Nếu Anh Nói Anh Yêu Em - Chương 52

Tác giả: Meili

Hai ngày sau, Kha Nhã Doanh cùng Mạnh Tuần ra khỏi thành phố đi công tác. Vì thời gian rất gấp, tối hôm nọ đến liền sắp xếp một bữa cơm với khách. Người Trung Quốc thường bàn bạc công việc trên bàn rượu, Tổng giám đốc Trương mang người hầu rượu đi cùng, Kha Nhã Doanh vốn là con gái, lại là thiên kim tiểu thư của Bí thư thành ủy thành phố, tự nhiên có thể lượng thứ, nhưng như vậy tất cả áp lực dồn lên vai Mạnh Tuần. Quả nhiên một mình anh không thể đấu được nhiều người, vừa đặt cốc xuống, mặt anh đỏ lựng. Kha Nhã Doanh thấy mắt Mạnh Tuần như bắt đầu đỏ lên, muốn giơ cốc lên nhưng bị anh gạt xuống: “Em bỏ xuống!”
“Ha ha, xem ra Tiểu Mạnh quả nhiên là người biết đau lòng!” Tổng giám đốc Trương vừa cười vừa nói. Mặc dù Kha Nhã Doanh không nói rõ quan hệ của cô và Mạnh Tuần, nhưng Tổng giám đốc Trương sớm đã coi hai người họ là một đôi, bây giờ thấy bộ dạng Mạnh Tuần ân cần chăm sóc, bảo vệ như vậy, càng khẳng định chắc chắn.
“Tổng giám đốc Trương, xin anh đừng chê cười chúng tôi! Tiểu Mạnh thực sự uống rất nhiều rồi, anh cũng đừng ép anh ấy nữa!” Kha Nhã Doanh có chút lo lắng, Mạnh Tuần không cho cô uống rượu nên cô chỉ có thể nhẹ nhàng khẩn cầu Tổng giám đốc Trương, giải vây cho Mạnh Tuần.
“Thế này đi… Đại tiểu thư Kha đã lên tiếng, vậy hay là hôm nay dừng ở đây đi?” Tổng giám đốc Trương nửa cười nửa không cười nhìn Mạnh Tuần. Mạnh Tuần cúi đầu, cầm cốc rượu đầy, nâng cốc với Tổng giám đốc Trương uống cạn một hơi. Mặt Kha Nhã Doanh biến sắc, muốn nói điều gì đó thì Mạnh Tuần nhìn cô, cười nói với Tổng giám đốc Trương: “Để Tổng giám đốc Trương phải chê cười. Anh đừng bận tâm với câu nói của Nhã Doanh, cô ấy là con gái, không hiểu lễ nghĩa trên bàn rượu của nam tử chúng ta. Cốc vừa rồi coi như tôi thỉnh tội với anh, tối nay là một cơ hội hiếm có, nhất định không say không về!”
“Ha ha ha, Tiểu Mạnh quả nhiên là người hào sảng!” Lúc này, Tổng giám đốc Trương mới sảng khoái. “Gì mà đền tội với không đền tội. Tôi và bí thư Kha quen biết lâu năm. Tiểu Mạnh, cậu quả nhiên là một nhân tài! Được, tối nay phải giống như cậu nói, chúng ta không say không về!”
Kha Nhã Doanh nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Trương, lúc này mới kịp định thần lại, vừa nãy suýt nữa cô đã làm hỏng việc, do đó cũng không dám tùy tiện mở lời, chỉ có thể nhìn Mạnh Tuần dốc hết cốc này đến cốc khác uống cạn. Đợi tiễn Tổng giám đốc Trương ra khỏi nhà hàng, nhìn bóng xe của họ đi xa, Mạnh Tuần cuối cùng mới thả lỏng người, tựa vào tường, ngồi xuống.
“Haiz, sao anh ngồi ở đây? Em đỡ anh về nhé!” Kha Nhã Doanh lo lắng, đưa tay ra muốn đỡ Mạnh Tuần dậy.
“Đợi chút, cho anh nghỉ một lát.” Mạnh Tuần xua xua tay, nhắm mắt, ngồi tựa vào tường, khẽ cau mày, bộ dạng đau đớn. Kha Nhã Doanh thấy bộ dạng anh như vậy không kìm được, nhưng không tiện ngồi cùng anh, đành đứng bên cạnh, khéo léo che ánh mắt hiếu kỳ của người khác. Cũng gần mười phút, Mạnh Tuần mới men theo tường, đứng dậy: “Đi thôi, về quán rượu.”
Kha Nhã Doanh giơ tay muốn đỡ Mạnh Tuần, liền bị anh đẩy ra: “Không cần, tự anh đi được.”
“Anh say thế này, cố làm gì chứ?” Kha Nhã Doanh cay đắng thu tay, khẽ lẩm bẩm. Mạnh Tuần bỗng dừng lại, nói: “Anh không sao.”
“Thực sự anh không cần phải như thế này. Anh có thể không uống, ông ấy có thể làm gì chứ? Ông ấy vẫn muốn bố em làm việc giúp ông ấy, em không tin ông ấy dám đắc tội với c!” Kha Nhã Doanh lẩm bẩm, có chút bất mãn.
“Ông ấy không dám đắc tội với ba em, nhưng chưa chắc không thể cho anh một cú đấm.” Mạnh Tuần giơ tay xoa xoa huyệt thái đương, dựa vào tường nghỉ một chút, mới nói tiếp: “Bây giờ số vốn của anh vẫn thiếu, nếu không nhanh chóng lấy được hợp đồng của ông ấy thì càng phiền phức hơn. Sáng sớm mai chúng ta đến tìm ông ấy, xem có thể nhanh chóng ký kết hợp đồng này không.”
“Hả? Gấp như vậy sao? Trước đây không phải anh nói từ từ làm sao?” Kha Nhã Doanh có ý nghi ngờ. Đầu tiên khi Mạnh Tuần tìm sự giúp đỡ của cô, vẫn nói đừng quá lo lắng, lo lắng bị người khác phát hiện, bây giờ sao gấp gáp như vậy?
“Trước đây, anh không biết mẹ anh đã phát hiện ra thân phận của Phi Phi. Bây giờ việc này không thể kéo dài. Nửa tháng nay anh luôn gấp gáp chuẩn bị cho dự án này, chính là muốn nhanh chóng giải quyết việc này, như vậy ngộ nhỡ gia đình anh vì chuyện của Phi Phi mà ép buộc anh, anh cũng còn có đường lui.”
“Ồ, vậy thì tốt, sáng sớm mai em đi cùng anh, xem có thể ép Tổng giám đốc Trương ký hợp đồng không.” Kha Nhã Doanh nhớ lại những lời trước đây bà Mạnh đến tìm cô, cũng cảm thấy việc này cũng cần phải tăng tốc. Mạnh Tuần gật đầu, đứng thẳng người, khẽ bặm môi, nói với Kha Nhã Doanh: “Cảm ơn em!”
“Cảm ơn gì chứ, em cũng vì giúp Phi Phi.” Kha Nhã Doanh bất giác bặm môi, Mạnh Tuần khẽ cười: “Cũng cần phải cảm ơn em. Phi Phi có được một người bạn như em, một người bạn rất tốt.”
Kha Nhã Doanh thấy được sự cô đơn và bất lực trong mắt Mạnh Tuần, trong lòng thầm than. Tấm chân tình và sự hy sinh của Mạnh Tuần với Phi Phi, đến cô đứng ngoài cũng thấy cảm động, Phi Phi sao có thể không động lòng chứ?
Sáng sớm ngày thứ hai, Kha Nhã Doanh cùng Mạnh Tuần đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Trương, nhưng họ đợi đến gần mười hai giờ, Tổng giám đốc Trương mới lò dò đến, vừa bước vào, vội vàng xin lỗi: “Ây da, ngại quá, ngại quá, tôi họp cả buổi sáng. Như vậy đi, hôm nay tôi mời, chúng ta tìm một nơi nào đó vừa ăn vừa bàn!”
Kha Nhã Doanh vừa nghe thấy muốn ăn cơm, trong đầu lo lắng, đang nghĩ từ chối, Mạnh Tuần kéo tay cô, cười nói với Tổng giám đốc Trương: “Có thể cùng Tổng giám đốc Trương ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh!”
“Ha ha ha, Tiểu Mạnh, tôi rất thích tính cách của cậu! Đi, đi, đi!” Tổng giám đốc Trương vừa nói vừa đưa Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh ra ngoài. Mạnh Tuần quay lại nhìn, phát hiện chỉ có cô thư ký đi bên cạnh Tổng giám đốc Trương, không thấy hai người uống rượu cùng ngày hôm qua, trong lòng bỗng thấy thoải mái.
Tổng giám đốc Trương chọn một nhà hàng Tứ Xuyên cao cấp, mặc dù lần này không uống rượu mạnh như tối hôm qua, nhưng món ăn quá cay khiến dạ dày của Mạnh Tuần đau âm ỉ. Mặc dù như vậy, anh vẫn cố tỏ ra bộ dạng đang hưởng thụ, vui vẻ ăn. Đến cuối bữa, Mạnh Tuần thấy trước mắt trở nên tối tăm. Anh cố đứng lên, đang định đi thanh toán, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng dâng lên mùi tanh rồi trào ra ngoài.
“Mạnh Tuần!” Kha Nhã Doanh kinh ngạc kêu lên, Mạnh Tuần mặt tái mét, từ từ đổ gục xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc