Vai diễn của Mạnh Tuần được sắp xếp ổn thỏa rất nhanh. Kha Nhã Doanh nhân cơ hội Hạ Tiểu Quả ra ngoài phác thảo, hẹn Mạnh Tuần đến một nhà hàng Hàng Châu gần nhà cô ăn tối. Nhưng bà Kha sớm đã tới đó trước, tìm một chỗ vô cùng kín đáo, có vị trí quan sát thuận lợi, chờ đợi sự xuất hiện của con rể tương lai.
Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh vừa bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ liền nhiệt tình chào đón, Kha Nhã Doanh nhân cơ hội này quan sát một lượt, thấy bà Kha đang ngồi ở một góc cách đó không xa. Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đến chỗ ngồi đã đặt trước, Kha Nhã Doanh ngồi cạnh Mạnh Tuần, cố ý che hết tầm nhìn của bà Kha, Mạnh Tuần cúi xuống lấy khăn ăn, nói thầm với cô: “Đừng căng thẳng, là tôi phải đối mặt chứ đâu phải cô.”
Câu nói của Mạnh Tuần khiến cho Kha Nhã Doanh thấy thoải mái hơn một chút, cô lấy thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, mỉm cười, ngồi nhích lại gần Mạnh Tuần: “Giờ anh bắt đầu thấy căng thẳng rồi sao? Hay là thức ăn không ngon?”
“Sao thế được?” Mạnh Tuần gọi món tôm nõn Long Tĩnh, hỏi cô: “Chọn món này nhé?”
“Được!” Thực ra Kha Nhã Doanh cũng muốn gọi món này, nhưng vì giá cả khiến cô do dự, thấy Mạnh Tuần hào phóng như vậy, cô cũng thấy thoải mái hơn. Hai người cùng gọi thêm món sườn xào chua ngọt, mã lan đầu, cá chép Tây Hồ và bánh cua chiên mật. Kha Nhã Doanh lúc này mới hài lòng gập cuốn thực đơn lại, cười nói với Mạnh Tuần: “Không ngờ chúng ta lại có khẩu vị giống nhau như vậy. Trước đây, tôi nghe Phi Phi nói anh không thích ăn đồ cay, tôi còn sợ anh ăn không quen đồ ăn Hàng Châu nữa đấy.”
“Tôi không thích đồ ngọt, như đồ ăn Thượng Hải chẳng hạn, còn thức ăn Hàng Châu thì có thể chấp nhận được.” Nghe Kha Nhã Doanh nhắc đến Đồng Phi Phi, nét mặt Mạnh Tuần bỗng toát lên vẻ dịu dàng, anh khẽ mỉm cười. “Phi Phi nấu ăn rất ngon, còn cô thì sao? Bình thường có hay nấu ăn không?”
“Tôi đâu có khéo tay như Phi Phi! Mặc dù trước đây khi du học bên Nhật, tôi cũng tự nấu ăn, có điều tài nghệ nấu nướng so với Phi Phi thì còn thua xa.” Kha Nhã Doanh khẽ nhăn mũi, thở dài: “Phi Phi rất giỏi, cô ấy không chỉ nấu ăn ngon, mà còn biết mát xa vô cùng điêu luyện! Sau này ai mà lấy được cô ấy thì thật là có phúc!”
“Cô ấy từng học mát xa sao?” Trong lòng Mạnh Tuần có chút khó chịu. Anh biết Phi Phi sở dĩ biết nấu ăn là vì trước đây từng làm thêm trong một nhà hàng, lẽ nào cô ấy từng làm gái mát xa?
“Vâng, trước đây Tống… Khi người nhà cô ấy bị bệnh, cô ấy không thuê được hộ lý, liền tự mình học mát xa. Sau đó, cô ấy chăm sóc còn tốt hơn cả những nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp nữa kia, bác sĩ cũng phải khen cô ấy.”
“Người nhà?” Mạnh Tuần cau mày. “Tôi từng nghe cô ấy nói, khi cô ấy còn rất nhỏ, cha mẹ đã qua đời, bà nội đã nuôi dưỡng cô ấy trưởng thành, sau đó bà nội cô ấy cũng bị bệnh rồi qua đời. Vậy cô nói người nhà mà cô ấy chăm sóc chu đáo kia chắc không phải cha mẹ hoặc bà nội cô ấy?”
Kha Nhã Doanh ngây người, cô không ngờ Đồng Phi Phi đã kể rõ chuyện gia đình với Mạnh Tuần, cô không biết Đồng Phi Phi đã từng nhắc đến Tống Quân An và bà Tống trước mặt Mạnh Tuần chưa, vì vậy cũng không dám tùy tiện trả lời. Mạnh Tuần nhìn vẻ mặt của Kha Nhã Doanh, biết chắc mình đã đoán đúng. Năm năm trước, anh cũng biết Đồng Phi Phi ngoài bà nội ra, vẫn còn có một người mà cô rất coi trọng, nhưng anh không biết người đó là ai, bây giờ thì anh có thể đoán ra được, người này chắc chắn là “người nhà” mà Kha Nhã Doanh nói đến.
Kha Nhã Doanh đang không biết nên trả lời như thế nào thì nhân viên phục vụ bưng món sườn xào chua ngọt tới. Kha Nhã Doanh vội vã cầm đũa, đổi chủ đề: “Món này rất ngon, là đặc sản ở đây đấy, anh nếm thử xem thế nào?”
Mặc dù giá tiền các món ăn của nhà hàng này rất đắt, nhưng quả thật hương vị các món ăn ở đây rất ngon. Toàn bộ màu sắc, hương thơm, mùi vị của các món cao lương mỹ vị này khiến tâm trạng của hai người vui lên rất nhiều. Kha Nhã Doanh không dám nhắc đến Đồng Phi Phi, Mạnh Tuần cũng không truy hỏi đến cùng, hai người kể cho nhau nghe những chuyện thú vị khi ở nước ngoài, cuối cùng vừa trò chuyện vừa cười đùa vui vẻ, ăn xong bữa tối.
Sau khi thanh toán, Mạnh Tuần đứng lên trước, sau đó ân cần kéo ghế cho Kha Nhã Doanh, giúp cô cầm áo khoác, cầm tay cô. Kha Nhã Doanh né tránh theo bản năng, Mạnh Tuần nói nhỏ vào tai cô: “Mẹ cô vẫn đang nhìn chúng ta đấy.”
Kha Nhã Doanh cứng người, Mạnh Tuần hơi mạnh tay, kéo Kha Nhã Doanh sát vào anh. Kha Nhã Doanh cúi đầu, không động đậy, ngoan ngoãn để Mạnh Tuần nắm tay dắt đi. Hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe, Mạnh Tuần mới buông tay, từ trong túi áo móc ra một chùm chìa khóa. Kha Nhã Doanh đan hai tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay lúc nãy bị Mạnh Tuần cầm, khẽ xoa xoa.
Lên xe, Mạnh Tuần nhìn thoáng qua khuôn mặt e thẹn của Kha Nhã Doanh, nói: “Lúc nãy tôi cũng chỉ vì muốn diễn giống thật một chút thôi, cô không để tâm chứ?”
“Ừm, không sao. Chuyện đó phải cảm ơn anh!” Kha Nhã Doanh nhân cơ hội thắt dây an toàn, hít một hơi thật sâu, khi ngẩng lên, nét mặt đã tự nhiên hơn nhiều.
Vì nhà hàng ở gần nhà Kha Nhã Doanh nên hai người chưa nói được mấy câu thì đã về đến nhà. Mạnh Tuần lái thẳng xe đến dưới khu nhà của Kha Nhã Doanh, nhìn cô lên nhà an toàn, mới quay đầu lái xe rời đi. Kha Nhã Doanh vừa về tới nhà được một lát, bà Kha cũng về. Bà nhìn thấy Kha Nhã Doanh đang ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách, mỉm cười, trêu cô: “Sao hôm nay sớm như vậy đã về rồi? Sao con không cùng Tiểu Mạnh ở bên ngoài nói chuyện thêm một chút nữa?”
“Đây không phải là về để trả lời kết quả điều tra của mẹ sao?” Kha Nhã Doanh kéo bà Kha ngồi xuống sofa, mỉm cười ngẩng đầu, nũng nịu: “Thế nào ạ? Cũng được đó chứ? Anh ấy không phải do mẹ giới thiệu cho con sao? Mẹ có gì không yên tâm chứ?”
“Mẹ không giới thiệu cho con, để con tự mình thì làm loạn lên à?” Bà Kha giơ tay lên, gí vào trán Kha Nhã Doanh: “Con bé này, trước đây mẹ giới thiệu cho con bao nhiêu người đều không vừa ý, cuối cùng cũng có người lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư nhà ta rồi! Có điều mẹ thấy cậu ta đối với con cũng chỉ là ở mức bình thường, cũng chỉ biết kéo ghế, cầm áo giúp con, khi ăn cũng không gắp thức ăn cho con…”
“Trời ạ, bây giờ là thời đại nào hả mẹ? Còn gắp thức ăn nữa chứ? Chẳng hợp vệ sinh chút nào!” Kha Nhã Doanh cố tình hét to. “Hai đứa bọn con đều từng ở nước ngoài, người nước ngoài đều có chế độ ăn riêng, mẹ biết không?”
