Vào đi. Đinh Thần quay lại đặt cốc trà xuống.
Diệp Tử đẩy cửa tiến vào, hỏi giọng kinh ngạc: “Hôm nay cậu mặc phong phanh thế, không lạnh sao ? ”. Cô chăm chú quan sát Đinh Thần: “Sao đến cả quần tất cậu cũng không mặc hả ? ”.
“Hôm nay mình dậy trễ”. Đinh Thần trả lời bâng quơ, ngồi xuống ghế, cô mỉm cười: “Đồ đạc thu dọn xong hết chưa ? Việc bàn giao không có vấn đề gì chứ ? ”
Diệp Tử hoài nghi nhìn nét mặt Đinh Thần thản nhiên ung dung, chẳng lộ chút cảm xúc nào, Diệp Tử đành phớt lờ: “Ừ, mọi thứ đều đã đóng gói xong hết cả rồi, mình cũng đã thích ứng với Quốc Tế Hồng Kỳ, ngày mai chính thức đi làm”.
Đinh Thần hài lòng gật gù, “ mình tin vào năng lực của cậu, Quốc Tế Hồng Kỳ sẽ là nơi có cơ hội phát triển tốt hơn ” Diệp Tử vốn do một tay Đinh Thần dẫn dắt nâng đỡ, lẽ dĩ nhiên cô có niềm tin với Diệp Tử, công việc mới này cũng do chính cô tiến cử Diệp Tử, xét về tình về lý Đinh Thần vẫn phải căn dặn cô đôi ba câu: “ Cậu phải nhớ rõ… ”.
“Mình biết rồi, không được làm mất mặt cậu chứ gì ? ”. Diệp Tử cười khanh khách nói: “ Về phần báo đáp, tối nay mình mời cậu và Bùi Tử Mặc đi dùng bữa nhé ? ”.
Đinh Thần cúi đầu nhìn giấy tờ trước mặt, từ chối: “ Cậu cùng Hướng Huy tận hưởng thế giới của hai người đi, hôm nay bọn mình phải đi Phổ Đông. ”
“ Ai da, bố mẹ chồng triệu tập cơ đấy, vậy thì hẹn lần sau vậy ! ”. Diệp Tử cười nhăn nhở.
“ Được, nhà hàng xoay tròn Kim Mậu ”. Đinh Thần cười gian xảo.
“ Cậu tống tiền mình đấy à ? ” Diệp Tử gào lên, đứng bật dậy, lui ra khỏi phòng làm việc của Đinh Thần lúc này đang rung đùi đắc ý: “ Xem như mình chưa đến đây, mình không hề nghe thấy gì nhé ! ”
Đinh Thần ngẩng đầu nhìn bộ dạng bỏ đi trong hoảng hốt lo sợ của Diệp Tử, khóe môi gợn nụ cười nhạt,
Diệp Tử nghỉ việc sau này chắc chẳng còn ai chọc ghẹo cô nữa, điều quan trọng nhất chính là cô sắp phải tuyển một trợ lý mới, chỉ mong rằng người đó có được nửa sự thông minh lanh lợi của Diệp Tử là cô đã mãn nguyện rồi.
Tiếng gõ cửa vang lần nữa, Diệp Tử ló nửa đầu nhìn vào, chớp chớp mắt: “Yên tâm đi, mình sang Quốc Tế Hồng Kỳ hằng ngày sẽ giúp cậu để mắt canh chừng Bùi Tử Mặc ”
Đinh Thần bật cười, vờ nhấc chiếc 乃út chì ném về phía cánh cửa
Diệp Tử mỉm cười lỉnh mất.
Tòa nhà thương mại trên thành phố Hoài Hải lúc này đã qua giờ cao điểm đi làm. Bùi Tử Mặc ung dung nhàn tản miệng huýt sáo, tay xoay chùm chia khóa bước vào thang máy lên thẳng tầng ba mươi lăm.
“ Giám đốc Bùi, anh đến rồi ! ”. Maggie đứng trước quầy lễ tân vừa trông thấy Bùi Tử Mặc liền đưa cả xấp giấy tờ cho anh, khuôn mặt cô ửng đỏ e thẹn.
Bùi Tử Mặc mỉm cười đón lấy, đôi mắt khẽ hấp háy, anh chẳng lấy làm lạ trước việc trông thấy đôi gò má ửng đỏ cùng bộ dạng thẹn thùng cúi đầu của Maggie.
Quốc Tế Hồng Kỳ có hai chàng trai được bao người công nhận là soái ca, một là Thẩm Hạo, nhân viên phòng thị trường, người còn lại chính là đại công tử Bùi Tử Mặc. Chỉ có điều Thẩm Hạo xưa nay vốn giữ mình trong sạch, anh bỏ lại sau lưng biết bao tâm tư tình cảm của những thiếu nữ si tình, vì thế ai nấy đều chuyển ánh nhìn ái mộ sang Bùi công tử.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi ! ”. Bùi Tử Mặc vừa bước vào phòng làm việc thì Thẩm Hạo liền gõ cửa tiến vào, anh mở chiếc ví da, rút ra cả xấp tiền.
Bùi Tử Mặc hỏi giọng hoài nghi: “ Cậu có ý gì vậy ? ”
“Ý gì là ý gì ? Trả tiền cho cậu. ” Thẩm Hạo bị Bùi Tử Mặc làm cho ngớ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. “ Hôm qua lúc ở quán bar, có một vị hách gọi điện thoại cho mình bảo mình giúp anh ta xử lý chút chuyện đột xuất, khi đó mình không mang đủ tiền nên hỏi mượn cậu, mình còn nhắc cậu đừng dành thanh toán nữa mà ! ”
“ Cậu lấy bao nhiêu ? ”. Bùi Tử Mặc rút ví ra xem lại.
” Toàn bộ, tổng cộng là hai nghìn tám “ Thẩm Hạo đặt tiền lên bàn. “Cậu đếm đi, mình phải đi luôn đây, phải dẫn khách hàng đến đội giao thông ”.
“ Sao giờ cậu phải quản cả những việc này nữa ? ”
“ Hắn nắm trong tay đơn hàng lớn của công ty, đành chịu thôi ! ”. Thẩm Hạo thấy Bùi Tử Mắc nhét tiền vào chiếc ví da, mỉm cười nói: “ Ồ, thiếu tờ nào mình không chiun trách nhiệm đâu đấy ! ”
“Được rồi, cậu mau đi đi ! ”. Bùi Tử Mặc phẩy tay về phía Thẩm Hạo, lôi chiếc điện thoại không ngèng rung chuông , nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh mỉm cười.
Điện thoại kết nối, anh không lên tiếng mà chờ đâu dây bên kia mở lời trước.
Đinh Thần không nghe thấy giọng của Bùi Tử Mặc, cô thấp giọng hỏi: “ Anh đang nghe đấy chứ ? ”.
“Có, anh nghe ! ”
Giọng Bùi Tử Mặc trầm lằng khiến con tim Đinh Thần xao động, cô sững sờ nhất thời quên khuấy mất mục đích gọi điện thoại cho anh.
“ Sao thế ? ”. Bùi Tử Mặc hỏi.
“ À ! ”. Đinh Thần sực tỉnh nói: “ Sáng nay, em quên không nói với anh, hôm qua mẹ gọi điện bảo em và anh tối nay về nhà ăn cơm ! ”.
“Được thôi! ”. Bùi Tử Mặc trả lời ngắn gọn. " Hay là em lái xe đến đón anh ? "
“Vâng, khoảng 6 giờ em đến nơi. ”
“Được”
Gập điện thoại, Đinh Thần thở dài. Cô không biết vợ chòng nhà người ta thường nói với nhau những gì trong điện thoại nhưng cô chắc chắn một điều sẽ không giống với cách nói chuyện của hai người.
Năm giờ mười lăm phút, Đinh Thần có mặt, chưa đầy hai phút thì cô trông thấy Bùi Tử Mặc hai tay đút vào túi áo măng tô, ung dung nhàn nhã tiến lại gần.
Chiếc áo măng tô ngắn da cừu màu đen này là quà Giáng Sinh năm ngoái Đinh Thần tặng anh, tô điểm vóc dáng đầy đặn sung mãn hoàn hảo không chút tì vết, đôi chân suôn thẳng của anh trong chiếc quần tây Armani xám tro lông cừu. Cô cúi đầu mỉm cười, con mắt chọn đồ của cô quả nhiên vẫn còn tốt chán.
