Bố của Kha Nhã Doanh vẫn đang đi công tác xa nên Mạnh Tuần chỉ nói Kha Nhã Doanh hẹn gặp mẹ cô. Nơi anh chọn là nhà hàng sang trọng nhất ở khu vực này, cũng vì đặt quá gấp nên chỉ đặt được một phòng nửa khép kín. Anh vào phòng đợi trước, nhìn thấy bà Kha bước vào anh vội vã đứng dậy, chu đáo kéo ghế cho bà: “Mời cô ngồi ạ!”
“Cháu đến sớm vậy.” Bà Kha mỉm cười ngồi xuống, dù bà thực sự rất thích cậu “con rể chuẩn” Mạnh Tuần này, trước đây cứ mỗi lần Mạnh Tuần đến nhà họ Kha thì thái độ của bà đều rất thân mật, nhưng lần này lại có liên quan đến vấn đề vay tiền nên nụ cười trên gương mặt bà cũng có chút kiềm chế.
“Thật hiếm có cơ hội được mời cô ăn một bữa cơm thế này, tất nhiên cháu phải đến sớm rồi ạ.” Mạnh Tuần cười rất lịch sự, vừa không để lộ sự tâng bốc thái quá vừa thể hiện được sự tôn trọng đáng có và thân thiết phù hợp. Bà Kha mỉm cười không nói gì. Mạnh Tuần gọi người phục vụ, đón lấy menu rồi dùng hai tay đưa cho bà Kha: “Cô xem đi ạ!”
“Hai đứa cứ gọi đi, buổi trưa cô ăn rất ít, các con cứ gọi món mà hai đứa thích là được rồi!” Bà Kha phẩy tay, đẩy quyển menu trở lại, Kha Nhã Doanh vội vàng cười, nói rõ ràng từng từ: “Vậy để con gọi đồ, dù sao con cũng biết mọi người thích ăn gì mà!”
Bà Kha ngầm đưa mắt nhìn Kha Nhã Doanh một cái, Kha Nhã Doanh thè lưỡi, tránh ánh mắt nhìn của mẹ, cúi nhìn vào quyển menu, giả bộ ra vẻ chăm chú nghiên cứu món ăn nhưng vẫn không ngừng thì thầm bàn bạc một vài câu với Mạnh Tuần. Mạnh Tuần thì giúp Kha Nhã Doanh đỡ lấy quyển menu có vẻ hơi nặng kia, nhẫn nại đợi cô quyết định, ánh mắt luôn tỏ ra dịu dàng và bao dung. Bà Kha nhìn vẻ thân mật không rời của hai người, nụ cười trên khuôn mặt tươi tắn hơn.
Gọi món được một lúc thì bà Kha ra vẻ vô tình hỏi: “Tuần à, cô nhớ là cháu lớn hơn Nhã Doanh ba tuổi, đúng không?”
“Đúng ạ.” Mạnh Tuần gật đầu, mỉm cười. “Hai hôm trước mẹ cháu vẫn còn giục cháu đó, hỏi cháu với Doanh Doanh bao giờ mới bàn đến chuyện hôn nhân đại sự.”
“Ồ? Nhà cháu đã bắt đầu giục rồi đấy à? Vậy cháu nói với mẹ cháu thế nào?”
“Cháu nói cháu cũng rất muốn ạ!” Mạnh Tuần quay đầu nhìn sang Kha Nhã Doanh, trong đáy mắt dâng lên một nỗi niềm khó tả. “Nhưng cháu đã cầu hôn không biết bao nhiêu lần rồi mà Doanh Doanh vẫn không gật đầu đồng ý. Cháu thực sự không có cách nào cả.”
“Cháu đã cầu hôn rất nhiều lần rồi sao?” Bà Kha do dự nhìn sang con gái: “Sao mẹ chưa hề nghe thấy con nói đến điều này vậy?”
“Thì con đều chưa nhận lời anh ấy, có gì để nói cơ chứ?” Kha Nhã Doanh cố ý nhăn mũi. “Nếu không phải do lần này mẹ ép con, hơn nữa còn vì chúng con đang chờ khoản tiền năm triệu cứu mạng, con vẫn muốn giày vò anh ấy thêm nữa cơ!”
“Tại sao lại thành mẹ ép con chứ?” Bà Kha không biết nên khóc hay nên cười trước lời của con gái. Chuyện tiền nong đã bị Kha Nhã Doanh nhắc đến nên bà cũng không thể lờ đi mà chỉ biết thận trọng lên tiếng: “Khoản tiền năm triệu này cũng không phải là cô không muốn giúp. Nếu hai đứa con thực sự có ý định kết hôn thì cô cũng sẽ xem như khoản tiền năm triệu này là tiền chuẩn bị cho Doanh Doanh, coi như hai đứa cùng đầu tư vào công ty, không có vấn đề gì. Chỉ là các con thực sự…”
“Nhã Doanh?” Giọng của bà Mạnh đột nhiên vang lên từ phía sau. Kha Nhã Doanh nghe thấy tiếng bà thì vô cùng ngạc nhiên vội đứng ngay dậy: “Bác Mạnh…”
“Vị này là Kha phu nhân sao?” Bà Mạnh mặc dù rất bất ngờ khi nhìn thấy Kha Nhã Doanh nhưng vẫn rất nhanh làm chủ được tình thế và cũng đoán ra được thân phận của người phụ nữ kia dựa vào sự giống nhau giữa bà và Kha Nhã Doanh. Bà Kha quả nhiên mỉm cười, đứng dậy: “Chào chị, tôi là mẹ của Nhã Doanh. Chị là mẹ của cháu Tuần phải không ạ?”
“Đúng rồi! Ôi, hôm nay thật là tình cờ. Hai đứa trẻ này yêu nhau đã lâu rồi mà hai chúng ta mới là lần đầu gặp mặt!” Bà Mạnh cười rạng rỡ ngồi xuống. Mạnh Tuần băn khoăn không biết chuyện khoản tiền năm triệu vừa rồi không biết mẹ anh có nghe thấy không vì chuyện ở công ty anh vẫn đang giấu mọi người trong gia đình, cũng không hề nói với mẹ anh nên lúc này anh nhất thời không dám lên tiếng, chỉ biết yên lặng quan sát tình hình.
“Đúng đấy, tôi nghe Nhã Doanh đã sớm đến gặp chị và bố của cháu Mạnh Tuần rồi. Cái con bé này từ nhỏ đã được chúng tôi nuông chiều thành ra hư quá, ra ngoài mà có lúc vẫn không biết cân nhắc, khiến chị phải chê cười rồi.”
Kha Nhã Doanh nghe thấy mẹ cô nói đến chuyện “cô” đến gặp bố mẹ của Mạnh Tuần mà không nén được chút bối rối. Bởi vì ở chỗ bố của Mạnh Tuần thực ra chỉ có Đồng Phi Phi dùng thân phận của cô mà xuất hiện có một lần thôi. Bà Mạnh nhìn vẻ bối rối của Kha Nhã Doanh thì biết là cô có thể đang nghĩ đến chuyện trước đây để Đồng Phi Phi mạo danh nên khẽ xoa lên mu bàn tay của Kha Nhã Doanh, mỉm cười nói: “Sao lại thế được chứ? Tôi và bố thằng Mạnh Tuần rất thích tính cách của cô bé này! Nếu thằng Tuần nhà chúng tôi có chỗ nào chưa tốt thì mong chị cứ nói! Tôi cũng hay nhắc nó rằng ba mươi tuổi rồi cũng nên thành thân lập nghiệp đi thôi, sau này kết hôn rồi thì phải biết thương vợ, có trách nhiệm với vợ!”
Bà Kha nghe đến đây thì thần sắc có vẻ hơi ngạc nhiên. Nghe cái ý này của bà Mạnh thì Mạnh Tuần thực sự là đã từng bảo qua chuyện hôn nhân đại sự với bà sao? Bà nghĩ đến niềm vui không giấu nổi của bà Mạnh khi nhìn Kha Nhã Doanh lúc vừa rồi, thậm chí còn thân mật vỗ vỗ vào tay của con gái bà, trong lòng cũng có mấy phần chắc chắn nên mỉm cười, nói: “Chị khách sáo quá rồi! Tôi nghe Nhã Doanh nói là Tiểu Mạnh đối với nó rất tốt. Vừa rồi hai đứa còn nói đến dự định kết hôn!”
“Ồ?” Bà Mạnh nghe đến đây thực sự vô cùng ngạc nhiên. Chuyện tình cảm sâu đậm mà Mạnh Tuần dành cho Đồng Phi Phi trước đây bà vốn đã biết, tại sao đã nhanh chóng nói đến chuyện hôn nhân với Kha Nhã Doanh như vậy chứ? Dù trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng bà Mạnh vẫn nói một cách dứt khoát: “Vậy sao? Ôi, vậy thì tốt quá rồi! Chị xem, hôm nay vừa hay hai người mẹ chúng ta cũng đều ở đây, vậy chúng ta cùng bàn định chuyện này nhé?”
