Nhưng cô không thể dễ dàng từ bỏNgày hôm sau, lần đầu tiên Tư Ngôn gặp mặt Mạnh Chi Dịch, một người rất có tên tuổi trong giới nghệ sĩ trong nước. Vì đã từng ở nước ngoài một thời gian cho nên đối với những ngôi sao trong nước như vậy cô đều không mấy thân quen. Lần đầu gặp Mạnh Chi Dịch cô còn lầm tưởng anh là giáo sư của một trường đại học nào đó. Mạnh Chi Dịch tuổi tác cũng tương đối, toàn thân toát lên một khí chất nho nhã, thân thiện, trên khóe môi anh ta ấy mỗi giây mỗi phút đều giữ nguyên một nụ cười ấm áp, cho dù bất kể là ai đang nói chuyện với mình, anh ta cũng tỏ ra rất tập trung và kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi, không hề biểu hiện một chút tư thế tự phụ, ngông nghênh của một đại minh tinh.
Khi Tư Ngôn bước đến khu vực chụp hình cũng vừa lúc nhìn thấy Mạnh Chi Dịch đang cùng người khác đứng nói chuyện cách đó không xa, cô không nén nổi sự tò mò bèn hỏi Tô Tiểu Mạt, trợ lý mà Trình Hải An phái đến để giúp đỡ cô, đang đứng ngay bên cạnh: “Người kia là ai vậy?”. Tô Tiểu Mạt đưa ánh mắt ngỡ ngàng như không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy nhìn chằm chằm vào Tư Ngôn, tuổi tác của cô ấy với Tư Ngôn cũng xấp xỉ nhau, giao tiếp cũng tự nhiên, phóng khoáng, lúc này thấy biểu hiện của Tư Ngôn cho thấy cô không hề biết đến Mạnh Chi Dịch một đại minh tinh nổi tiếng trong giới nghệ sĩ, không khỏi cảm khái mà thốt lên: “Trời đất ơi! Cô thật sự không biết anh ta sao! Đây chính là Mạnh Chi Dịch, nam diễn viên chính trong nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng đó!”. Tư Ngôn cảm thấy có chút gì đó kì lạ, vì cô luôn cho rằng một người có khí chất giống như Mạnh Chi Dịch, chỉ phù hợp với công việc nghiên cứu gắn bó với sách vở, có điều cô không thể phủ nhận được với dáng vẻ ưu tú kia, nếu Mạnh Chi Dịch xuất hiện với vai trò nam diễn viên chính trong phim truyền hình cũng hoàn toàn không ai có thể bắt bẻ được điều gì.
“Hi! Hi!”. Tư Ngôn bật cười., “Thực sự tôi không biết thật mà.?”.
Tô Tiểu Mạt thời gian gần đây không hề tỏ ra kiêng kị một chút nào, vừa nghe thấy câu nói của Tư Ngôn liền bất giác ngước nhìn cô với ánh mắt coi thường: “Thật không thể hiểu nổi mắt cô dùng để làm gì nữa, ngay cả đến Mạnh Chi Dịch cũng không hề biết đến! Anh ta rất có thể sẽ là quán quân cho cuộc bầu chọn người đàn ông trưởng thành có sức hấp dẫn nhất đó nha!”.
Tư Ngôn tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: “Rất có sức hấp dẫn”.
“Nghe nói trước đây cô đã từng là người hóa trang cho Kỳ Dục phải không?”. Tô Tiểu Mạn ghé sát lại cười nói: “Cô cảm thấy Kỳ Dục và Mạnh Chi Dịch ai hấp dẫn hơn?”.
“Cái cô này? Vậy cô thích ai hơn nào?”. Tư Ngôn hỏi lại.
