Nếu Anh Nói Anh Yêu Em - Chương 12

Tác giả: Meili

Hai người ăn xong, đứng dậy ra về, Mạnh Tuần đứng lên kéo ghế cho Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi có chút giật mình vì đột nhiên được cư xử ân cần, suýt chút nữa thì bước hụt. Mạnh Tuần đỡ lấy cô, giọng nói gần trong gang tấc: “Cẩn thận!”
Một làn hơi nóng thổi qua gò má, Đồng Phi Phi cảm thấy đằng sau tai mình nóng rát lạ thường. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay Mạnh Tuần ra: “Cảm ơn!”
Mạnh Tuần chậm rãi thu bàn tay đang giơ ra giữa không trung, nắm chặt lại rồi buông ra, quay người đi thẳng, bước từng bước dài. Đồng Phi Phi đỏ mặt trước nụ cười mờ ám của chị Trương, bước theo Mạnh Tuần. Cô vừa bước ra đến cửa quán thì nhìn thấy một bé gái bán hoa đang chạy tới mời, cô bé giơ cao một bó hoa hồng lớn trước mặt Mạnh Tuần: “Anh ơi, mua tặng chị một bông hoa nhé!”
Gò má Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ ửng, cô vội vàng đi đến, nói: “Em gái à, bọn chị không mua hoa đâu.”
“Chị ơi, chị cứ để cho anh mua tặng chị một bông đi!” Cô bé nhìn cô với vẻ rất tội nghiệp. “Em chạy suốt cả buổi tối mà không bán được một bông nào. Lúc về mẹ em sẽ đánh em mất!”
Đồng Phi Phi cắn môi, rút từ trong túi ra hai mươi đồng, đưa cho bé gái, xoa xoa đầu cô bé rồi nói: “Chỗ này tồi tàn, người ít lại không an toàn, em thử đi ra ngoài đường lớn xem sao. Số tiền này em cất cho kỹ, còn hoa thì bọn chị không cần đâu.”
“Cảm ơn chị!” Cô bé cúi đầu thật thấp, ánh mắt ảm đạm mỉm cười. “Ở đường lớn có rất nhiều người bán hoa, em bị bọn họ đuổi về đây đấy. Tối rồi mà không bán hết chỗ hoa này thì mẹ em sẽ không cho em về nhà.”
Đồng Phi Phi ngây ra một chút, nhìn Mạnh Tuần có chút ái ngại. Mạnh Tuần thở dài rồi hỏi: “Chỗ hoa này em bán thế nào vậy?”
“Tám tệ một bông, chỗ này có tất cả năm mươi bông.”
“Được, anh đưa em bốn trăm tệ, em mau về nhà đi!”
Cô bé nhìn Mạnh Tuần rút từ trong ví ra bốn tờ tiền đỏ, xúc động tới mức nước mắt tuôn rơi, cô bé mân mê mấy tờ tiền, không ngừng cúi đầu, nói: “Em cảm ơn! Cảm ơn anh chị! Cảm ơn! Người tốt nhất định sẽ được báo đáp!”
“Được rồi, trời lạnh như vậy, em mau về nhà đi!” Đồng Phi Phi đón lấy bó hoa hồng mà đứa bé đưa, nhìn cô bé cẩn thận bỏ tiền vào trong túi áo, sau đó vẫy tay chào họ rồi rời bước đi.
“Hoa như thế này mà dám đòi tám tệ một bông!” Mạnh Tuần nhìn hơn nửa số hoa trong tay Đồng Phi Phi đã héo rũ, lắc đầu vẻ khinh miệt.
“Chẳng phải là anh đã mua nó rồi sao?” Đồng Phi Phi nhướng mày, nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra Thần Mặt Đen này không phải lúc nào cũng khiến người ta phải sợ hãi.
“Đó là do nó may mắn gặp được cô.” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi. “Không cần lấy bông nào mà cho không hai mươi đồng, cô mới thực sự là hào phóng đấy! Liệu có phải là lần nào nhìn thấy mấy người ăn xin bên lề đường cô cũng dễ dàng cho tiền như vậy không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Đồng Phi Phi mờ dần đi, mất một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Đúng đó.”
Thực ra Mạnh Tuần chỉ nói đùa, không ngờ Đồng Phi Phi lại phản ứng như vậy. Anh đang do dự định nói điều gì đó thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, giọng yếu ớt của Paul vang lên trong điện thoại: “Sếp à, cậu hết bận chưa? Mau mau đến đây uống với tôi vài cốc đi! Một mình đón Giáng sinh quả thực cô đơn lắm!”
Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi rồi trả lời: “Được, nửa tiếng nữa tôi đến gặp cậu.”
Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần ngắt điện thoại thì vội ngoan ngoãn lên tiếng: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi về một mình cũng không sao mà.”
“Cũng không phải là chuyện gì gấp, chỉ là một người anh em tìm tôi uống rượu cùng thôi, để tôi đưa cô về trước đã.” Mạnh Tuần nhân tiện giải thích thêm một câu rồi mở cửa xe. Đồng Phi Phi ôm bó hoa hồng lớn, cẩn thận ngồi vào trong xe. Mạnh Tuần nhìn cô hơi khó khăn trong việc thắt dây an toàn liền đưa tay đón lấy bó hoa trong tay cô rồi đặt xuống ghế sau.
Kết quả là đến khi anh đưa Đồng Phi Phi về, đánh xe đến chỗ Paul thì mới phát hiện ra bó hoa kia vẫn nằm cô độc trên ghế sau.
Mạnh Tuần mở cánh cửa phía sau, suy nghĩ mất một giây rồi nhẹ nhàng cầm bó hoa lên, đem nó bước vào trong quán bar, sau đó tìm thấy Paul đang nằm gục trên sofa, anh đập mạnh tay, nói: “Sao rồi, chưa câu được em nào à? Cho cậu chút đạo cụ này!”
“Trời ơi? Đây là cái gì vậy?” Paul ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn bó hoa đỏ rực đang nằm trong lòng với ánh mắt như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. “Hoa hồng ư? Cậu nhặt được ở đâu vậy?”
“Cái gì mà nhặt chứ? Tôi bỏ ra bốn trăm nhân dân tệ để mua đấy!” Mạnh Tuần nhấc chai rượu trên bàn lên, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Paul nhìn cử chỉ mạnh mẽ của Mạnh Tuần, sau khi đưa ánh mắt dò xét khắp người anh phải đến n lần, cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ dè dặt: “Nhìn bộ dạng của cậu thế này… liệu có phải là đi tán tỉnh không được, bị người ta vô tình từ chối không đấy?”
“Đầu óc của cậu có thể suy nghĩ thực tế một chút được không?” Mạnh Tuần trừng mắt nhìn Paul một cái, nhón một miếng thịt bò khô, bỏ vào miệng, chau mày phàn nàn: “Thật khó ăn!”
“Hic, cậu còn chối là mình quá khó tính, kén chọn sao?” Paul cầm ly rượu, ngồi xuống, huých cánh tay vào vai Mạnh Tuần, không chút ngại ngần hỏi: “Xem nào, cậu có chuyện gì không vui sao? Nói ra đi mà!”
Mạnh Tuần quay đầu lại nhìn Paul. Ánh đèn trong quán bar vốn mờ mờ càng khiến cho vẻ mặt anh mơ hồ hơn, anh chậm rãi mở lời: “Cậu còn nhớ cách đây năm năm, chúng ta đã gặp một cô gái ở quán bar không?”
“Năm năm trước ư?” Paul đang định nói rằng chuyện của năm năm trước thì ai còn nhớ chứ, nhưng đột nhiên sững lại, ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần. “Cậu không định nói đến cái hôm mà cậu say rượu quậy tưng bừng, cái cô gái đó đã cùng cậu qua đêm đấy chứ?”
“Chính là cô ấy.” Mạnh Tuần khẽ gật đầu, thần sắc của Paul có chút gì đó hơi phức tạp: “Tôi vẫn còn nhớ năm đó cậu còn dành rất nhiều tâm trí để đi tìm cô ấy nhưng có vẻ như cô ấy bỗng nhiên bốc hơi vậy. Sao hả, cậu vừa gặp lại cô ấy hay sao? Cô ấy có nhận ra cậu không?”
“Có vẻ là không.” Mạnh Tuần suy nghĩ một lúc rồi tự cười chế giễu mình. “Nếu không phải cô ấy đã nói ra thân thế của mình thì tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ mãi mãi không bao giờ nhớ ra cô ấy là ai.”
“Ồ? Cô ấy thay đổi quá nhiều ư?”
Mạnh Tuần mím chặt môi, trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Thực ra thì không hề.”
“Vậy làm thế nào mà cậu lại…”
“Tôi cũng không nhớ ra cô ấy là ai, nhưng tôi nghĩ, có lẽ mình đã nhận ra cô ấy.”
Paul cúi đầu vẻ thất vọng, vuốt vuốt mặt, giọng điệu ai oán: “Sếp à, nếu cậu thực sự chỉ muốn kể chuyện theo kiểu tự kể tự nghe thì cứ tự nhiên. Dù sao với khả năng hiểu của tôi thì càng lúc tôi càng không hiểu rốt cuộc cậu muốn nói gì.”
Mạnh Tuần nhìn Paul với vẻ không hài lòng, khẽ cười: “Năm đó, trong khung cảnh mờ tối, cô ấy lại trang điểm quá đậm tới mức như muốn dọa người ta, người thì gầy như ma, so với bây giờ đương nhiên là hoàn toàn không giống rồi. Nhưng ánh mắt của cô ấy thì không thay đổi. Tôi nghĩ rằng, tôi bắt đầu nhận ra cô ấy có lẽ là vì ánh mắt dửng dưng, lạnh lùng đó.”
Mạnh Tuần cúi đầu, rút một điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đã từng đưa cô ấy đến “Lẩu Đá”.”
“Hả?” Lần này thì đúng là Paul thực sự bị sốc, bởi vì Mạnh Tuần rất hiếm khi đưa một người con gái đến nơi đó. Anh và những đối tượng hẹn hò, gặp mặt thường hẹn ở những nơi đại loại như quán cà phê. Quán lẩu đó thực ra được xem như một nơi rất riêng tư của anh.
“Cậu có biết tại sao mà hồi đó tôi thường muốn kéo cậu đến đó không?”
“Lẽ nào không phải là vì Alex không thích ăn lẩu nên nhân lúc cậu ta không có ở đó, cậu muốn tôi đi cùng để thỏa mãn ham muốn ăn uống?”
Mạnh Tuần lắc đầu. Anh ngả người vào sofa, giọng nói trầm khàn: “Thực ra, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy không phải là ở trong quán bar, mà là gặp ở trước cửa quán lẩu đó. Hôm đó, tôi đi một mình, vừa thanh toán xong, đang đi ra thì cô ấy đột nhiên lao đến, ngã ngay trước mặt tôi. Theo sau là một người đàn ông người nồng nặc mùi rượu, hắn ta chạy đến túm lấy tóc cô ấy, vừa dúi vừa đánh. Người đàn ông đó cố kéo cô ấy từ dưới đất lên nhưng cô ấy cố vịn vào bậc thềm bên đường, sống ૮ɦếƭ không chịu buông tay. Cô ấy không hề rơi nước mắt, cũng không la hét, chỉ cắn chặt môi, bám chặt vào bậc thềm. Tôi thấy mười đầu ngón tay của cô ấy rớm máu, tóc cũng như thể sắp bị kéo đứt nên đã chạy đến, đuổi người đàn ông đó đi. Sau đó, khi tôi đỡ cô ấy dậy, cô ấy cúi đầu, nói với tôi một tiếng: “Cảm ơn”, tôi mới biết là cô ấy không bị câm.”
“Á? Vậy tại sao lúc đó cô ta không ên tiếng kêu cứu?”
Mạnh Tuần nhìn Paul, cúi xuống vẩy tàn thuốc: “Cậu quên là sau đó, khi chúng ta gặp cô ấy trong quán bar, cô ấy đang làm gì sao?”
Paul hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên như bừng tỉnh: “Vị khách đó là người muốn cô ấy bán thân ư?”
Mạnh Tuần gật đầu: “Lúc tôi đuổi người đàn ông đó đi, hắn ta vẫn còn luôn miệng chửi rủa, nói cái gì đó đại loại như đã hầu rượu rồi sao lại không thể qua đêm được chứ? Đã mang tiếng đi làm gái rồi lại còn giả vờ trong sạch cái gì cơ chứ? Thế nên lúc đó mặc dù có rất nhiều người nhìn thấy cô ấy bị bắt nạt, nhưng họ đều không ra tay cứu giúp.”
Paul than một tiếng: “Tôi đã nói rồi mà, dạo đó tôi cũng tự hỏi sao cậu khi có việc hay không có việc cũng suốt ngày kéo tôi đến cái quán lẩu đó, thì ra là chỉ muốn xem liệu có thể gặp lại cô ấy hay không. Chả trách sau đó chúng ta đi đến quán bar, hễ nhìn thấy cô ấy là cậu chăm chú, không dứt ra được. Nhưng lúc đó cô ấy có vẻ như không nhận ra cậu, đúng không? Thật quá đáng, dù sao thì cậu cũng là vị ân nhân cứu mạng của cô ấy mà.”
“Ân nhân cứu mạng ư?” Mạnh Tuần bật cười. “Trong tình cảnh đó thì cậu nghĩ là cô ấy có thể nhìn rõ được tôi là ai hay sao? Lúc đó cô ấy không bị người đàn ông đó giày vò tới mức có thể ngất đi, tôi đã rất khâm phục cô ấy rồi!”
Paul cắn môi tỏ vẻ bằng lòng: “Cũng đúng, thật không thể tưởng tượng nổi sự mạnh mẽ của cô ẩy, bộ dạng cô ấy lúc đó thật thảm hại nhưng vẫn tỏ ra vô cùng kiên cường, không ngờ sức chịu đựng lại tốt đến vậy.”
“Đúng thế.” Mạnh Tuần nhớ lại chuyện lần trước Đồng Phi Phi cùng anh chơi tennis rồi gật đầu. “Cô ấy thực sự là người rất kiên cường, biết chịu đựng.”
“Thực ra tôi rất tò mò, đêm đó… cậu và cô ta… rốt cuộc là có…”
“L giường?” Mạnh Tuần nói ra hai từ đó một cách dứt khoát. Paul có chút xấu hổ, cười ngượng ngập: “Thôi vậy, dù sao thì cũng đã qua rồi…”
“Chúng tôi đã lên giường, nhưng cuối cùng không làm gì.” Mạnh Tuần cúi đầu, dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn rồi lại ngẩng lên, nhìn bộ dạng choáng váng của Paul mà không nhịn được cười. “Có đến mức phải ngạc nhiên như vậy không?”
Paul tròn mắt nhìn Mạnh Tuần, cầm bao thuốc, rút ra một điếu rồi châm lửa hút, cố ý chế nhạo anh: “Thế thì cậu bị làm sao vậy? Đến lúc lâm trận lại co vào ư? Hay là muốn mà không có gan làm?”
Mạnh Tuần không hề phản bác. Ngón tay anh vẽ qua vẽ lại mấy vòng tròn vô nghĩa bên cạnh chai rượu, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chẳng phải là cậu đã từng hỏi tôi lý do tại sao sau đêm đó tôi dường như bỗng nhiên nghĩ thông, hiểu ra được rất nhiều điều sao? Thực ra, nguyên nhân chủ yếu chính là vì cô ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc