Anh nhớ như phát bệnhKỷ Huyên kinh ngạc thấy Tư Ngôn nói với mình lời xin lỗi, sau khi kịp phản ứng lập tức xua xua bàn tay: “Tôi không trách cô, chúng ta quen nhau như vậy, chẳng lẽ tôi không hiểu cô sao?”.
Tư Ngôn nhìn Kỷ Huyên khuôn mặt chân thành hiếm thấy, bất giác xì xì mũi, khàn khàn giọng hỏi: “Khả năng của tôi thực sự rất kém phải không? Anh làm tốti như vậy, tôi chỉ luôn theo sát phía sau, mọi người đều không thích tôi”.,
“Tại sao lại nghĩ vậy?”. Kỷ Huyên cười,. “Ai không thích cô nào? Chẳng phải chỉ cần tôi thích cô là được rồi sao, nhiều người thích quá cũng không tốt, tôi sẽ cảm thấy rất áp lực.”. Anh ta cười hi hi, cố ý trêu đùa.
Tư Ngôn lườm anh ta một cái, tảng đá nặng đè nén trong lòng dường như cũng nhờ nụ cười của anh mà nhẹ bớt một chút: “Biết anh trêu trọc chọc tôi, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa”.
Kỷ Huyên nhìn đôi mắt sưng lên như hạch đào của Tư Ngôn, lại thêm cái mũi đỏ đỏ, sắc môi nhợt nhạt, trong lòng vô thức trở nên mềm yếu, từ sâu thẳm cõi lòng dậạy lên từng đợt sóng âm ỉ, khiến cho anh như đắm sâu trong biển nước vô biên không có cách nào thoát khỏi, anh đã sớm biết Tư Ngôn đối với anh mà nói có chút đặc biệt, nhưng không nghĩ cô lại đặc biệt đến mức khiến anh không thể nào lùi bước, mặc dù cảm giác này có chút kỳì dị, nhưng anh vãẫn cam tâm tình nguyện,. “Đùa một chút không được sao? Vui hơn rồi chứ?”. Kỷ Huyên nghiêng đầu nhìn vào mắt cô.
Tư Ngôn chớp chớp mắt, khóe môi khẽ giật: “Không vui”.,
“Chuyện như vậy có gì là to tát đâu mà có thể khiến cho cô phiền não như vậy? Không phải là chuyện NG đó chứ? Tôi không nói gì, cô cũng đừng bận tâm!? Được rồi, được rồi, mau mau đứng dậy đi, còn phải trở vào tiếp tục nữa, nếu đạo diễn mà phát hiện ra cô trốn ở góc này, ông ấy sẽ tức giận đến mức hồ đồ mà mọc cánh bay đi mất!?”, Kỷ Huyên gõ gõ vào đầu cô, nói.
Lúc trước Tư Ngôn chỉ hyi vọng Kỳỷ Dục có thể đến an ủi cô, nhưng lúc này người xuất hiện bên cạnh cô lại là kKỷ Huyên, mặc dù không đúng người, nhưng cô cũng phát hiện ra lúc này nghe những lời nói trêu đùa của Kỷ Huyên cũng có chút tốt hơnđẹp, hơn nữa còn có thể khiến trái tim khép kín của cô cởi mở rộng. Cô thấy Kỷ Huyên đứng dậy, sau đó quay lưng vào hướng ánh sáng mặt trời chìa tay ra trước mặt cô, cô ngẩng đẩu nhìn anh ta, ánh sáng mặt trời phía sau anh ta tỏa những vệt nắng mơ hồ lên gương mặt, cô có chút nhìn không rõ ràng, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ấy, Kỳ Dục ôm xiết lấy cơ thể cô, sau lưng anh cũng có những vệt sáng mơ mơ hồ hồ như thế.
Trái tim cô bỗng nhiên quặn thắt, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Kỷ Huyên sau đó để mặc anh dùng sức kéo cô đứng dậy, một lần nữa ngước mặt nhìn lên, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta, thần sắc có chút thay đổi, cô rút tay về giấu vào sau lưng, hoảng loạn vội vàng bước về hướng phòng trường quay, ૮ɦếƭ tiệt, tại sao cô có thể nhận nhầm người cơ chứ? Lẽ nào cô lại nhớ anh nhiều đến thế, nhìn thấy bất kỳ ai cũng cảm ảo giác đó chính là Kỳ Dục?,
Sau khi trở lại phòng trường quay, Tư Ngôn lại tiếp tục cùng Kỷ Huyên diễn lại cảnh tay trong tay cùng Kỷ Huyên lúc trước, mặc dù vậy cũng không rơi vào tình cảnh NG, lại không phải diễn lại một lần nào, chỉ diễn thử một lần là được, khuôn mặt đạo diễn luôn giữ vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, Kỷ Huyên còn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, mỉm cười nói nhỏ: “Thấy chưa, thấy chưa, cô rất có tiềm năng đó?”. Tư Ngôn xoay người thoát khỏi bàn tay anh ta, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước đi tìm Sở Vân Thượng.