Tô Tiểu Mạn đưa tay sờ lên cằm mình giả bộ ngẫm nghĩ một lát sau đáp lại: “Tôi thích Mạnh Chi Dịch hơn, tôi vẫn luôn thích một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút, thích một người đàn ông trưởng thành vững vàng. Người đàn ông như thế, có thể hết lòng yêu một người, không những đem lại cho người ấy một chỗ dựa vững chắc trong cuộc sống, mà còn có thể khiến cho cả cuộc đời người ấy đều nhận được sự chiều chuộng yêu thương từ anh ta. Nói tới Kỳ Dục, tuổi đời vẫn còn quá trẻ, không phải là sự lựa chọn của tôi”.
Lẽ nào trong cuộc sống này, Tư Ngôn vẫn còn có thể gặp được người không thích Kỳ Dục, bất giác cô ngước mắt nhìn về phía Mạnh Chi Dịch. Thực sự cô cũng rất đồng tình với quan điểm này của Tô Tiểu Mạt, trước khi gặp được Kỳ Dục, cô cũng cảm thấy mình nên chọn lấy một người đàn ông trưởng thành, người đàn ông giống như vậy có thể cưng chiều cô trong vòng tay, có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa tốt đẹp mà không để cô phải bận tâm lo lắng, có thể giống như người thân của cô, cho cô cảm giác vững vàng. Nhưng sau khi gặp được Kỳ Dục, tất cả những điều giả định trước kia của cô hoàn toàn hóa thành bọt nước. Cô biết, cho dù ở bên anh có thể phải chịu nhiều tổn thương, nhưng cô không thể dễ dàng buông tay. Có lẽ cũng bởi vì yêu. Tình yêu xảy đến một cách bất ngờ khiến cho người trong cuộc không kịp buông tay nên chỉ còn cách cam tâm tình nguyện chiều theo số phận.
Tô Tiểu Mạt thấy Tư Ngôn im lặng hồi lâu không nói bèn chủ động lên tiếng: “Tôi nhìn dáng vẻ của cô, hình như là thích Kỳ Dục hơn phải không?”.
Tư Ngôn có chút ngại ngùng chớp mắt, khuôn mặt thoáng chốc ửng đỏ lên: “À, tôi cũng không biết nữa!”.
Lúc này Mạnh Chi Dịch nhìn thấy Tư Ngôn, nở nụ cười thân thiện bước đến bên cô, sau khi đã đứng trước mặt cô lại khẽ cúi đầu chào một cách rất lịch sự: “Là Tư Ngôn phải không?”.
Tư Ngôn có chút bối rối không biết phải ứng phó ra sao, nhưng nhìn thấy nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt của anh, mọi cảm giác căng thẳng liền tan biến hết, cô duyên dáng gật đầu: “Xin chào!”.
Mạnh Chi Dịch cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt thu hẹp lại, cảm giác thật êm dịu: “Sớm biết tôi may mắn được làm bạn diễn cùng một cô gái, nhưng không nghĩ lại là một cô gái còn trẻ như vậy”.
Tư Ngôn không biết nói sao, chỉ đành mỉm cười một cách ngờ nghệch. Mạnh Chi Dịch như nhìn thấu được vẻ bối rối trên mặt cô, liền trấn an: “Đừng quá căng thẳng, hãy tự tin vào chính mình. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi”.
Ấn tượng của Tư Ngôn về Mạnh Chi Dịch rất tốt. Anh ấy ta không hề để ý đến việc thể hiện phong độ của mình khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái. Khi Nhìn dáng vẻ của anh ta, Tô Tiểu Mạn không kiên nhẫn nói một cách si mê: “Mạnh Chi Dịch đúng là một người có thể khiến cho người khác không thể kìm chế nổi, nếu anh ấy mà cười với tôi như thế, chắc tôi sẽ sung sướng đến chảy cả máu mũi mất”.