Bà Kha cười rạng rỡ nhìn sang phía con gái: “Doanh Doanh, bây giờ con có đồng ý lấy Mạnh Tuần hay không?”
“Con…” Kha Nhã Doanh lúc này không thể nói được điều gì. Cô nhìn sang phía Mạnh Tuần cầu cứu, Mạnh Tuần đang chuẩn bị lên tiếng thì bà Mạnh đã tháo chiếc vòng ngọc đang đeo ở tay, kéo lấy tay của Kha Nhã Doanh rồi nhanh nhẹn đeo vào cổ tay cô, gương mặt rạng rỡ, nói: “Đây là vật lúc ta còn nhỏ mẹ ta đã để lại cho ta. Đây là ngọc Hòa Điền[2] thật đó, cũng được xem như vật truyền đời. Hôm nay ta tặng nó cho con, hy vọng con và Tiểu Tuần sau này sẽ có một tương lai tốt đẹp!”
[2] Một loại ngọc rất quý và đẹp.
“Dạ? Sao lại có thể như vậy được chứ?” Kha Nhã Doanh theo phản xạ vội vã tháo ngay chiếc vòng tay ra.
“Đừng có linh tinh!” Bà Kha vội ngăn hành động của cô con gái, nắm lấy tay cô rồi ngẩng lên, cười nói với bà Mạnh: “Con bé này lại xấu hổ đây mà, chị đừng trách nó!”
“Không đâu, không đâu!” Bà Mạnh xua tay. Mạnh Tuần từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên lặng bên cạnh, cuối cùng mới lên tiếng: “Trước đây, con và Nhã Doanh đã từng bn qua rồi, chúng con không muốn tổ chức theo kiểu lễ cưới truyền thống nên chúng con muốn ra nước ngoài kết hôn.”
“Không tổ chức hôn lễ sao?”
“Kết hôn theo kiểu du lịch sao?”
Cả bà Kha và bà Mạnh đồng thời lên tiếng, Kha Nhã Doanh cũng ngạc nhiên nhưng phản ứng lần này của cô vẫn khá nhanh, cô vội nắm lấy tay mẹ, nhõng nhẽo: “Đúng đấy ạ! Trước đây chẳng phải con đã từng đến lâu đài Neuschwanstein ở Đức sao, nơi đó thực sự rất đẹp! Con vẫn mong được chụp ảnh cưới ở đó!”
“Lâu đài Neuschwanstein ở Đức sao?” Sắc mặt của bà Kha bắt đầu sa sầm. “Sao mà con muốn đi là đi hay sao? Kết hôn là chuyện đại sự cả đời! Sao lại có thể do con quyết định bừa bãi vậy chứ? Cứ cho là con không hỏi qua ý kiến của ta và bố con thì cũng phải suy nghĩ đến thể diện nhà họ Mạnh chứ, sao lại có thể làm loạn như vậy được?”
“Cái này sao lại là làm loạn chứ ạ? Bây giờ chẳng phải nhà nước đang kêu gọi đám cưới tiết kiệm hay sao? Con cũng chỉ muốn hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước giúp bố thôi mà!”
“Cái gì mà lời kêu gọi của nhà nước…”
Thấy cục diện có vẻ căng thẳng, bà Mạnh vội vàng đứng ra làm hòa: “Bà thông gia à, chị đừng trách Nhã Doanh! Tôi thấy lần này là do Tiểu Tuần chúng tôi đã suy xét không chu đáo.”
Nói xong, bà cố ý lườm Mạnh Tuần một cái rồi trách móc: “Con cho dù có thương Nhã Doanh thì cũng nên bàn bạc trước với người lớn chứ, sao lại hành động không biết suy nghĩ như vậy?”
Mạnh Tuần nhíu mày, đang định lên tiếng thì bà Mạnh lại tiếp tục: “Như vậy nhé, mẹ có một cách có thể vẹn cả đôi đường, vừa không làm tổn hại đến thể diện của hai nhà vừa có thể đáp ứng nguyện vọng của cả hai đứa.”
“Ồ?” Sắc mặt của bà Kha khẽ giãn ra, lên tiếng hỏi: “Cách gì vậy?”
“Thì tổ chức một buổi lễ đính hôn. Như vậy vừa long trọng, vừa có lời thông báo với những người thân thiết của chúng ta. Sau đó, Tiểu Tuần và Nhã Doanh có muốn đi du lịch kết hôn thì cũng không phải là qua loa đại khái nữa.”
Bà Kha nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đính hôn trước cũng là điều nên làm, vậy thì thời gian và cách thức tổ chức lễ đính hôn mọi người suy nghĩ thế nào?”
