Diệp Tử thấp giọng : “Thật khó mà tưởng tượng được, sao cậu có thể yêu thầm anh ta chứ?”. Cô che miệng cười. “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bày tỏ với anh ta sao?”
Đinh Thần lắc đầu : “Bọn mình tuy học cùng trường nhưng cơ hội chạm mặt nhau rất hiếm hoi, năm cuối học tại trường mình chẳng bao giờ gặp được anh ấy”
“Vậy vì sao sau đó cậu lại đi xem mặt?”. Diệp Tử hỏi với vẻ hứng thú. “Hai người chẳng lẽ trùng hợp đến mức là đối tượng xem mặt của nhau sao?”. Cô ngoác miệng để lộ vẻ mặt lấy làm khó tin.
Đinh Thần nghĩ ௱ôЛƓ lung, mỉm cười : “Đây chính là duyên phận,mình cũng không ngờ lần đầu tiên xem mặt lại gặp Bùi Tử Mặc”.
Chậc chậc, thật không thể ngờ, Bùi công tử mà cũng đi xem mặt cơ đấy”. Diệp Tử vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu. “Mình còn ngỡ rằng xem mặt là đặc quyền riêng biệt của những đôi nam nữ ế vợ ế chồng thôi chứ!”.
“Vì bị bố mẹ ép buộc”. Đinh Thần giải thích, nhún vai: “Chẳng còn cách nào khác”.
Diệp Tử che miệng cười không dứt, đưa tay chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay của Đinh Thần: “Trời ạ, đã trễ thế kia rồi, mình vẫn chưa mua quà”.
Đinh Thần nhìn đòng hồ, thì ra bọn họ chẳng hề hay biết đã ngồi trong quán cà phê nửa tiếng đồng hồ: “Vậy thì đi thôi, chúng mình đi dạo phố, nhất định sẽ tháp tùng cậu đến khi nào tìm được món quà ưng ý mới thôi”
Khi Đinh Thần về nhà thì Bùi Tử Mặc vẫn chưa về, cô rút quyển sách trong túi xách ra đặt trên bàn, Vàu ngày trước cô vô tình phát hiện ra Bùi Tử Mặc lùng tìm cuốn tiểu thuyết “Nhất thụ phong cương” trên mạng, điều trùng hợp là, cô chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết này.
Cô tận dụng thời gian rỗi rãi viết tiểu thuyết đã được một thời gian. Mọi người xung quanh đều thực sự không biết cô là tay viết truyện văn học mạng có tiếng tăm. Cô mặc sức sáng tác trên mạng, trải lòng cùng những phiền muộn sầu não trong cuộc sống. Cô có một thói quen đó chính là khi nào gặp phải những trăn trở trong công việc hoặc cãi nhau với Bùi Tử Mặc thì nhngx nhân vật trong tác phẩm của cô xui xẻo đến tận mạng thường xuyên bị cô ngược đãi ૮ɦếƭ đi sống lại.
Để đáp lại tấm chân tình cùng sự chăm sóc của Bùi Tử Mặc trong suốt thời gian cô bị ốm, hôm nay cô dạo phố nhìn thấy cuốn sách liền mua ngay còn cố tình ký tên lên đó dự định tặng anh.
Bùi Tử Mặc ho nhẹ bên cánh cửa, khẽ gọi : “Thần Thần?”
Đinh Thần bước ra khỏi thư phòng, thấy Bùi Tử Mặc tay xách chiếc túi mua hàng sieu thị thật to, cô mỉm cười, tiến lên nhận lấy.
“Trên đường về anh tạt ngang qua WarrMart Stores, mua cho em ít đồ ăn vặt”. Vẻ mặt anh có chút gì đó gượng gạo không tự nhiên.
“Nhiều thế!”. Đinh Thần khẽ nói
“Ha ha”. Bùi Tử Mặc cười ngây ngô. “Bởi vì anh không biết em thích ăn loại gì, nên anh mua mỗi thứ một ít”
Đinh Thần gật gù, mỉm cười: “Cám ơn anh”.
Bùi Tử Mặc nhún vai, sải bước tiến vào thư phòng.
Đinh Thần mong chờ câu hỏi của Bùi Tử Mặc về cuốn sách của mình, nào ngờ anh chẳng hề có chút động tĩnh.
Cô đặt túi đò ăn lên bàn an rồi lặng lẽ bước vào thư phòng, thấy Bùi Tử Mặc ngồi chỉnh tề bên chiếc bàn, máy tính cũng không mở, tay cầm cuốn sách “Nhất thụ phong cương” xem say sưa.
Nụ cười nơi khóe môi Đinh Thần bất giác nhướng lên, co chợt dừng bước, cất bước lui ra, nhường lại không gian yên tĩnh cho anh đọc sách.
Cô lôi mọi thứ bên trong túi hàng siêu thị ra bày lên bàn, nhất thời dở khóc dở cười, bánh quy hình gấu, khoai tây lát, chocolae Ferrero Rocher, bánh táo lát, anh coi cô là con nít hay sao?
Đinh Thần mãn nguyện nằm trên sô pha vừa ăn quà vặt vừa xem ti vi, thi thoảng để mắt đến động tĩnh trong phòng, chẳng mấy chốc nghe thấy tiếng ghế chuyển động, cô vội vàng bước lại gần.
Bùi Tử Mặc giơ sách lên hỏi : “Sách này là em mua à?”
Đinh Thần gật đầu lia lịa, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Bùi Tử Mặc
Bùi Tử Mặc nhướng mày: “Em cũng xem loại tiểu thuyết này sao?”
Đinh Thần sửng sốt, lắc đầu theo bản năng: “Đây là sách một người bạn Diệp Tử viết, cô ấy muốn em mua một quyển ủng hộ tác giả, còn đặc biệt xin giúp em chữ ký của tác giả nữa”
Bùi Tử Mặc hiểu ra vần đề liền gật gù: “Có thể xuất bản thành sách là chuyện rất tốt!”
Đinh Thần nghe những lời này lòng khấp khởi mừng thầm, cô toan đặt sách vào kệ sách, nào ngờ Bùi Tử Mặc bồi thêm một câu: “Có điều thực lòng mà nói, cuốn sách này thực sự không đáng mua!”
“Vì sao?”
Bùi Tử Mặc chỉ vào máy tính: “Trên mạng đều đã có kết cục cả rồi, nếu như đã có sách miễn phí để coi thì em còn mua sách làm gì nữa. Có điều nếu là bạn của Diệp Tử thì em mua một quyển ủng hộ, chẳng có gì là đáng trách cả”.
Anh nói giọng bâng quơ, Đinh Thần giận điên người, tiểu thuyết của mình viết bị người ta nói ra nông nỗi thế này, thì bất kể người nào cũng khiến mình khó chịu, huống hồ là người mà mình quan tâm nhất.
“Nếu anh thấy không hay thì em tặng người khác”. Đinh Thần tức giận ra sức đóng sầm cánh cửa tủ kệ sách.
“Ai bảo anh chê sách, đưa cho anh!”. Bùi Tử Mặc giật lại, để ngay vào túi xách xem như của quý. “Em tặng người khác thì chi bằng tặng cho anh”.
Hành động của anh khiến Đinh Thần cảm thấy dẽ chịu hơn đôi chút, cô mở máy tính xách tay bắt đầu cuyên tâm với việc sáng tác trên mạng của mình.