Bùi Tử Mặc cững nhìn màng tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, anh nói : “ Bên ngoài nhất định rất lạnh, một lát em mặc thêm áo rồi hãy ra ngoài ”
Đinh Thần lạnh nhạt đảo mắt nhìn anh, chẳng buồn đáp lại.
Bùi Tử Mặc buồn bực khó chịu : “ Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ ? ”
Thần sắc Đinh Thần vẫn thản nhiên : “ Em không hề chiến trang lạnh với anh ! ”
“ Vậy sao nói chuyện em không thèm để mắt đến anh ? ”. Bùi Tử Mặc bắt đầu nổi đóa, anh kéo Đinh Thần ngồi xuống sô pha : “ Em nói rõ ràng xem, rốt cuộc em muốn anh như thế nào ? ”
Đinh Thần không nói gì, cô ngây người đặt bàn tay lên chiếc bàn pha lê.
“ Lẽ nào Diệp Tử không nói với em về chuyện giữa anh và Vu Tranh hay sao ? ”
Đinh Thần che miệng ngáp : “ Tại sao cô ấy phải nói với em ? Cô ấy có nghĩa vụ nói với em sao ? ”
Bùi Tử Mặc bỗng chốc chán nản, anh muốn thông qua Diệp Tử để nói với Đinh Thần rằng giữa anh và Vu Tranh đã là chuyện quá khứ, cuộc sống trước mắt mới thuộc về anh và Đinh Thần ”
“ Anh còn chuyện gì nữa không, không còn chuyện gì thì em đi rửa mặt, còn phải chuẩn bị quà để đi ngay đấy ! ”. Đinh Thần lạnh lùng nói.
Bùi Tử Mặc liền tiến đến trước kéo Đinh Thần vào lòng, ôm chặt cô, hôn cô mãnh liệt. Đinh Thần ra sức giãy dụa vùng vẫy, đôi tay cô gắng sức đánh vào vai anh, chẳng còn cách nào khác, Bùi Tử Mặc đành giữ chặt lấy cô, không để cô cử động, mãi một lúc sau, cô mới dần mềm nhũn người ra.
Bùi Tử Mặc cảm nhận sự thay đổi của Đinh Thần , anh buông cô ra, nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh như bị kim đâm thật mạnh.
“ Xin lỗi em ! ”. Bùi Tử Mặc dịu dàng ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô : “ Là do anh không tốt ”
Đinh Thần không nói lời nào, cô tựa vào anh, khóc nức nở.
“ Là anh không thẳng thắn với em, khiến em lô lắng, anh từng nói sẽ cùng em trải qua những tháng ngày vui vẻ thì nhất định anh sẽ không làm em thất vọng, em hãy tin anh ! ”
Đinh Thần quệt hàng nước mũi trên chiếc áo ngủ của anh, nói giọng vô tội : “ Em làm áo anh bẩ mất rồi ! ”
Bùi Tử Mặc lớn tiếng cười vang, anh xoa xoa sống mũi cô : “ Không sao, có máy giặt mà ”
“ Không còn sớm nữa, chắc bố mẹ đang đợi chúng ta ”. Đinh Thần nói với chất giọng mũi khản đặc.
Bùi Tử Mặc vỗ vào trán Đinh Thần : “ Không giận anh nữa chứ ? Không chiến tranh lạnh với anh nữa nhé ! ”
“ Hứ ! ”. Đinh Thần trừng mắt nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Bùi Tử Mặc vui vẻ huýt sáo đi vào phòng tắm.