Con người cô cũng vong ơn bội nghĩaKỷ Huyên ôm Tư Ngôn nhưng không đưa về phòng cô, mà lại đến phòng anh.
Đặt cô lên giường, dùng chăn quấn chặt, Kỷ Huyên không do dự ૮ởเ φµầɳ áo ướt trên người cô, vứt sang một bên, sau đó ôm lấy cô từ bên ngoài chăn, dùng môi chạm vào trán cô, cho đến khi Tư Ngôn dần dần không lạnh run nữa anh mới đứng dậy, vào nhà tắm xả nước nóng, rồi thay cho mình một bộ quần áo khô. Anh có hứng thú với Tư Ngôn nhưng trong tình trạng này, anh sẽ không lợi dụng cô.
Xả đầy một bồn nước nóng, Kỷ Huyên bước đến bên giường, đưa tay sờ lên trán cô, lay lay vai cô: “Tư Ngôn, tỉnh dậy, đi tắm đi”.
Tư Ngôn mơ hồ mở mắt, nhưng nhìn không rõ người trước mặt mình rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy bóng người lay động lắc lư, dường như là thân ảnh của một người đàn ông, cô không chút nghi ngờ cho rằng đó là Kỳ Dục, thấp giọng khẽ gọi: “Kỳ Dục?”.
Người Kỷ Huyên cứng đờ, bên môi hiện lên nụ cười khổ bất đắc dĩ, nhưng lại chẳng có cách nào không quan tâm đến cô, đành cúi người ôm lấy cả cô cả chăn, bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi bên bồn tắm, còn mình thì ngồi xổm một bên vỗ vỗ lên mặt cô: “Tắm nước nóng”.
Tư Ngôn chớp chớp mắt, nhìn hơi nước như sương mù vấn vít bên người, thần trí tỉnh lại đôi chút, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình tóc vẫn còn ướt chính là Kỷ Huyên cô giật mình suýt nữa ςướק đường mà chạy: “Kỷ Huyên, tại sao lại là anh? Tôi đang ở đâu?”. Mặc dù là chất vấn, nhưng vì thân thể cô yếu ớt cho nên lời phát ra giống như nói thầm vậy, một chút sát thương cũng không có.
“Trong phòng của tôi.” Kỷ Huyên cười, đứng dậy. “Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô, đừng nhìn tôi đề phòng như vậy, tôi không thừa cơ lợi dụng lúc cô gặp khó khăn. Tắm một cái đi, tôi sang phòng cô lấy quần áo.” Nói xong, anh quay người đi ra khỏi phòng tắm, còn cẩn thận khẽ đóng cửa phòng tắm lại.
Tư Ngôn cảm thấy toàn thân vẫn run rẩy, có điều sự ấm áp trong phòng tắm dần dần đánh tan sự lạnh giá trên người cô, cô đứng dậy lảo đảo bước đến bên cửa, sau khi khóa cửa trong lại mới dám bỏ chăn đang quấn trên người xuống, nhìn thấy trên người chỉ còn có nội y, cô không khỏi co rúm người lại, vừa rồi cô đã coi anh ta là Kỳ Dục!
Trong khu nhà dân chỉ phòng của Kỷ Huyên, Lạc Vũ Nghiên và Cảnh Dao mới có phòng tắm, người khác đều tắm ở nhà tắm công cộng, đây cũng là một trong những lý do Kỷ Huyên đưa Tư Ngôn về phòng anh.
Tối nay Tư Ngôn vốn chỉ dùng ít nước nóng lau qua người, bây giờ có nước nóng có thể tắm, cô cũng không khách khí, cởi nội y rồi từ từ nằm vào bồn tắm.
Hơi nóng của nước khiến cơ thể đang run rẩy của cô không khỏi rùng mình một cái, lỗ chân lông toàn thân thư giãn nở ra, cô bất giác thư thái thở ra một hơi, nghĩ đến cảm giác vũng vẫy trong hồ nước lạnh băng vừa rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi, cô nghĩ, nếu không phải Kỷ Huyên, liệu hai người con gái kia có cứu cô không? Nhưng vì sao, trong những thời khắc như vậy, bên cô lại không phải là người đàn ông mà cô thương nhớ chứ?
