Dì Tần dọn thức ăn trên bàn, bà Bùi mỉm cười ngồi xuống, nói với Đinh Thần : “Ăn cơm thôi !”
Sau bữa ăn, Bùi Tử Mặc cùng mẹ đi tản bộ, Đinh Thần và dì Tần dọn dẹp phòng bếp, chỉnh trang lại phòng khách.
Đến khi hai người đi tản bộ trở về thì Đinh Thần đã gọt xong táo, cam cùng các loại trái cây khác bày biện ra đĩa đặt trên bàn phòng khách.
Bùi Tử Mặc bật ti vi, anh ngồi xuống ngay cạnh bà Bùi, vừa nhấc miếng táo ném tọt vào miệng thì đã bị nà Bùi vỗ vào lòng bàn tay : “Tuổi còn trẻ xem ti vi làm gì, con mau về phòng mình đi, hôm nay ngủ lại đây, dù sao mai cũng là cuối tuần không phải đi làm.”
Khóe mắt Bùi Tử Mặc đảo nhanh sang Đinh Thần, cười tủm tỉm rồi nói : “Được thôi, vậy tối nay bọn con ngủ lại đây, bọn con đi thu dọn phòng đây”. Dứt lời, anh kéo tay Đinh Thần.
Dì Tần toan trả lời anh liền bắt gặp ánh mắt xi nhan của bà Bùi ngăn cản. Khi bóng dáng cả hai khuất dần nơi góc cầu thang, bà mới cười rồi nói : “Hai đứa trẻ này, phải tạo cho bọn chúng nhiều cơ hội một chút !”
Bùi Tử Mặc mởi cửa gian phòng hướng Nam, anh vừa vào kiền nằm ngay xuống giường.
Đinh Thần bật đèn, cách bày biện bố trí bên trong chẳng khác gì lúc hai người vừa kết hôn. Vật dụng nội thất màu trắng sữa theo phong cách Châu Âu phối cùng bức rèm màu vàng tơ nhạt, bộ chăng ga trải giường điểm xuyết hoa văn trên nền trắng trang nhã. Cô mỉm cười, bà Bùi quả là người có sở thích khác lạ, lúc nào bà cũng thích những điểm xuyết hoa văn trên nền ga trải trắng nõn, lần đầu nhìn còn cảm thấy hay hay nhưng lâu ngày mang đến cảm giác mệt mỏi cho thị giác của cô.
Cô bước đến đầu giường, tháo ga phủ giường dệt bằng tơ tằm, lúc lướt qua Bùi Tử Mặc cô cố ý ra sức kéo mạnh, ra ý bảo anh đứng dậy.
Bùi Tử Mặc trở mình, một tay nâng ga phủ giường lên, bàn tay kia gắng dùng sức kéo mạnh Đinh Thần xuống giường. Anh cười ma mãnh đè lên người cô, ngón trỏ thon dài gạt sợ tóc trên gương mặt cô, anh hỏi : “Thấy anh bị mẹ giáo huấn, em rất vui phải không ?”
“Đâu có” Đinh Thần lắc đầu hòng che giấu cảm giác hoang mang trong nội tâm, cô nghiêng đầu nhìn về phía bức rèm cửa sổ, từng nhành hoa tường vi hồng nhạt nhỏ nhắn xum xuê là đang nở rộ trên bồn hoa vàng rực rỡ, khiến Đinh Thần láo cả mắt.
Bùi Tử Mặc nhẹ nhàng nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười nơi khóe môi anh càng thêm sâu sắc, nheo mắt, anh nói : “Bát canh mẹ hầm đầy đủ hương liệu gia vị, có điều chẳng biết công hiệu ra sao, hay là chúng mình cùng nhau thử nghiệm nhé ?”
Đinh Thần run lẩy bẩy, bàn tay cô vặn góc ga phủ theo phản xạ, cô lắp bắp hỏi : “ Anh, anh muốn làm gì hả ?”
Bùi Tử Mặc cất tiếng cười vang : “Đương nhiên là anh làm việc mà những đôi vợ chồng khác thường làm !”
