Rồi một ngày, anh sẽ hiểu ra, xe buýt 5 phút một chuyến, tàu điện ngầm chín phút một chuyến, tình yêu của đôi ta cả cuộc đời chỉ vẻn vẹn một cơ hội.
Chỉ trách đôi ta yêu nhau quá mãnh liệt, quá đạm sauu, để khi tỉnh giấc mộng em cằn cỗi, cô đơn, vẫy tay chào từ biệt mà chẳng thể nào tìm lại ánh mắt thân quen thuở nào……
Bản nhạc chuông “Người lạ quen thộc nhất” ngân vang khiến Đinh Thần nằm trên giường phải giật nảy người, giọng ca Tiêu Á Hiên cao ✓út vang vọng giữa gian phòng tĩnh lặng, yên ắng.
Do công việc, cô thường xuyên nhận được những cú điện thoại vào lúc nửa đêm của những nhà cung ứng từ nước ngoài gọi đến, nên xưa nay cô không bao giờ tắt máy, đúng lúc cô chạm tay vào chiếc điện thoại đặt ngay đầu giường trong cơn ngái ngủ thì màn hình hiển thị dãy số quen thuộc.
Giữa cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê, cô giật mình lắng nghe hết một lượt bản nhạc chuông, mãi tận khi bản nhạc vang lên lần nữa kiên quyết không ngơi nghỉ thì cô mới kịp ấn nút nhận điện thoại.
Đinh Thần chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã cất lời trước: “Chào chị, đây là quán bar Loạn thế giai nhân, tôi là nhân viên tiếp tân của quán, hiện một vị khách đã uống say tại bar của chúng tôi, điện thoại của anh ấy hiển thị đây là dãy só điện thoại nhà của anh ấy, xin hỏi, chị có thể đến đây đón anh ấy về không ạ?”
Cơn ngái gủ của Đinh Thần thoáng chốc bay biến, cô đưa tay quệt mặt ngồi bật dậy: “Cám ơn anh, tôi sẽ đến ngay!”.
Bước ra khỏi cửa, cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, lúc này kim giờ chỉ đúng 4 giờ sáng.
Đinh Thần để xe trong bãi đậu, cô chật vật cho xe dừng cạnh chiếc Audi TT màu vàng. Sắc vàng lóa mắt của chiếc xe hoàn toàn đối lập vơi màu xe ảm đạm tăm tối của cô, đảo mắt nhìn biển số xe, cô rầu rĩ cất tiếng thở dài.
Khoảng thời gian náo nhiệt của bar Loạn thế giai nhân đã trôi qua từ lâu, lúc này giữa không gian đại sảnh rộng lớn tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên, vài vị khách nhâm nhi ly rượu trong yên lặng, thi thoảng tản gẫu đôi ba câu cùng nhau.
Đinh Thần trông thấy nhân viên phục vụ đi tới trước mặt mình liền vội vàng tiến đến trước: “Tôi chính là người nhận được cú điện thoại của các anh liền vội vàng đến đây, xin hỏi vị khách đang uống say đó hiện đang ở đâu?”
Chàng nhân viên phục vụ quan sát cô rồi nói: “Mời cô đi theo tôi!”
Nhân viên phục vụ dẫn Đinh Thần bước vào gian phòng tầng hai, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt cô, tiếng nhạc tắt ngúm từ lâu, chiếc đèn trùm nhiều màu sắc phản chiếu những tia sáng sặc sỡ khắp gian phòng.
Người đàn ông với vóc dáng cân đối trong chiếc sơ mi đen tuyền đag nằm trên chiếc ghế sô pha dài, đôi chân thon dài đặt sõng soài trên mặt đất, trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt là chén đĩa bừa bộn ngổn ngang. Đinh Thần đảo mắt, phía góc bàn ít nhất phải đến ba, bốn bình rượu rỗng không.
Cô bước lại gần đưa tay vỗ vào mặt người đàn ông đó, gọi khẽ: “Bùi Tử Mặc, anh tỉnh lại đi!”
Người đàn ông mở choàng đôi mắt, đưa mắt nhìn cô: “Em đến rồi à?”
“Phải.” Đinh Thần gật đầu, toan kéo anh đứng dậy.
“Xin lỗi, anh này vẫn chưa thanh toán tiền, cô có thể….”. Nhân viên phục vụ lắp bắp nói, chẳng để mình vuột mất thời gian dúi tờ hóa đơn vào tay Đinh Thần .
2260.30, Đinh Thần nhìn tờ hóa đơn, cô toan rút ví trong túi áo gió ra thì Bùi Tử Mặc nằm trên sô pha đột nhiên đứng phắt dậy, lèm bèm: “Tôi trả, tôi trả, để tôi thanh toán, không ai được phép dành với tôi” , một tau sờ soạng lần ò khắp người.
Định Thần thấy chiếc ví da Hermes của Bùi Tử Mặc nằm trơ trọi một góc trên bàn, cô mở ra thì phát hiện chiếc ví đã rỗng tuếch. Cô rút thẻ tín dụng từ ví của mình đưa cho nhân viên phục vụ: “Phiền anh thanh toán giúp tôi”.
Đỡ Bùi Tử Mặc lên xe là nhân viên phục vụ quán bar với thể lực dòi dào cùng thao tác thuần thục. Đinh Thần với dáng hình thon thả, mảnh mai rất đỗi sáng suốt khi chọn lựa anh ta nhận nhiệm vụ khuân vác một người có sức vóc như Bùi Tử Mặc. Đặt Bùi Tử Mặc yên vị vào trong xe nhưng chẳng hề nghĩ đến việc đến nhà, cô sẽ phải xử trí ra sao.
Đinh Thần lôi xềnh xệch Bùi Tử Mặc xuống xe, dụng anh đứng vào thang máy trong sự chật vật, bác bảo vệ trông thấy bèn tiến đến giúp cô đỡ Bùi Tử Mặc: “Anh Bùi hôm nay lại uống say à?”.
“Vâng.” Đinh Thần bình thản trả lời.
“Cô thật là tốt với anh Bùi, mỗi lần anh ấy say, cô đều đích thân đưa anh ấy về.”
Đinh Thần mỉm cười đỡ Bùi Tử Mặc tựa người vào tường, bảo về giúp cô ấn nút thang máy lên tầng 16.
“Tạm biệt!”
“Cảm ơn!”
Đặt 乃úi Tử Mặc lên giường, thay giúp anh bộ đồ ngủ sạch sẽ tươm tất, Đinh Thần mệt đến lr người.
Thời gian từ từ nhích sang 6 giờ, nhìn Bì Tử Mặc vẫn đang ngủ say, cô nhẹ nhàng nhón bước khép hờ cánh cửa.
Cô mở toang cánh cửa sổ ban công, luồng hơi lạnh buổi sớm mai phả vào mặt, khẽ rùng mình, Đinh Thần tự rót cho mình một ly nước lọc, thong thả uống từng ngụm, cảm nhận luồng hơi lạnh buốt như băng từ cổ họng len lỏi sâu tận con tim cô.
Chẳng rõ cô ngồi bên cửa sổ ban công bao lâu, ánh dương vàng cam lộ ra phía đằng Đông, Đinh Thần hít một hơi thật sâu để luồng khí trong lành mát lạnh căng tràn trong Ⱡồ₦g иgự¢. Một ngày ới vô vị đầy bận rộn lại bắt đầu.
Xoay người, cô trông thấy Bùi Tử Mặc đã thức giấc, anh đứng beeb cánh cửa nhìn cô.
“Tỉnh rồi à?” Cô nghiêng người lướt ngang qua anh, bước vào nhà vệ sinh.
Bùi Tử Mặc theo sau cô, ngoác miệng ngáp, anh hỏi: “Tối qua, em đến đón anh à?”
Đinh Thần ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, ậm ừ trả lời anh.
“Vậy em có thấy tiền trong ví của anh không?”
Đinh Thần nhổ hết bọt kem đánh răng trong miệng, súc miệng, cô cất tiếng trả lời: “Nhân viên phục vụ lấy để thanh toán, lúc em đến nơi thì đã thanh toán xong rồi!”
Anh ậm ờ trả lời, gương mặt anh tuấn ánh lên ánh nhìn hoài nghi khó hiểu.
Đinh Thần lau khóe môi, tay chỉ ra ngoài phòng: “Em đã chuẩn bị xong bữa sáng, lát nữa anh nhớ ăn nhé, quần áo em đã giặt, treo ở trong phòng”.
“Em chuẩn bị đi ư?” Bùi Tử Mặc nhìn cô bước vào phòng thay quần áo, anh theo cô vào rồi ϲởí áօ ngay trước mặt cô
Đinh Thần nhìn anh ϲởí áօ ngủ, đầu cô tạm dừng suy nghĩ trong giây lát.
Bùi Tử Mặc giữ gìn vóc dáng khá chu đáo, thân hình anh cao lớn cân đối, bắp thịt rắn rỏi, làn da trơn nhẵn, ánh lên sáng bóng khỏe khoắn. Đinh Thần đở mặt, cô ngại ngùng quay lưng lại với anh, cởi chiếc áo T- shirt rộng thùng thình trên người.
“Vợ chồng với nhau, còn mắc cỡ gì chứ?”. Bùi Tử Mặc ôm chầm lấy Đinh Thần,
Con tim Đinh Thần quẫy đạp mãnh liệt, cô gắng sức kiềm chế nhịp đập điên cuồng của con tim mình trong Ⱡồ₦g иgự¢, ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ bình thản: “Buông em ra!”
Bùi Tử Mặc cười mỉa mai buông cô ra,khoác lên mình chiếc áo sơ mi, anh cài từng chiếc cúc. Đinh Thần thở dài, cô đưa tay cài chiếc cúc cuối trên áo của anh, kéo lấy hai chiếc cà vạt, một chiếc xanh và một chiếc đen giơ lên ngay trước chiếc áo sơ mi của anh rôi chọn ra chiếc cà vạt hoa văn trắng điểm trên nền xanh nhạt, thuần thục thắt vào cổ áo cho anh.
Sau lưng hai người là chiếc gương to,chiếc váy Đinh Thần chỉ mới mặc phân nửa, phía dưới lơp vải da cừu đen tuyền là đôi chân thanh mảnh thon dài, phần váy phía trên Đinh Thần vẫn chưa kịp mặc xong, chiếc áo sơ mi lụa xanh nhạt dán chặt trên làn da trắng ngần của cô.
Cô cúi đầu, từng lọn tóc xoăn nhẹ bung ra khỏi dây buộc tóc,tinh nghịch nhảy nhót sau mang tai.
Bùi Tử Mặc nghẹn cứng cổ họng, anh ôm chặt lấy cô, đặt nụ hôn lên cần cổ mềm mại của cô. Đinh Thần kinh ngạc nhảy dựng lên, cô vội đẩy anh ra nhưng càng bị anh ôm chặt lấy,sống lưng cô tựa vào chiếc gương ngay phía sau.
Nụ hôn Bùi Tử Mặc hết sức cuồng nhiệt, môi anh dần dần di chuyển đến môi cô, мơи тяớи ghì siết lấy cô. Đinh Thần cảm nhận gương mặt mình càng lúc càng nóng ran, đầu óc cô lúc này sục sôi ùng ục như nồi nước sôi, sống lưng lạnh buốt thấu xương, trước thử thách giữa cơn lạnh giá như băng cùng cơn nóng như lửa đốt, đến phút cuối cùng cô cũng tìm được lý trí, cô ra sức đẩy Bùi Mặc Tử ra: “Đừng phá nữa, em sắp trễ giờ làm rồi!”.
Cô vội vàng sửa soạn lại chiếc sơ mi bị Bùi Mặc Tử giật tung ra, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn,Đinh Thần đỏ mặt lúng túng khoác áo ngoài, vớ lấy chiếc túi da, lỉnh ngay ra ngoài.
Bùi Tử Mặc mỉm cười, nhìn Đinh Thần vừa hoảng hốt lo sợ vừa vờ giữ vẻ bình tĩnh, cánh cửa đóng chặt đánh sầm sau lưng thig nụ cười nơi khóe môi anh thoáng chốc vụt tắt. Anh ung dung bình thản mặc quần áo chỉnh tề rồi rời khỏi nhà.
Đinh Thần lái chiếc Honda cũ kỹ, như thường lệ cô đến công ty trước nửa giờ đồng hồ.
Lái xe tiến vào bãi đậu xe, cô ngơ ngác nhoài người nằm trên vô lăng, lơ đãng đưa mắt nhìn trân trân chuỗi móc khóa thủy tinh gắn trên chìa khóa xe.
Vừa rồi cô hấp tấp vội vã chạy khỏi nhà nên đã bỏ quên áo khoác măng tô lông cừu trên giá treo. Động cơ xe vừa dùng lại thì luồng khí lạnh buốt đã nhanh chóng lan tỏa khắp mọi nơi , từng luồng hơi lạnh ngấm vào da thịt cô.
Nhớ đến cử chỉ khác thường của Bùi Tử Mặc sáng nay khuôn mặt cô nóng ran,. Năm đầu tiên hai người kết hôn, thái độ của anh đối với cô hết lạnh nhạt lại chuyển sang nhã nhặn, xưa nay anh chưa bao giờ có những cử chỉ nồng nhiệt như sáng nay, càng chẳng hề có vòng tay siết chặt cùng nụ hôn тһô Ьạᴏ, nhiệt tình như vừa rồi.
Hơn một năm gần đây, Bùi Tử Mặc thay đổi khá nhiều, anh âu yếm chòng ghẹo cô nhiều hơn. Trước kia, anh thường nho nhã, giừ lễ với cô thì dường như giờ đây anh rất thích trông thấy bộ dạng ngượng ngập, e thẹn của cô.
Cô không rõ nguyên nhân xét cho cùng là vì điều gì, cô chỉ biết rằng mối quan hệ giữa cô và Bùi Tử Mặc đã có sự thay đổi nho nhỏ.
Tiếng nhạc vang lên khiến Đinh Thần đang chìm trong suy tư khẽ giật mình, mãi tận khi cô kịp phản ứng trở lại mới phát hiện ra điện thoại của mình đang đổ chuông. Cô rút điện thoại trong túi xách ra, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ làm.
Đó chính là điện thoại của cô đồng nghiệp kiêm bạn thân Diepj Tử gọi đến. Đinh Thần nhận cuộc gọi rồi trả lời: “Mình đến ngay!” . Dứt lời, cô liền gác máy, đảy cửa xe.
Cô ôm chiếc túi xách cất bước thật nhanh , băng qua bãi đậu xe chuồn ngay vào thang máy đi thẳng lên tầng sáu.
Thiên Vũ là công ty chuyên kinh doanh mặt hàng pha lê thủy tinh. Đinh Thần từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã làm việc tại công ty này suốt sáu năm ròng rã chưa từng rời “ổ”. Cô được mọi người phong tặng danh hiệu thâm niên lão làng, trung thành tận tâm.
Cô nhấc cốc trà đứng trước song cửa sổ rộng lớn, đập vào mắt cô là đống gạch vụn hoang tàn đổ nát sau phá dỡ, khắp vùng này một tháng trước đất đai đã bị san bằng, duy chỉ còn trơ trọi tòa nhà công ty cô vẫn đứng sừng sững tại chốn này tựa như phiến là rụng giữa đại dương mênh ௱ôЛƓ.
“Ariel, cậu có trong đó không?” Diệp Tử gõ nhẹ cửa.