”chị sắp xếp cho em một vị trí trong công ty chị là được mà”
Đinh Thần bật cười : “Em tưởng răng chọ tự mở công ty này sao ?”
“Chị à, chị nhất định có cách mà, đúng không ?” Đinh Tiểu Á cười bẽn lẽn nói : “Hiện giờ, công ty nào tuyển dụng cũng cần người có kinh nghiệm cả, đợi em vào làm công ty chị hai năm rồi đi kiếm việc sẽ không khó khăn nữa”
Vừa lúc công ty cô đang có vị trí trống, kể từ sau khi Diệp Tử không còn nhậm chức thì vị trí trợ lý nghiệp vụ vẫn chưa tìm được người thay thế. Một là vì Đinh Thần kén cá chọn canh, yêu cầu của cô hoàn hảo quá mức, nguyên do thứ hai giống với những gì Đinh Tiểu Á vừa nói, các donh nghiệp làm sao yên tâm giao phó những vị trí quan trọng cho một người chưa có chút kinh nghiệm nào. Đinh Thần ngẫm nghĩ rồi nói : “Chị có thể cho em một cơ hội, có điều em trúng tuyển được hay không, quyền quyết định không phải ở chị”
Đôi mắt Đinh Tiểu Á sáng lên : “Vậy thì tốt quá rồi, chị yên tâm, em sẽ không để chị khó xử đâu”. Dáng vẻ vui mừng hớn hở khoa tay múa chân của cô khiến Đinh Thần vừa giận vừa buồn cười : “Ngồi đàng hoàng, chớ vì phút cao hứng mà để bị cảnh sát chặn lại .”
“Tuân lệnh”. Đinh Thần ngoan ngoãn vâng lời ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Thần đưa Đinh Tiểu Á đến chỗ của bố mẹ cô, vừa lịp ngồi xuống thở hổn hển thì Đinh Thần nhận được điện thoại của công ty gọi cô mau chóng trở về. Đinh Thần khó xử nhìn Đinh Tiểu Á, trái lại cô em vô cùng khéo léo hiểu chuyện : “Chị, chị có việc thì cứ làm đi, em ngồi trò chuyện với bác trai và bác gải một lúc cũng được ạ”
“Vậy giờ em nghĩ kỹ xem tối nay muốn ăn món gì rồi gọi điện thoại cho chị nhé !”
“Được ạ, chị mau đi đi”. Đinh Tiểu Á thân mật quàng tay bà Đinh nói : “Cháu có mang quà cho bác, bộ quần áo này cháu vừa nhìn đã cảm thấy nó đặc biệt phù hợp với phong cách của bác”.
Bà Đinh vui sướng cười tươi như hoa, luôn miệng khen Đinh Tiểu Á biết cách dỗ ngọt người khác.
Đinh Thần về đến công ty thì Alice ngồi ngoài quầy lễ tân báo với cô có một vị khách đã chờ cô rất lâu trong phòng họp.
Gần đây, những việc này thường xuyên xảy ra, do thời điển cuối năm, công ty tiếp nhận quá nhiều đơn đặt hàng, điều này sẽ dẫn đến xảy ra tình trạng chú trọng đơn hàng này khó tránh khỏi sơ suất những đơn hàng khác. Chính vì vậy rất nhiều công ty cắt cử người theo sát tiến độ nhằm tránh xảy ra tình trạng chậm trễ giao hàng.
Không thể tùy tiện mạo phạm bất kỳ khách hàng nào, Đinh Thần tất tả trở về văn phòng, cởi chiếc áo khoác ngoài vắt trên cánh tay, cô quệt hàng mò hôi lấm tấm trên sống mũi.
Một người đứng beeb cửa sổ ngay trước mặt Đinh Thần, thân hình cao dỏng đổ trên sàn dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Người đàn ông chợt quay lại, anh ta nở nụ cười gian xảo : Không ngờ là anh đúng không ?”
Đinh Thần đặt tay lên trán, cô không nhịn được cơn buồn cười.
Bùi Tử Mặc thõng tay vô tội : “Anh không đùa đâu, anh thực sự đến đây cùng em bàn bạc về việc ký hợp đồng !”
“Trước đây, không phải lần nào em cũng là người chạy sang Hồng Kỳ để ký hợp đồng với công ty anh sao ? Lần này cớ sao giám đốc Bùi lại phải nhọc công đích thân xông pha đến đây ?” Tâm tình Đinh Thần bỗng chốc vui vẻ, hẩu khí cũng theo đó hòa nhã tươi vui hẳn lên.
“Anh lo em chạy vạy ngược xuôi vất vả !” Giọng Bùi Tử Mặc đầy trịnh trọng khiến Đinh Thần chẳng nhận ra chút cảm xúc đùa giỡn nào trong câu nói của anh.
Gương mặt Đinh Thần ửng đỏ, cô mím môi : “Sao đến cả cốc nước họ cũng chẳng buồn rót cho anh ? Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh bị hạ thấp rồi hay sao ?”