Sở Vân Thượng thấy sắc mặt của Tư Ngôn không được tốt lắm, liền vội vàng an ủi: “Tư Ngôn, không phải quá lo lắng đâu, dù sao cô vốn vẫn là dân ngoại đạo, để có thể thành thục cũng cần có thời gian, tôi hiểu mà, đừng quan tâm đến lời nói của Trương mặt quỷ ấy, cứ dần dần rồi sẽ tiến bộ thôi, cô mới vào nghề traánh sao khỏi không bỡ ngỡ, đúng không nào?”. Trương mặt quỷ trong lời nói của Sở Vân Thượng chính là đạo diễn, cô ấy và đạo diễn đã quen biết từ lâu cho nên nói chuyện cũng không còn câu nệ, Tư Ngôn vừa nghe thấy thế liền mỉm cười: “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cô”.
Vì địa điểm quay phim ở ngay ở Tân Hải cho nên Tư Ngôn sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi liền trở về nhà. Cô vốn định sau khi tắm rửa xong liền đi đến chỗ Kỳ Dục thăm anh, không ngờ mặc dù còn đang ngâm mình trong bồn tắm cô đã ngủ thi*p đi, khi tỉnh dậy thì đã gần nửa đêm, nước trong bồn lúc đầu còn ấm nóng bây giờ cũng trở nên lạnh ngắt, lúc ngồi dậy cô bất chợt rùng mình một cái, cầm lấy chiếc khăn tắm quấn tạm lên người rồi bước ra khỏi nhà tắm, đến giường nằm ngủ một giấc cho đến ngày hôm sau.
Khi Tư Ngôn đến phim trường thì Sở Vân Thượng đã có mặt, cô ấy cả ngày từ sáng đến tối dù không có việc gì cũng làm ở trường phim trường nhưng cũng đến từ rất sớm chăm chú theo dõi, thi thoảng Kỷ Vân cũng tới cùng. Sở Vân Thượng vừa trông thấy Tư Ngôồn liền cầm tờ báo mới bước đến: “Tư Ngôn, xem này”. Tư Ngôn không hiểu có chuyện gì cho nên đón lấy tờ báo, vừa nhìn vào liền thấy một bức hình mờ mờ ảo ảo được phóng lớn mờ mờ ảo ảo, hai người ngồi trong góc tường, mặt đối mặt, vì hình ảnh rất mờ ảo cho nên Tư Ngôn thiếu chút nữa đã không nhận ra, rất lâu sau mới khẽ kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, đây chẳng phải là bức ảnh của Kỷ Huyên và mình ngồi với nhau trong góc khuất đã bị chụp trộm hay sao? Mặc dù cô là diễn viên chính nhưng cho đến bây giờ vẫn không bị ai phát giác ra, bức ảnh này mặc dù rất lớn, nhưng hình ảnh mở hồ không rõ ràng, Kỷ Huyên đã thường xuyên tham gia các hoạt động, xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình, cho nên mọi người vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay, nhưng Tư Ngôn ngược lại không phải ai cũng có thể biết được được, cho nên mọi người rất tò mò đoáàn xem ai chính là nhân vật chính trong bức ảnh. Tư Ngôn thở ra một hơi nặng nề, hỏi Sở Vân Thượng: “Chuyện này là sao?”.,
“Không cẩn thận bị người ra chụp trộm hình chứ còn sao nữa, cũng may mà góc chụp ở khá xa, cho nên bức ảnh không được rõ nét lắm, có điều cũng không thể dễ dàng cho qua chuyện được.”. Sở Vân Thượng lè lưỡi, sau đó đột nhiên cười hi hi tiến lại gần Tư Ngôn, hỏi: “Tư Ngôn, cô và Kỷ Huyên, thật sự là không có chuyện gì chứ?”.
Tư Ngôn mở to mắt nhìn cô ta: “Thật mà! Thật hơn cả vàng mười ấy chứ!”., nNói xong cô lại nhìn xuống tờ báo đang cầm trong tay, có chút lo nghĩ:, “Bức ảnh này phải làm sao đây?”.,
“Đã hiểu lầm thì cho hiểu lầm, cô cứ tiếp tục giấu mặt đi, bọn họ muốn đoán già đoán non gì thì mặc kệ, dù gì thì cô vẫn chưa phải là người của quần công chúng, chẳng có ai biết đó là cô.”. Sở Vân Thượng cầm lấy tờ báo bước đi, vừa cười vừa đẩy cô vào phòng hóa trang. Tư Ngôn cúi mặt xuống, góc chụp trong bức ảnh rất mơ hồ, nếu là người không quen biết cô từ trước thì chắc hẳn cũng sẽ chẳng nhận ra, nhưng Kỳ Dục thì sao? Nếu anh xem được tờ báo này anh sẽ nghĩ gì? Tư Ngôn quyết định tối nay sẽ đến chỗ Kỳ Dục một chuyến, mấy ngày tuần liền không gặp mặt cũng không gọi điện, cô thật sự không thể chịu nổi nữa.
Đúng như dự liệun của Tư Ngôn, Kỳ Dục vừa nhìn liền nhận ra ngay người trong bức ảnh chính là Tư Ngôn, còn người đàn ông bên cạnh cô, chẳng cần suy nghĩ cũng biết đó chính là Kỷ Huyên. Kỳ Dục sau khi nhìn thấy bức hình liền vò nát tờ báo trong tay, trút hết tức giận xé nát tờ báo ra thành từng mảnh nhỏ. Từ sau khi Tư Ngôn đứng trước phóng viên nói cô là em gái anh, anh đã không dám lười nhác, mấy lần muốn thanh minh để sáng tỏ mọi chuyện nhưng Trình Hải An lại ra sức ngăn cản nói họ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió nếu sau khi anh làm rõ mọi chuyện, phóng viên lại đưa chuyện này ra bàn luận, lúc đó chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao?
Trong hoàn cảnh này, Kỳ Dục chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khôong biết ai lại tiết lộ số điện thoại cầm tay của anh, tới tấp biết bao nhiêu cuộc điện thoại tới tấp gọi đến khiến cho anh tâm thần bất ổn, dứt khoát khóa máy lại kiên quyết không nhận một cuộc điện thoại nào gọi đến, anh những muốn chờ đợi sau khi chuyện này dần dần lắng xcuống sẽ lại đổi một số điện thoại khác, không nghĩ rằng công việc cuối năm ngày càng bận rộn, công ty hiy vọng album của anh sẽ kịp ra mắt trước năm mới, vì chuyện này anh cũng đầu tắt mặt tối cả ngày. Mặc dù biết bộ phim mà Tư Ngôn tham gia diễn xuất đã bắt đầu bấm máy, nhưng mấy lần muốn đến thăm cô lại không có thời gian.
Anh vẫn luôn tin tưởng vào Tư Ngôn, nhưng sau khi xem được bức ảnh này lại vô cùng khó chịu. Thứ nhất là vì Tư Ngôn không hề né tránh mà ngồi rất gần Kỷ Huyên. Thứ hai, ngược lại vì anh trách mình không thể luôn luôn ở cạnh chăm sóc cô, chính vì thế nên mới để cho người khác có cơ hội xen vào. Trình Hải An tự nhiên cũng xem được tờ báo, thấy sắc mặt của Kỳ Dục lạnh lùng như bị đóng băng lại, mặc dù nhiệt độ xung quanh vẫn ấm áp nhưng cũng vẫn khiến cho người khác có cảm giác rùng mình. Anh ta cũng không dám theo anh vào phòng thu. Quả nhiên, những kẻ dính vào chuyện tình cảm đều là những kẻ đáng thương.
Biểu hiện của Tư Ngôn hôm nay đã khá hơn trước rất nhiều, mặc dù lại phải diễn cảnh NG, nhưng đã tốt hơn mấy lần trước, hơn nữa lúc diễn động tác của cô và Mạnh Chi Dịch rất ăn khớp với nhau, thân trước của Mạnh Chi Dịch hơi cúi xuống một chút, lúc này cô chỉ việc nhắm mắt lại là xong.
Lúc nghỉ giải lao, Tô Tiểu Mạn cầm tờ báo đặt trước mặt cô, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Tư Ngôn, nếu không phải trên báo viết những điều này thì tôi đã không dám tin đó lại là cô. Cô rõ ràng là em gái của Kỳ Dục, còn là con gái của tư Thiều, lúc này lại còn chuyện với Kỷ Huyên nữa chứ, những chuyện tốt đẹp trong thiên hạ này đều đổ hết lên cầu cô mất rồi”.
