người bán bán giá nào anh cũng đều thuận theo. Nhân viên bán hàng thích nhất là mẫu người mua hàng như anh, cuối cùng còn hào phóng tặng anh thêm vài củ hành.
Bùi Tử Mặc mua hàng tá thức ăn, chuẩn bị xuống bếp trổ tài nấu nướng. Đặc biệt là món cánh gà om coca mà Đinh Thần thích, anh nhất định phải chế biến tỉ mẩn.
Chưa đầy một tiếng , anh đã làm xong sáu món ăn mặn cùng một món canh. Cật heo thái hoa xào, phi lê cá om với hàn và sa tế cùng món canh vịt hầm, chỉ còn chờ Đinh Thần về là có thể bắt đầu ăn.
Đinh Thần được Bùi Tử Mặc chào đón tại nhà, anh kéo cô ngồi yên vị trước bàn ăn.
Bùi Tử Mặc mỉm cười : “ Tin chắc phu nhân sẽ hài lòng ”
“ Đang khi không xun xeo nịnh nọt, phi gian tất tà ”. Đinh Thần vì muốn bầu không khí thêm sôi động mà cô bồi thêm vế sau nhằm làm điểm nhấn.
Nụ cười nơi khóe môi Bùi Tử Mặc bỗng chốc khựng lại.
“ Em có chuyện muốn nói với anh ”. Đinh Thần chau mày nói.
“ Ăn xong rồi nói, thức ăn sắp nguội cả rồi ! ”. Bùi Tử Mặc rất sợ Đinh Thần biết chuyện, nếu như cô biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, theo cá tính của cô, cô tuyệt nhiên sẽ không tha thứ cho anh.
Đinh Thần ăn khá ngon miệng, giờ cô mới hiểu ra vì sao thời gian gần đây cô luôn thèm ăn và rất hay đói bụng.
“ Em ăn no rồi ! ”. Cô đặt bát đũa xuống.
Trái lại Bùi Tử Mặc ăn rất ít, dường như trong lòng anh đang ngập tràn nỗi tâm sự, anh nói : “ Anh đi rửa bát đã ”
Đinh Thần dõi mắt nhìn anh. Lau sạch tay, ngồi ngay ngắn chỉnh tề : “ Thần Thần, em muốn nói gì ? ”
Đinh Thần nhíu chặt mày, từ tốn chất vấn : “ Tối qua anh ở đâu ? Vì sao không mở máy ? ”
“ Anh ở công ty tăng ca, sợ người khác quấy rầy nên Đinh Thầnanh khóa máy ”. Bùi Tử Mặc chần chừ do dự hồi lâu cuois cùng anh quyết định che dấu toàn bộ sự việc không nói với Đinh Thần. Chân tướng sự thật quá đau lòng, anh không muốn Đinh Thần bị thương tổn, tất cả mọi lỗi lầm sai trái để mình anh gánh chịu.
Nụ cười Đinh Thần thoáng chốc nguội lạnh, cô thản nhiên nói : “ Em gọi vào điện thoại bàn công ty anh, cũng không thấy anh nhận ”
“ Anh rút dây điện thoại ra ”. Tiếng thở dài sâu tận đáy lòng Bùi Tử Mặc, anh đã cất lời nói dối thì sẽ phải dùng đến nhiều lời nói dối khác để khỏa lấp.
Giọng Đinh Thần lạnh buốt thấu xương, cô cho anh cơ hội, tiếc rằng anh không màng đến.
Bùi Tử Mặc thấp thoảng lo âu, anh lo sợ Đinh Thần nhận ra sự khác thường, thở dốc nói : “ Thầ Thần, em còn muốn nói gì với anh nữa không ? ”
“ Không ”. Đôi mắt Đinh Thần lạnh băng khác thường. “ Em rất mệt, muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi ”
Bùi Tử Mặc chưng hửng : “ Vậy em đi đi ”
Mói quan hệ giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc một lần nữa rơi xuống điểm đóng băng.
Đinh Thần mỗi ngày tan ca về nhà chỉ biết xem sách, sáng tác, nghe nhạc và lên giường đi ngủ
Cuộc đối thoại giữa cô và Bùi Tử Mặc không nằm ngoài ba câu : Ăn rồi. Em rất mệt. Chúc ngủ ngon.
Xét cho cùng thì đây chính là đồng sàng dị mộng