Bùi Tử Mặc dịu giọng : “Là anh bảo không cần, anh muốn uống cà phê em pha”
Đinh Thần lặng người, Bùi Tử Mặc xưa nay đối nhân xử thế càn rỡ bỡn cợt nhưng anh rất hiếm khi nói giọng điệu này với cô. Đinh Thần không biết nên thuận gió dong thuyền hay thoái lui vào chốn an toàn. Có điều, ý nghĩ này chỉ vừa chớm xuất hiện trong đầu, cô đã nhanh nhảu trả lời anh : “Pha cà phê e là quá khó, cà phê hòa tan ba trong một được chứ ?”
“Cũng được, miễn cưỡng không hạnh phúc” Bùi Tử Mặc nhún vai.
Đinh Thần pha cà phê trong phòng trà, Alice lén lút bàn luận cùng trợ lý hành chính Helen : “Giám đốc nghiệp vụ Ariel này quả không đơn giản, lại còn tận tay pha cà phê cho khách nữa đấy !”
“Khù khụ !” Nén nhịn cơn buồn cười, Đinh Thần bụng đau tưng tức. Chuyện giữa cô và Bùi Tử Mặc chỉ Diệp Tử cùng vài người bạn ít ỏi của cô biết mà thôi, những đồng nghiệp khác trong công ty vẫn ngỡ rằng cô còn độc thân.
Alice nhầm tưởng rằng Đinh Thần trừng mắt cảnh cáo mình không được phép nói bừa, cô ta lè lưỡi, kéo Helen nhanh chóng rời đi.
Đinh Thần mặt mày tươi cười rạng rỡ tay bưng cốc cà phê do tận tay mình pha chậm rãi đặt ngay trước mặt Bùi Tử Mặc : “Anh uống đi !”
Cánh tay Bùi Tử Mặc khẽ đặt trên vai Đinh Thần, anh mập mờ nói : “Em nói xem anh có phải đang mượn tiếng công việc để tính lợi tư hay không ?”
Đinh Thần vuốt cánh tay anh : “Anh không uống, cà phê sẽ nguội đấy !”
Bùi Tử Mặc thanh tao nhấp một ngụm, rồi rút hai bản hợp đồng từ túi hồ sơ công văn , mỉm cười, anh nói : “Hợp đồng anh mang đến cho em đấy !”
Đinh Thần sửng sốt vô cùng : “Anh không thể về nhà đưa em được sao ?”
“Vậy coi sao được ?” Bùi Tử Mặc cất tiếng không chút do dự : “Việc công và việc tư anh vốn phân định rạch ròi”
“Được rồi” . Đinh Thần biết mình không nói lại anh : “Đưa em”
Bùi Tử Mặc đưa bản hợp đồng sang cho Đinh Thần, ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, nụ cười thoáng qua chợt hiện lên trong đôi mắt anh.
Đinh Thần ngượng đỏ chín mặt, toan rụt tay lại liền bị Bùi Tử Mặc siết chặt lấy.
Anh nói nhỏ bên tai cô : “Anh nhớ em !”. Anh thuận thế ôm Đinh Thần trong vòng tay, cô nhắm nghiền mắt, đưa tay sang ôm lấy eo anh.
Dù rằng cô không rõ vì sao thái độ Bùi Tử Mặc dành cho cô xoay chuyển đột ngột nhưng tận đáy lòng cô không hề bàu xích cảm giác này.
Bùi Tử Mặc đạt nụ hôn nhẹ lên gò má cô, anh hỏi : “Em muốn đi đâu ăn cơm ?”
Đinh Thần chưa kịp cất tiếng trả lời thì tiếng nhạc chuông điện thoại anh ngân vang. Anh đảo mắt, nói : “Ồ, là điện thoại của Tiểu Á”
“À, đúng rồi !” Đinh Thần vỗ trán. “Suýt nữa quên báo với anh, Tiểu Á đến Thượng Hải rồi !”
“Tiểu Á”. Bùi Tử Mặc nhận điện thoại.
Giọng Đinh Tiểu Á ngọt ngào vang lên : “Anh rể”, rồi lập tức đi thẳng vào chủ đề : “Anh phải mời em đi ăn !”
“Không thành vấn đề”. Bùi Tử Mặc đồng ý.
“Địa điểm do em chọn”
«Được»
Đinh Tiểu Á trước khi gác máy còn dặn dò anh một câu : «Nhớ đón chị em đi cùng nhé!”
Bùi Tử Mặc nhìn sang Đinh Thần, cười mà hư không cười nói : «Tiểu Á rất quan tâm đến em!”
«Em gái không quan tâm đến chị, lẽ nào lại quan tâm đến anh rể hay sao?” Đinh Thần trả lời theo phản xạ.
Bùi Tử Mặc cười, Đinh Thần vốn nội tâm ít nói, hiếm khi cô có tâm tư đấu võ mồm cùng anh, vậy mà miệng cô cũng không lợi hại không thua gì người khác. Anh vùi đầu vào bờ vai Đinh Thần : “Vì vậy mặc dù anh thích thế giới của hai người nhưng cũng không để tâm đến chuyện cô em họ làm kỳ đà cản mũi”
Đinh Thần đành chào thua Bùi Tử Mặc, cô kéo lấy vạt áo anh, nói : «Anh đi trước đi!”
Bùi Tử Mặc gật đầu : “Em đừng lái xe, anh chờ em ở dưới”
Đinh Thần gật đầu.
Bùi Tử Mặc vuốt ve má cô rồi cất bước đi.