Đôi gò má Đinh Thần bỗng chốc đỏ ửng, kết hôn lâu như vậy, cả hai tuy đã gắng sức làm nhiệm vụ vợ chồng lần đầu tiên lĩnh hội sự niềm nở nhiệt tình của Bùi Tử Mặc vẫn khiến cô rất đỗi không quen.
Cô khó chịu xoay lưng nhích người sang một bên liền bị Bùi Tử Mặc giữ rịt lại, môi anh cập sát lại, mặt vùi trước cổ cô, trầm giọng anh nói : “Đừng cử động”
Đinh Thần toàn thân cứng đờ không nhúc nhích. Một lúc sau, cô cảm nhận nụ hôn của Bùi Tử Mặc bên tai bèn ngoan ngoãn nhắm mắt
“Đừng nhắm mắt, mắt của em rất đẹp”
Đinh Thần bỗng chốc mở to mắt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Bùi Tử Mặc hiện ngay trước mắt cô, ánh mắt anh sâu thẳm quyến rũ cùng nụ cười đầy ma mãnh không hề che giấu niềm ham muốn Dụς ∀ọηg trần trụi tận sâu nơi đáy mắt.
Đinh Thần lần đầu tiên nghe thấy Bùi Tử Mặc buông lời khen ngợi, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao hôm nay anh bỗng dưng niềm nở trìu mến với cô, khiến cô trải qua quá nhiểu trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời.
Con tim Đinh Thần chợt dấy lên từng đợt sóng ngọt ngào, cô đã chwof đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, rốt cuộc cô đã kiên trì đợi được đến ngày trông thấy cầu vồng sau cơn mưa, dù rằng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhang cô vẫn mãn nguyện.
Cô dang rộng đôi cánh tay, quấn quanh cổ Bùi Tử Mặc, thột lên câu nói chôn sâu tận đáy lòng bên tai : “Em yêu anh !”
Bùi Tử Mặc toàn thân cứng đờ, bàn tay toan cởi cúc áo của anh chợt dừng lại, cúi đầu nhìn trân trân vào khuôn mặt Đinh Thần, ánh nhìn khó hiểu dần lóe lên trong mắt anh.
Đinh Thần lạnh run người, anh trở lại với bộ mặt lạnh lùng xa cách như trước kia của mình. Cô biết rằng câu nói vừa rồi một lần nữa đã đẩy anh ra xa, cô bất giác cảm tháy vừa phiền não vừa ủ rũ chán chường.
Bùi Tử Mặc không để bản thân khựng lại quá lâu, một lần nữa anh hướng sự tập trung của mình vào việc ϲởí áօ Đinh Thần, dụi đầu vào иgự¢ cô, anh mặc sức nhen nhóm ngọn lửa tình trên cơ thể cô, niềm vui sướng hoan lạc trên cơ thể tấn công thẳng vào con tim lạnh giá của cô, khiến tâm trí cô nhanh chóng rơi vào cơn u mê lạc lối, cô chỉ còn biết ghì chặt lấy bả vai Bùi Tử Mặc để anh mặc sức vùi dập.
Tối đó, giữa khoảnh khắc u mê, dường như cô nghe thấy lời tỉ tê thì thầm của Bùi Tử Mặc vọng lại bên tai mình : “Xin lỗi em !”
Thời điểm cuối năm, công việc Đinh Thần càng bận rộn.
Các đơn vị đối tác đặt hàng lễ vật, tặng phẩm dùng trong các cuộc họp thường niên và hội chợ triển lãm.
Giữa lúc Đinh Thần bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì cô nhận được ba cuộc điện thoại.
Một cuộc là của Diệp Tử đã đứng vững trên đôi chân của mình tại Quốc Tế Hồng Kỳ chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, vì vậy mà liền nhớ ngay đến việc thực hiện lời hứa trước đó của mình. Diệp Tử gọi điện thoại mời Đinh Thần và Bùi Tử Mặc ra ngoài dùng bữa.
Cuộc điện thoại thứ hai là của mẫu thân đại nhân, bà nói rằng cô em họ Đinh Tiểu Á sau khi tốt nghiệp mãi vẫn chưa tìm được việc làm như mong muốn. lần này, cô bé muốn đến Thượng Hải một chuyển thử vận may, điều này đồng nghĩa với việc phụ trách đón cô em họ từ sân bay đến đến những khoản chi tiêu thiết đãi đều do Đinh Thần phụ trách. Chẳng đợi Đinh Thần trả lời thì bà Đinh đã vội vàng gác máy.
Cuộc điện thoại cuối cùng là của bạn học cùng cấp ba, Biện Vĩnh Phong hẹn cô cuối tháng này họp lớp. Cậu ta còn cười xi nhan Đinh Thần rằng có thể dẫn theo trẻ em khiến cô chẳng thể nhịn được cười.
Đinh Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, cô em họ của cô tính tình không tệ, duy chỉ có cái tính nhõng nhẽo hay dỗi khiến người khác chẳng tài nào ưng cho nổi. Đinh Thần và cô em họ hoàn toàn thuộc hai mẫu người khác nhau. Đinh Thần vốn tự lập từ bé, cô có thể tự mình lo liệu mọi việc tuyệt nhiên không cần làm phiền đến ai. Nhưng em họ của cô thì tốt nhất là lúc nào cũng phải có người làm thay, vì vậy mãi tận giờ vẫn chưa tìm được công việc âu cũng là chuyện thường tình.
Bên ngoài phố xá tắc nghẽn, Đinh Thần đến được sân bay thì đã là 3 giờ chiều. Cô dừng xe, lòng nóng như lửa đốt, may mà điện thoại cô không đổ chuông lúc này.
Giữa chốn đông người, Đinh Tiểu Á vuốt mái tóc suôn thẳng phất phơ bước lại gần, nhất cử nhất động của cô đề toát lên dáng vẻ gợi cảm quyến rũ. Vừa trông thấy Đinh Thần, Tiểu Á vẫy tay mừng rỡ : “Chị, em ở đây !” Đinh Thần tiến đến trước, đón lấy chiếc va li kéo trong tay cô em họ.
“Anh rể sao không đến hả chị ?”. Đinh Tiểu Á thuận tay chuyển ngay chiếc túi xách xinh xắn sang cho Đinh Thần.
“Anh ấy phải đi làm, không chuồn được !”. Đinh Thần chỉ cảm thấy buồn cười, đã bao nhiêu năm vậy mà cô em họ của cô vẫn còn nhớ Bùi Tử Mặc. Đinh Thần nhớ lần đầu tiên em họ cô gặp Bùi Tử Mặc là vào mùa hè tốt nghiệp cấp ba, không lâu sau thì cô bế bị Bùi Tử Mặc bắt làm “tù binh” trở thành fan hâm mộ của anh, đến tận giờ cô bé vẫn nhớ anh.
“Vậy bắt anh ấy tối nay phải mời em đi ăn cơm !”. Đinh Tiểu Á xoa cằm nói
Đinh Thần ngàn ngừ trong giây lát : “Được rồi, lát nữa em tự gọi điện cho anh ấy nhé !”
“Gọi thì gọi” Đinh Tiểu Á thản nhiên nói, cô là thành viên của hội những cô gái dáng vẻ ưa nhìn, gạ gẫm soái ca mời đi ăn thì phải ăn một bữa ngon ra trò.
Đinh Thần giúp Đinh Tiểu Á chuyển hành lý đặt vào khoang sau xe, Tiểu Á vừa ngồi vào xe liền kêu lên : “Chị à, xe xủa chị đã đến lúc phải đổi rồi !”
“Em cho chị tiền à ?” Đinh Thần mỉm cười, xoa đầu Tiểu Á, em cô vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
“Chị đừng lúc nào cũng xem em là trẻ con, em đã tốt nghiệp đại học rồi !” Đinh Tiểu Á khịt mũi tỏ vẻ không tán đồng.
Đinh Thần thắt dây an toàn, khởi động xe : “Đợi khi nào em tìm được việc làm thì mới rêu ra khoe khoang mình là người lớn được”.