Tư Ngôn giằng lấy tờ báo cuộn lại, hậm hực lên tiếng: “Đây chẳng phải là những chuyện tốt đẹp gì, nếu cô thích, thì cứ tự nhiên mà lấy hết đi”.
Thời gian gần đây quan h
ệ của cô và Tô Tiểu Mạn cũng trở nên khá thân thiết, Tô Tiểu Mạn lắc đầu nói: “Tôi không có cái phúc phận ấy, có điều với tư cách là trợ lý của cô, có thể biết được chút ít nội tình bên trong không?”.,
“Nghĩ tốt thật đấy.”. Tư Ngôn cầm tờ báo được cuộn tròn trong tay giơ lên đánh lên đầu Tô Tiểu Mạn mấy cái,: “Tin tức cơ mật, không thể tiết lộ”.
Tô Tiểu Mạt tặc tặc đầu lưỡi, cũng không truy hỏi thêm, cười hi hi lái chuyển chủ đề khác. Vì tâm trạng Tư Ngôn hôm nay khá tốt, cho nên công việc cũng thuận lợi hoàn thành sớm, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt Tô Tiểu Mạn, theo yêu cầu của Tư Niên, thời gian gần đây đều là chú Lý thúc thúc đến đưa đón cô. Chưa kịp rời đi, Kỷ Huyên đã nhanh chóng tiếp cận: “Thế nào? Hai nhân vật nam nữ chính của tin đồn cũng nên cùng nhau uống một ly chứ?”.,
“Uống cái đầu anh ấy!”, Tư Ngôn quay người nghiến răng đáp lại,. “Tôi có nội quy vào cổng, phải về nhà đây, anh tự mình đi uống đi.”. Nói xong cũng chẳng quan tâm đến anh ta, ung dung quay người đi khỏi.
Kỷ Huyên nhìn theo bóng hình duyên dáng từ phía sau của cô cho tới khi khuất hẳn, đưa tay sờ sờ lên mũi cười nhạt, nụ cười còn chưa tắt, bờ vai đột ngột bị ai đó vỗ mạnh một cái, sau đó là một tiếng cười đầy ẩn ý cất lên: “Sao thế, sao thế, người đã đi rồi mà còn đứng ngây ra đấy sao?”.
Anh ta vội quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Vân Thượng không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, bất giác đưa tay ra vuốt nhẹ lên má cô một cái: “Chuyện này không liên quan đến cô, lúc này vẫn còn chưa về nhà phục vụ Kỷ Vân sao?”.
Khuôn mặt Sở Vân Thượng chợt đỏ lên: “Cái gì mà phục vụ, khó nghe ૮ɦếƭ đi được”. Nói xong cũng vội vàng quay lưng bước những bước nhỏ điệu đà bỏ đi. Kỷ Huyên nhìn cô không nhịn được liền bật cười.
Tối nay Tư Ngôn không dám lại ngâm mình lâu trong bồn tắm, chỉ tắm gội nhanh chóng, sau khi thay quần áo đến cơm tối cũng không kịp ăn, chào hỏi Tư Niên mấy câu rồi ra ngoài, mục đích của cô là nhà Kỳ Dục. Tư Niên nhìn dáng vẻ hào hứng của Tư Ngôn khi bước đi vô thức bật cười, con gái đã lớn, quả nhiên là không thể giữ mãi trong nhà. Tư Ngôn bắt xe đến cổng tiểu khu, sau khi trả tiền liền bước nhanh ra khỏi xe, cô cảm nhận rõ một làn gió lạnh thổi vào trong làn áo, lúc này mới ý thức được mình mặc quá phong phanh, thời tiết bây giờ đã là mùa đông, nhưng cô lại mặc trên người bộ quần áo mùa thu mỏng manh, cảm giác hơi lạnh phả vào da thịt.
Cô chợt bật tiếng cười nhạo chính mình, sau khi cẩn thận khép chặt hai tà áo mới từ từ bước vào trong tiểu khu. Từ dưới tầng một khu chung cư, Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong căn hộ tầng mười chín còn tối, cô bất giác chau mày, lẽ nào anh vẫn chưa về nhà? Nhưng cô đã đến đây rồi, thì không muốn lại trở về, thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô quyết định sẽ vào nhà đợi anh.