“Vênh váo cái gì? Con là người Trung Quốc chứ không phải người nước ngoài! Hơn nữa, mẹ cũng không phải đang nói về vấn đề gắp thức ăn này nọ, mẹ chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ta đối với con có tốt không?”
“Anh ấy đối với con rất tốt! Thật đấy! Nếu không, bao nhiêu người theo đuổi con như vậy, làm sao con lại coi trọng anh ấy chứ?” Kha Nhã Doanh thầm nghĩ, may mà bố đang đi công tác, không ở nhà, nếu không nhìn thấy cô hô to gọi nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ phải nghe những lời lải nhải kiểu như: “Con gái thì phải khéo léo, dịu dàng, thanh nhã…” này nọ.
“Được rồi, nếu như cậu ta thực sự đối tốt với con như vậy thì được. Thực ra gia thế nhà cậu ta mẹ cũng rất hài lòng, lần này do dì con trước mặt mẹ nói con người Tiểu Mạnh tốt thế này thế kia, mẹ mới để hai đứa gặp mặt, ai ngờ con lại vừa ý.”
“Gia thế nhà anh ấy rất tốt mà! Mẹ đừng lúc nào cũng muốn con đi tìm những vị công tử giàu có, quyền cao chức trọng! Mẹ không phải không biết, cha thực ra cũng không thích con qua lại với những vị công tử giàu có, quyền cao chức trọng đó.”
“Cha con chỉ không cho phép con làm cái này, không cho phép con làm cái kia, chứ xưa nay không hề quan tâm đến việc đại sự của con!” Bà Kha cau mày oán trách. “Thôi bỏ đi, nói về chuyện con với Tiểu Tuần trước đã. Mẹ thấy cậu ta cũng không giống kẻ háo sắc, nhưng dù sao con cũng nên cẩn thận, phải giữ ý một chút. Con nói cũng có lý, tạm thời không nên để cậu ta đến nhà chơi, đợi tình cảm của hai đứa tiến triển ổn định rồi tính tiếp!”
“Con biết vẫn là mẹ hiểu con nhất mà!” Kha Nhã Doanh thở phào nhẹ nhõm, thân mật ôm cánh tay bà Kha, cam đoan nói: “Mẹ yên tâm đi, con tự biết chừng mực mà!”
Kiếp nạn lần này của Kha Nhã Doanh cuối cùng cũng dễ dàng hóa giải. Một tuần sau khi Hạ Tiểu Quả đi phác thảo về, đúng vào trước đêm Giao thừa. Kha Nhã Doanh cùng Hạ Tiểu Quả đi siêu thị mua sắm đồ Tết, Hạ Tiểu Quả nhìn Nhã Doanh nhặt hết túi đồ ăn này đến túi đồ ăn khác, bỏ vào xe đẩy, vội vàng ngăn cô lại: “Đủ rồi, đủ rồi, anh ở nhà một mình, ăn sao hết bao nhiêu đồ như vậy!”
“Sao chỉ có mình anh? Còn em nữa mà!” Kha Nhã Doanh vui vẻ, cười rạng rỡ.
“Em? Năm hết Tết đến em không phải ở nhà đón Tết với cha mẹ sao?” Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên hỏi. Anh biết Kha Nhã Doanh không nói cho người trong nhà biết về chuyện yêu đương của họ, vì vậy bình thường vào ngày Tết cô rất khó có thể ra khỏi nhà.
“Cho dù phải đón Tết cùng gia đình cũng không phải lúc nào cũng ở nhà!” Kha Nhã Doanh tinh nghịch lm mặt quỷ. “Nói tóm lại, nhất định có cơ hội tìm anh!”
“Em nên dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ.” Hạ Tiểu Quả cười. “Anh đón Tết một mình cũng quen rồi!”
“Đó là trước kia, bây giờ không phải anh đã có em rồi sao?” Kha Nhã Doanh nghiêng người nhìn Hạ Tiểu Quả, bĩu môi hỏi anh: “Hay là anh không muốn ở cùng em, chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh?”
“Sao thế được?” Hạ Tiểu Quả bị bộ dạng ra vẻ tủi thân của Kha Nhã Doanh khiến cho dở khóc dở cười, mặc dù biết rõ là cô chỉ đang làm nũng nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành: “Em có thể ở cùng anh, đương nhiên anh rất vui. Em muốn ăn gì nào? Sôcôla nhé?”
“Không thèm, bây giờ em đang giảm cân, không ăn cái này đâu!” Kha Nhã Doanh vội vàng ςướק lấy đồ trong tay Tiểu Quả, để lại vào giá để hàng. Đùa chắc, đó là loại sôcôla hảo hạng vô cùng đắt tiền, cô không nỡ để Tiểu Quả mua cho cô.
“Em không béo, giảm cân gì chứ?” Hạ Tiểu Quả lấy sôcôla từ trên giá hàng xuống, bỏ lại vào xe để đồ. Kha Nhã Doanh vẫn muốn nói thêm, Hạ Tiểu Quả nghiêm mặt, giữ lấy tay cô: “Em cảm thấy anh không mua nổi phải không?”
“Không phải, không phải, em không phải có ý đó!” Kha Nhã Doanh sợ đến nỗi mặt biến sắc. Hạ Tiểu Quả cười: “Đùa em thôi! Thực sự sợ anh giận đến thế cơ à? Đồ ngốc!”
“Hả?” Kha Nhã Doanh thực sự ngốc nghếch. Hạ Tiểu Quả nhìn bộ dạng ngây ngô của Kha Nhã Doanh, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, sắc mặt dịu dàng: “Doanh Doanh, trước đây là anh không tốt. Lần trước ở bệnh viện, Đồng Phi Phi đã mắng cho anh một trận, trong thời gian đó anh đã nghĩ rất nhiều. Nếu như anh cảm thấy bản thân mình không xứng với em, đáng lẽ nên nỗ lực cố gắng để xứng với em hơn, chứ không nên vô cớ tức giận với em…”
“Cái gì mà xứng với không xứng chứ, anh đừng lúc nào cũng nghĩ như vậy! Em chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với em cả…”
“Em nghe anh nói hết đã.” Hạ Tiểu Quả nhẹ nhàng ngắt lời Kha Nhã Doanh. “Anh hiện tại không xứng với em, đó là sự thật. Trước tiên không nói đến gia thế nhà em, mà nói đến bản thân em, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sau đó lại đi du học Nhật Bản, hiện tại công việc cũng rất ổn định. Còn anh thì từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, mặc dù dựa vào sự nỗ lực của như thể cũng thi đỗ đại học, nhưng cũng chỉ là một trường đại học tầm thường. Sau khi tốt nghiệp, suốt ngày ôm mộng họa sĩ, đến nay vẫn chưa làm nên trò trống gì, người như anh làm sao có thể mang lại cuộc sống yên ổn cho em đây?”
“Anh đừng nghĩ như vậy, anh vẽ rất đẹp, nhất định sẽ trở thành danh họa nổi tiếng! Hiện tại chỉ là anh chưa gặp được cơ hội thôi…”
“Vậy phải đến khi nào mới gặp được cơ hội đây, nếu cả đời không gặp được cơ hội thì sao?” Hạ Tiểu Quả cười chua xót. “Nếu như chỉ có mình anh, anh sẽ không ngại chờ đợi, cùng lắm thì cả đời sống trong cảnh nghèo đói, thiếu thốn. Nhưng bây giờ anh đã có em. Doanh Doanh, anh yêu em, anh muốn được ở bên cạnh em, anh phải có trách nhiệm của một người đàn ông. Vì vậy, thời gian trước anh đã đến mấy trường tiểu học phỏng vấn làm giáo viên mĩ thuật, đã có một trường thông báo cho anh đến dạy thử, sau Tết anh có thể đi làm rồi. Mặc dù đây không phải là một công việc tốt, nhưng cũng coi như là bước khởi đầu tốt đẹp. Anh sẽ tiếp tục cố gắng, từng bước, từng bước thực hiện giấc mơ của mình. Anh tin rằng sớm muộn cũng có một ngày anh có thể đàng hoàng đứng trước mặt cha mẹ em, nói với họ rằng, anh có thể mang lại hạnh phúc cho con gái họ. Doanh Doanh, em tin anh chứ?”
“Em tin, đương nhiên em tin anh rồi!” Mắt Kha Nhã Doanh đỏ hoe, cô cúi đầu, lục tìm khăn tay trong túi xách, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Hạ Tiểu Quả lấy chiếc khăn tay trong túi áo đưa cho cô, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu, cười dịu dàng: “Em đó, động một tí là khóc, nhưng không bao giờ nhớ mang theo khăn tay.”
“Đó không phải do em có anh rồi hay sao?” Kha Nhã Doanh vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm: “Anh thật đáng ghét… Ở siêu thị, hại người ta cảm động như vậy!”
“Được rồi, được rồi, là anh sai.” Hạ Tiểu Quả dở khóc dở cười, xung quanh đã có người lén nhìn về phía bọn họ, anh nhẹ kéo tay Kha Nhã Doanh, thì thầm dỗ dành cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu không, người ta lại cho rằng anh đang bắt nạt em đấy, ngộ nhỡ họ mời bảo vệ đến, vậy thì mất mặt lắm!”
Kha Nhã Doanh bị Tiểu Quả pha trò bật cười, cô lau khô nước mắt, nắm chặt tay Tiểu Quả: “Đi thôi, em mới là người không muốn mất mặt cùng anh đây này!”