Tư Ngôn chúm miệng cười, Tô Tiểu Mạn tuy có hơi phóng đại một chút nhưng cô cũng không hề phủ nhận, Mạnh Chi Dịch quả thực có sức hấp dẫn kỳ lạ, là người có thể khiến cho những cô gái một khi đã gặp gỡ liền không thể kìm nén nổi Dụς ∀ọηg. Không lâu sau, Kỷ Huyên cũng đến, Tư Ngôn đứng từ xa đã nhìn thấy Kỷ Huyên và Mạnh Chi Dịch chào hỏi nhau, biểu cảm và hành động cho thấy có vẻ như hai người họ đã quen biết nhau từ trước, cô chau miệng lại, không biết Mạnh Chi Dịch làm thế nào mà có thể nắm bắt được Kỷ Huyên. Biểu hiện của Mạnh Chi Dịch và Kỷ Huyên quả thực là rất thân thiết.
Mạnh Chi Dịch là người của công ty giải trí Vân Quang, Kỷ Huyên cũng có thể được xem là nửa chủ nhân của Vân Quang, cho nên cơ hội gặp gỡ là rất lớn, tính cách của hai người mặc dù có chút khác biệt nhưng Kỷ Huyên đối với Mạnh Chi Dịch bề ngoài ngược lại không hề tỏ vẻ giống như một kẻ lỗ mãng, hai người họ vì thế trò chuyện vẫn rất vui vẻ, còn mời nhau thi thoảng nếu có cơ hội cùng nhau uống vài ly. Kỷ Huyên nói chuyện với Mạnh Chi Dịch một lúc lâu mới liếc mắt về phía phòng chụp hình tìm Tư Ngôn nhưng không thấy cô ở đó liền đảo mắt nhìn quanh, nhìn mãi vẫn không thấy người cần tìm thì liền nghe thấy Mạnh Chi Dịch tươi cười nhẹ hỏi: “Đang tìm kiếm cô gái nào sao?”
“Ừ”, Kỷ Huyên bối rối., “Là Tư Ngôn, ông có thấy cô ấy đâu không?”
Mạnh Chi Dịch mỉm cười. Là người của quần chúngđám đông, Kỷ Huyên vốn dĩ phải biết cách che gidấu cảm xúc thật trong lòng, nhưng không ngờ anh ta lại tỏ ra có chút bối rối khi nhắc đến Tư Ngôn.,
“Cô ấy đã đến rồi sao?”.
“Ừ, đang ở bên kia.”. Mạnh Chi Dịch chỉ tay về phía Tư Ngôn, sau đó cười nói: “Cô gái này có vẻ tốt hơn nhiều so với những phụ nữ cậu qua lại trước đây, cậu có xác định thật lòng không? Cô ấy vào công ty cũng là do cậu sắp xếp phải không?”.
Kỷ Huyên khẽ nhếch mép tựa hồ như tâm tư thầm kín trong lòng mình đều bị đem ra phơi bày hết trước mặt người đàn ông đang đối diện này, ánh mắt có chút xấu hổ: “Ồ, cô ấy chính là do Sở Vân Thượng giới thiệu, không liên quan gì đến tôi”.
“Lẽ nào không phải là do cậu tiến cử sao? Vừa mới vào nghề mà đã có thể được lựa chọn đóng vai nữ chính rồi.”. Mạnh Chi Dịch dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xoáy sâu vào trong mắt Kỷ Huyên.
“Là tôi, vậy được chưa? Từ khi nào ông bắt đầu có nhã hứng quan tâm tới những chuyện của tôi vậy.”. Kỷ Huyên ngại ngùng khó chịu giống như bị ai đó nhìn thấu tâm can vậy. “Tôi đi đến chỗ cô ấy.”. Nói xong bước đi thật nhanh như muốn trốn chạy.
Mạnh Chi Dịch nhìn theo dáng vẻ vội vã bước đi của Kỷ Huyên không khỏi lắc đầu cười khổ, anh ta vốn cho rằng cậu bé này vẫn chưa trưởng thành cho nên mới dễ dàng thay đổi, nhưng lần này, cậu ta ngược lại dường như rất thật lòng, không biết kết quả sẽ như thế nào? Có điều Mạnh Chi Dịch lại mơ hồ nhìn ra những khó khăn mà Kỷ Huyên sẽ gặp phải, vì cậu ta luôn dễ dàng đạt được tất cả những gì mình muốn, cũng nên để cho cậu ta gặp phải một chút trắc trở, để cậu ta biết rằng trên thế giới này không phải cái gì cũng đều có thể với được trong tầm tay. Mạnh Chi Dịch nhìn Kỷ Huyên, ánh mắt thành thục giống như một vị trưởng bối nhìn một đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện. Mặc dù đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng nhìn Mạnh Chi Dịch như mới chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi, so với Kỷ Huyên, quả thực vẫn được coi là một người trưởng thành.
Kỷ Huyên cười hi hi ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn: “Đến sớm vậy sao?”. Tư Ngôn đưa mắt liếc nhìn anh ta không nói. Tô Tiểu Mạn đưa mắt nhìn vào giữa hai người họ, trực giác mách bảo cho cô biết quan hệ giữa họ có gì đó rất đặc biệt. Cô muốn tránh đi, nhưng Tư Ngôn ngược lại nắm lấy tay cô, ánh mắt như muốn van xin. Tô Tiểu Mạn khẽ thở dài, đại khái có thể hiểu được phần nào tình cảnh trước mắt, cô còn cứ tưởng rằng Tư Ngôn và Kỷ Huyên đang có chút mâu thuẫn, lần này xem ra không phải là như vậy, mà là Kỷ Huyên đơn phương đang muốn tiếp cận với Tư Ngôn, cho nên Tư Ngôn tự nhiên không thể không hyi vọng cô có thể ở lại. Vậy là cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cbạnh Tư Ngôn, ánh mắt mở to nhìn vào Kỷ Huyên. Kỷ Huyên bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy có chút do dự, hỏi Tư Ngôn: “Vị này là?”.
“Tô Tiểu Mạt, trợ lý của tôi.”. Tư Ngôn trả lời một cách công thứcmáy móc.
Tô Tiểu Mạt vui vẻ chìa tay ra chào hỏi: “Xin chào! Tôi là người mới được công ty cử đến làm trợ lý cho Tư Ngôn, mong được chỉ giáo nhiều hơn”.
Kỷ Huyên nhìn cô gật đầu đáp lại. Sau đó quay lại nhìn Tư Ngôn: “Biết diễn viên nữ chính thứ hai là ai không?”.
Tư Ngôn vốn không để ý đến anh ta, không nghĩ rằng anh ta lại không hề cảm thấy ngại ngùng tiếp tục nói: “Người này cô cũng biết, là Lạc Vũ Nghiên”. Đúng là xảo trá!? Tư Ngôn chtrau mày, lúc cô đọc kịch bản cũng biết trong bộ phim này có một người con gái vì tình yêu mà bất chấp thủ đoạn, còn nghĩ không biết là ai sẽ đóng vai nhân vật này, không ngờ đến người đó cuối cùng lại là Lạc Vũ Nghiên. Kỷ Huyên nhìn biểu cảm trên gương mặt của Tư Ngôn đã có chút xao động lập tức nói tiếp: “Nam Nam cũng tham gia, diễn giai đoạn thời niên thiếu của tôi”. Nghe đến cái tên Nam Nam, Tư Ngôn bất giác chau mày đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Kỷ Huyên: “Nói chuyện cần cẩn trọng một chút”.
“Cô nói cái gì?”. Kỷ Huyên chìa tay ra: “Tôi có nói cái gì sai đâu cơ chứ?”. Tư Ngôn nhếch mép cười nhạt, không thèm để ý đến anh ta.
Hôm nay đến chụp hình, có sự hiện diện đông đủ bốn diễn viên chính, không lâu sau, Lạc Vũ Nghiên cũng có mặt, vừùa nhìn thấy Tư Ngôn, cô nở nụ cười thân thiện. Từ sau những chuyện trải qua với Nam Nam, Lạc Vũ Nghiên đã không còn đối đầu gay gắt với Tư Ngôn như trước nữa, ngược lại, quan hệ giữa hai người họ cũng dần khá hơn, nếu không muốn nói là cực kì tốt đẹp. Mỗi lần gặp nhau họ đều gật đầu mỉm cười chào hỏi, thi thoảng còn nói chuyện vài câu với nhau.
Khi bắt đầu chụp hình, Tư Ngôn có chút căng thẳng, không biết nên tạo dáng như thế nào, mọi cử chỉ biểu cảm đều khó khăn cứng nhắc. Lúc một mình còn khá hơn một chút, nhưng khi đứng cùng Mạnh Chi Dịch cô liền có cảm giác căng thẳng đến ngột thở, nhất là khi hai người dựa sát vào nhau, ngay đến cả việc hít thở đơn giản cũng không dám, động tác cứng nhắc đến nỗi tay không biết phải đặt vào đâu. Người chụp ảnh biết Tư Ngôn mới lần đầu tạo dáng trước ống kính, cho nên đành nhẫn nại chỉ đạo, Tư Ngôn có chút xấu hổ cúi mặt, đôi lông mày rủ xuống. Đúng lúc ấy, Mạnh Chi Dịch chạm nhẹ vào vai cô, cười nói: “Căng thẳng vậy sao? Cứ nghĩ rằng cô đang tạo hình cho một bức ảnh nghệ thuật thật đẹp, nào, bây giờ hãy thư giãn một chút, tự nhiên sẽ tốt hơn thôi”. Tư Ngôn khẽ cắn môi nhìn vào ánh mắt ấp áp của Mạnh Chi Dịch gật đầu, những tấm hình chụp được sau đó quả nhiên đã nhanh hơn một chút, biểu hiện của Tư Ngôn cũng dần dần tốt hơn.
Đến lượt Tư Ngôn và Kỷ Huyên chụp ảnh, Kỷ Huyên thừa lúc cô không chú ý đã đưa tay ra đặt lên eo cô, Tư Ngôn vội vàng hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng động tay động chân!”.
Kỷ Huyên cười một cách ranh mãnh: “Như thế nào là động tay động chân, chụp ảnh thì phải như thế chứ!”. Nói xong, anh ta cố ý lớn tiếng hỏi lại nhi*p ảnh gia,: “Có cần phải thể hiện những động tác thân mật như thế này không?”. Người chụp hình nháy mắt một cách mờ ám, đáp lại: “Đương nhiên là cần phải thế rồi!”. Tư Ngôn kìm nén cơn tức giận, trong suốt quá trình chụp ảnh cô đành phải nhẫn nại chịu đựng, hít vào một hơi thật sâu cố gắng để biểu cảm khuôn mặt vui vẻ, tươi cười. Kỷ Huyên ngược lại được đằng chân lân đằng đầu, chớp lấy cơ hội lúc Tư Ngôn không để ý anh ta hôn nhẹ lên má cô, đợt đến lúc cô kịp phản ứng thì nhi*p ảnh gia đã nhanh chóng chụp được lại bức hình này rồi, lại còn khen ngợi bức ảnh này không tồi. Tư Ngôn rít lên qua kẽ răng, đưa tay bấu chặt phía sau Kỷ Huyên: “Anh dám động tay động chân một lần nữa xem!”. Kỷ Huyên cười hi hi nhìn cô, cũng không lên tiếng. Tư Ngôn chán nản kiên quyết không thèm để tâm đến anh ta, cũng may mà quá trình chụp hình cũng đến lúc kết thúc, cô nhẹ nhàng thở phào một cái.