“Lễ đính hôn sẽ định vào ngày Hai mươi tám tháng này nhé? Vừa hay là hai hôm trước tôi có đi cùng một người bạn đi hỏi thầy, thầy nói là ngày Hai mươi tám tháng này là ngày đẹp hiếm có, thích hợp cho việc tổ chức hôn lễ, cưới gả. Chúng đính hôn vào ngày đó thì rất tốt! Còn về cách thức tổ chức lễ đính hôn thì như một lễ cưới chính thức! Bà thông gia yên tâm, việc này tôi sẽ trực tiếp đốc thúc mọi người chuẩn bị thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ phải tổ chức thật hoành tráng!”
“Được ạ.” Bà Kha nhìn Kha Nhã Doanh một cái rồi quay đầu lại nói với bà Mạnh: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Từ bây giờ đến ngày Hai mươi tám chỉ còn có mười mấy ngày thôi, lại phải phiền bà có cần bất cứ điều gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Hai đứa này vẫn còn trẻ, ít nhiều cũng suy nghĩ chưa được thấu đáo cho lắm, chúng ta cũng phải đứng ra gánh vác nhiều một chút!”
“Hi hi, là người một nhà rồi, sao còn nói gánh vác với cả không gánh vác cơ chứ?” Bà Mạnh không ngờ rằng hôm nay lại có thể định được chuyện hôn nhân của Mạnh Tuần như thế này, quả thật tâm bệnh lớn nhất của bà đã bớt đi được, thế là bà lại càng nhiệt tình nói với bà Kha: “Chị xem thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, hay là để hai đứa nó về làm việc còn chúng ta cứ bàn bạc thêm một chút nhé?”
“Cũng được.” Bà Kha gật đầu nói với Kha Nhã Doanh: “Con và Tiểu Tuần về trước đi, ta và bà thông gia sẽ bàn thêm một chút nữa.”
“Ồ, vậy, chúng con xin phép về trước.” Kha Nhã Doanh cố nặn ra một nụ cười, gật đầu với bà Mạnh, liền bị Mạnh Tuần nắm lấy tay kéo ra ngoài.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, Kha Nhã Doanh vừa ngồi vào trong xe của Mạnh Tuần đã vội vàng nói: “Làm thế nào đây? Chúng ta không phải là sẽ thực sự đính hôn đấy chứ? Em vẫn còn muốn đi cùng Tiểu Quả dự triển lãm tranh lưu động!”
“Nếu chúng ta không diễn vở kịch này trước thì triển lãm của Hạ Tiểu Quả chỉ e rằng sẽ không mở được nữa rồi.”
Kha Nhã Doanh nghe thấy lời của Mạnh Tuần thì cúi đầu. Cô biết điều Mạnh Tuần nói là sự thực nhưng cô vẫn thấy rất khó chấp nhận, miệng bắt đầu méo xệch, gần như sắp khóc: “Nhưng nếu Tiểu Quả biết được chuyện em và anh đính hôn thì không cần biết là giả hay thật, chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nổi đâu! Nói không chừng anh ấy sẽ tức điên lên mất…”
“Không để Tiểu Quả biết là được, đúng không?” Mạnh Tuần có vẻ như là không chịu được dáng vẻ lúc này của Nhã Doanh, nhíu mày nói: “Anh ấy không phải là sẽ đi tham gia triển lãm lưu động ngay lập tức sao? Đợi anh ấy thành danh quay trở lại thì chúng ta có thể chia tay được rồi.”
“Vậy ngộ nhỡ nếu làm giả thành thật thì sao? Ngộ nhỡ đến lúc đó bố mẹ em không để em chia tay với anh thì sao?”
“Vậy bây giờ em muốn thế nào? Nói với bố mẹ em là bây giờ em không muốn đính hôn với anh sao? Cũng không làm triển lãm tranh cho Tiểu Quả nữa sao?”
Câu hỏi của Mạnh Tuần khiến Kha Nhã Doanh im lặng, không nói được một lời, cô nhìn Mạnh Tuần bằng cặp mắt đáng thương mở to, ngân ngấn nước. Mạnh Tuần cũng không biết nói gì, miễn cưỡng day day trán, thở dài một tiếng: “Chỉ là đính hôn mà thôi, đâu phải là kết hôn chứ! Đừng nói trước đến việc đính hôn này có thành hay không, cho dù có làm giả thành thật thì chúng ta cũng không thể nói rằng đính hôn xong sẽ phải kết hôn ngay. Em còn lo anh sau này sẽ giữ em hay sao?”
“Không phải là em lo anh…”
“Vậy em lo lắng điều gì? Chuyện về phía bố mẹ anh, anh sẽ chịu trách nhiệm, còn về phần bố mẹ em, kể từ lúc bắt đầu em lấy anh ra đóng vai bạn trai giả làm vỏ bọc thì quả bom dù đã bị chôn vùi thì sớm muộn gì một ngày nào đó cũng sẽ phải nổ thôi.”
“Nhưng đối với bố mẹ em thì chuyện em đổi bạn trai và đổi vị hôn phu sẽ gây ấn tượng hoàn toàn khác nhau đó!”
“Đây chính là cái giá phải trả cho việc em muốn tổ chức triển lãm tranh cho Hạ Tiểu Quả.” Mạnh Tuần nhìn vào đôi mắt của Kha Nhã Doanh, chậm rãi nói: “Em muốn đạt được điều gì thì nhất định phải mang một thứ gì đó ra để đánh đổi. Bây giờ, em có thể đi nói với bố mẹ em là em không muốn đính hôn với anh nữa, cũng có thể nói với họ là hai chúng ta vốn chỉ diễn kịch thôi. Chỉ cần em xác định là em đồng ý từ bỏ cơ hội lần này của Hạ Tiểu Quả.”
Mạnh Tuần nói xong, thu ánh mắt về, cầm chìa khóa, khởi động xe. Anh im lặng lái xe đi hết một con phố rồi Kha Nhã Doanh mới lên tiếng, giọng lầu rầu: “Em… em không từ bỏ.”
Mạnh Tuần thờ ơ gật đầu, anh vốn đã đoán trước được đáp án này.
Buổi sáng ngày hôm sau, bà Kha đưa Mạnh Tuần đến ngân hàng làm thủ tục vay tiền, Mạnh Tuần nhận được tiền xong đã chuyển ngay vào tài khoản của Kha Nhã Doanh năm trăm ngàn. Kha Nhã Doanh lấy được tiền thì một mình đi tìm Sở Nguyệt, cô nhờ Sở Nguyệt giúp cô giấu chuyện khoản tiền này là do cô tự đưa mà để cho Hạ Tiểu Quả tưởng rằng Sở Nguyệt vì coi trọng tài năng của anh mà mở cho anh một cơ hội, giúp anh bỏ ra trước khoản tiền năm trăm ngàn để anh tham gia triển lãm tranh, đợi anh trở về rồi trả dần.
Sau khi Kha Nhã Doanh trao đổi xong với Sở Nguyệt thì cô đến tìm Tiểu Quả để nói cho anh tin tốt này. Hạ Tiểu Quả lúc mới nghe tin này, không hề tin, anh gọi điện cho Sở Nguyệt để xác nhận lại, giọng vẫn run run. Trong điện thoại, Sở Nguyệt cũng động viên Tiểu Quả thêm một lần nữa, còn dặn dò anh không nên nói lại chuyện này với người khác để tránh việc những người tham gia triển lãm khác cũng đòi đưa ra yêu cầu tương tự. Hạ Tiểu Quả cảm ơn rối rít và thêm, đảm bảo đối giữ kín chuyện này, kết thúc cuộc điện thoại với Sở Nguyệt mà anh vẫn còn ôm điện thoại hồi lâu, chưa thực sự tỉnh cơn mơ màng.
“Tự nhiên anh lại có thể được tham gia cuộc triển lãm lưu động này hay sao?” Hạ Tiểu Quả nhìn Kha Nhã Doanh, trong ánh mắt vẫn hiện lên sự mơ màng, hưng phấn và e sợ, không dám tin vì tất cả như một giấc mơ vậy.
“Đúng vậy, anh thực sự có thể tham gia được rồi!” Kha Nhã Doanh ngân ngấn nước mắt bước, ôm lấy Hạ Tiểu Quả. Không ai hơn cô có thể hiểu được, cơ hội này quan trọng đối với Tiểu Quả đến nhường nào, không ai có thể hiểu được điều này hơn cô. Con đường mà Tiểu Quả đi từ trước đến nay có biết bao gian nan, trắc trở. Vậy nên làm sao cô có thể khiến anh phải từ bỏ, từ bỏ ước mơ lớn nhất và sự nỗ lực không biết mệt mỏi cơ chứ? Làm sao cô có thể nhẫn tâm nhìn anh chỉ vì hiện thực tàn khốc mà buộc phải chôn vùi tất cả mơ ước và hy vọng của anh chứ? Cô yêu anh nên cô sẽ dùng tất cả sức lực của mình để giúp anh bay lên bầu trời, dang rộng đôi cánh!