Cô làm ngơ trước bao ánh mắt vụng trộm đưa tình của những cô gái xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn anh, nỗi kỳ vọng thấp thoáng len lỏi nơi đáy lòng.
“Đi thôi”. Bùi Tử Mặc mở cửa xe, anh ngồi ngay vào vị trí ghế phụ, Đinh Thần chợt cảm thấy đôi chút áp lực đè nén.
Cô khởi động máy, lái xe hòa vào dòng xe đông đúc.
Cả hai lặng im hồi lâu, Bùi Tử Mặc bất giác cảm thấy nhàm chán, anh đưa tay bật dàn loa trên xe.
Giai điệu quen thuộc của ca khúc “Đáng tiêc không phải là anh” khiến anh bỗng chốc đờ đẫn, khi làn điệu nhạc dạo đầu vang lên, anh thản nhiên giảm âm lượng : “Thì ra em cũng nghe nhạc của Lương Tịnh Như”. Giọng điệu hết sức thoải mái, anh tựa người vào lưng ghế.
“Địa của Diệp Tử tặng em, cô ấy còn nói ca khúc này từng vang bóng một thời, trở thành bản nhạc mà cô ấy thường xuyên chọn mối khi hát karaoke, em cũng rất thích nên nghe đi nghe lại mãi.” Đinh Thần lần đầu tiên nói nhiều lời với anh đến vậy, nhưng đến khi cô thấy Bùi Tử Mặc tựa người vào ghế, khép hờ đôi mắt thì cô lập tức im lặng.
Ở trước mặt Bùi Tử Mặc, xưa nay Đinh Thần đều lặng lẽ kiệm lời, vậy mà hôm nay chẳng rõ cô bị làm sao, từ sáng đến giờ dường như mọi chuyện thay đổi khác thường, cô chẳng thể nói rõ bất thường ở chô nào, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trạng thái bối rối, lúng túng.
Bùi Tử Mặc mỉm cười, dù đang nhắm nghiền mắt thì anh vẫn có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng những hình ảnh dịu dàng ấm áp đã qua.
Giao thông trên phố ùn tắc, cả đoạn đường xe chạy rồi dừng, hai người lặng im chẳng nói chẳng rằng. Trong không gian khoang xe khép kín, bầu không khí năng trĩu ngột ngạt.
Đinh Thần hạ cửa sổ xe, luồng gió lạnh thấu xương luồn vào khiến đầu óc cô dần tỉnh táo trở lại .Tận đáy lòng, cô không ngừng cười nhạo chính mình : Đinh Thần ơi là Đinh Thần, mi tưởng rằng mi và anh ấy kết hôn thì mi sẽ được anh ấy đón nhận sao? Mi đừng hy vọng hão huyền nữa.
Cô nhớ đến cuộc hôn nhân vội vã của cả hai cùng những lời anh nói với cô tối hôm đó : “Anh cần thời gian, xi em đừng miễn cưỡng anh !”
Hốc mắt cô hơi ươn ướt vì câu nói này của anh, cô vốn chưa từng ép buộc anh làm bất cứ việc gì anh không thích, thậm chí còn dung túng cho việc anh hết lần này đến lần khác về nhà trễ. Cô chờ đợi, đợi đến ngày anh một lòng một dạ yêu cô như cô đem lòng yêu anh.
“Đèn xanh rồi kìa !” Bùi Tử Mặc ngồi bên ghế phụ lên tiếng nhắc nhở, Đinh Thần liền phản ứng, tiếng còi sau xe ngân vang trầm bổng từng đợt vọng lại.
“Sao tâm hồn treo ngược cành cây thế? Em không khỏe ư?” Bùi Tử Mặc nghiêng người, hỏi giọng lo lắng : “Hay để anh lái, em nghỉ một lát?”
“Không sao đâu, sắp đến nơi rồi !”. Đinh Thần lắc đầu, cho xe rẽ ngoặt sau con phố lớn, hít một hơi thật sâu, cô nới lỏng bàn tay đang siết chặt vô lăng.
“Vậy em đóng cửa sổ lại đi !”. Bùi Tử Mặc nhắc nhở : “Coi chừng cảm lạnh !”
“Vâng”
Cánh cổng Cổ Vận Phường khoáng đạt rộng mở ngay trước mắt. Rốt cuocj thì Đinh Thần cũng có thể thoát khỏi bầu không khí nặng trĩu trong xe.
Cổ Vận Phường là khu biệt thự kiểu Trung Hoa mang đậm phong cách trữ tình Giang Nam lâm viên, bố mẹ Bùi Tử Mặc sống tại ngôi nhà nhỏ ba tầng với mái sừng cong cong.
Đinh Thần dừng xe, mở cửa xe bước xuống.
Bùi Tử Mặc theo sau cô bước lên bậc thềm, dõi mắt nhìn theo bóng dáng thanh mảnh của cô, anh nở nụ cười.
Mẹ Bùi Tử Mặc với đôi mắt híp vòng cung thon dài, mỗi khi bà cười rộ trông bà giống hệt Bùi Tử Mặc, vóc dáng bà thon thả, thanh mảnh, mái tóc uốn lọn xõa dài sau gáy, bà mang đôi dép lê tinh xảo được dệt bằng tơ tằm bước ra từ phòng bếp đón Đinh Thần và Bùi Tử Mặc.
“Thần Thần, Tử Mặc, các con đến rồi đấy à !”. Bà bước đến trước thân thiện giữ chặt lấy bàn tay Đinh Thần kéo cô bước vào phòng khách, bà nói : “Vài ngày trước, bạn chiến hữu của bố con mang hai con gà nòi nuôi thả đến biếu nhà mình, mẹ hầm canh cả buổi chiều, giờ đã có thể ăn rồi”
Bà ấn Đinh Thần ngồi vào bàn ăn, nồi canh gà to thơm phức đặt ngay giữa bàn, bà còn tận tay múc một bát đưa cho Đinh Thần.
“Mẹ, của con đâu?” Bùi Tử Mặc cất bước bám theo sát gót, anh đĩnh đạc ngồi xuống, hếch cằm nhìn chiếc bát sứ men xanh đặt ngay trước mặt Đinh Thần.
“Trông bộ dạng tham ăn của con kìa, sao mà thiếu phần con chứ !”. Bà Bùi cười mắng yêu quay sang dặn dò gì Tần bưng chiếc thố trắng cách thủy nhỏ lên cho Bùi Tử Mặc.
Nắp vung vừa mở ra, mùi thuốc Đông y xộc thẳng vào mũi Bùi Tử Mặc, anh chau mày, hỏi : “ Mẹ, đây là gì thế?”
Dì Tần đứng cạnh cười bẽn lẽn : “Đây là món canh đông trùng hạ thảo nhân sâm hầm xương gà cùng mấy chục loại thuốc quý khác mà mẹ cậu chuẩn bị riêng cho cậu”
Bùi Tử Mặc bịt mũi : “ Vì sao con phải uống cái thứ này? Mau đem đi, đem đi !”
Bà Bùi vung tay goc vào đầu Bùi Tử Mặc : “Bọn con kết hôn đã hai năm trời, sao chẳng thấy động tĩnh gì? Liệu có phải vì công việc quá áp lực, ăn không tiêu hay không?”
Chẳng đợi câu trả lời, bà chỉ vào Bùi Tử Mặc rồi nói : “Mẹ nghe nói con ở ngoài uống rượu khi*p lắm, cứ như vậy làm sao mà có con được hả? Xem ra thứ canh đông trùng hạ thảo nhân sâm hầm xương gà này vẫn chưa đủ mạnh, lần sau mẹ phải tìm bác Tôn kê liều thuốc bổ thận mới được”.
Đinh Thần suýt phun cả ngụm canh trong miệng, cô khẽ ho, đưa mắt nhìn sang vẻ mặt tối sầm của Bùi Tử Mặc, cô gắng sức nhìn cười. Thì ra hôm nay mẹ chồng gọi hai người về chính là vì chuyện này. Cô rút khăn giấy lau khóe miệng, nụ cười tắt trên môi, đưa mắt nhìn quanh, cô chuyển đề tài : “Bố chưa về hả mẹ?”
“Bố và bác Tôn đi câu cá rồi, hôm nay không về nhà”. Bà Bùi đứng ngay bên Bùi Tử Mặc, cười rạng rỡ nhìn anh.
Bùi Tử Mặc biết hôm nay có mà chạy bằng trời, anh nín thở, hít một hơi uống cạn thứ nước canh gà hầm đen kịt, đến phút cuối cùng anh đã có thể thu hoạch được nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện của bà Bùi.