Mũi Tư Ngôn cay cay, suýt nữa không kìm nổi nước mắt, cô dần chìm người xuống, giấu cả mặt xuống nước, chỉ để nổi trên mặt nước mái tóc đen dài, cho đến khi không thở nổi cô mới ngoi dậy, đưa tay vuốt mặt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Vì nhiệt độ trong phòng tắm vừa phải, Tư Ngôn nằm trong bồn tắm suýt nữa ngủ quên, cho đến khi Kỷ Huyên gõ cửa, cô mới bừng tỉnh, ngẩn người phản ứng lại hoàn cảnh trước mắt của mình, khi đang nghĩ bản thân không thể một lần nữa quấn chăn đi ra thì cô nghe thấy Kỷ Huyên đứng bên ngoài cao giọng nói: “Quần áo để bên ngoài, cô tự lấy”.
Tư Ngôn bước đến bên cửa, áp người vào cánh cửa, ghé tai nghe động tĩnh ở bên ngoài phòng tắm, tiếng bước chân dần xa, sau đó mở cửa, tiếng đóng cửa. Cô khẽ thở phào, lúc này mới quấn khăn tắm lên người, mở cửa, thò tay lấy quần áo treo bên cửa mang vào trong.
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, tiếp tục khóa trái cửa, nhìn quần áo trong tay, là quần áo sạch được cô để trong túi hành lý đặt trong phòng, cô nghĩ Kỷ Huyên vào phòng cô lật tìm túi hành lý trong lòng có chút không thoải mái, có điều cô cũng không thể nghĩ nhiều, mặc quần áo vào, rồi cầm nội y cởi ra để dưới đất, lúc này mới mở cửa ra, nhìn quanh phòng, xác nhận Kỷ Huyên không có mặt mới nhặt quần áo ướt dưới đất lên.
Mặc dù chân cô còn hơi yếu, đầu vẫn hơi quay quay, nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục ở lại nơi thuộc về Kỷ Huyên, cho nên ôm quần áo muốn rời đi, còn chưa bước đến cửa thì thấy Kỷ Huyên trong tay cầm đồ gì đó bước vào.
Tư Ngôn nghiêng người qua, cúi đầu không nhìn anh ta.
Kỷ Huyên giống như không nhìn thấy dáng vẻ muốn rời đi của cô vậy, sau khi đóng cửa bước đến trước mặt cô, đưa bát canh gừng lên mũi cô huơ đi huơ lại: “Uống cái này đi”.
Tư Ngôn không nói, cũng không quay đầu lại.
“Con người cô cũng thật vong ơn bội nghĩa, quên là ai vớt cô từ dưới hồ lên sao? Nếu không có tôi, có phải cô đã làm quỷ nước rồi không? Còn dám ở đây mà gây rối! Tính cách quan trọng hay cơ thể quan trọng?” Kỷ Huyên làm mặt “hận rèn sắt không thành thép”, chỉ vào trán cô mà mắng.
Tư Ngôn cắn môi, im lặng ngước mắt lên, giật bát canh gừng mùi vị quỷ dị từ trong tay anh ta, nghiến răng, uống một hơi cạn, sau đó nhét lại chiếc bát sứ vào tay Kỷ Huyên, không quay mặt lại buồn bực đưa tay quệt miệng, cả quá trình cô không thèm nhìn anh ta một cái.
Kỷ Huyên cũng không tức giận, cười hi hi, đặt chiếc bát sứ sang một bên, ôm đầu nhìn cô: “Cô muốn đi đâu?”.
“Về phòng!” Tư Ngôn tức giận nói, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn yếu ớt.
“Ở bên này một đêm đi, giường bên đó thật sự cứng quá!” Kỷ Huyên vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai của cô, đẩy cô bước đến bên giường: “Đến xem giường của tôi đi, thế nào? Động lòng không?”.
Tư Ngôn không thèm quay đầu nhìn, nhưng lại chột dạ. Kỷ Huyên nói không sai, vừa rồi khi nằm mơ màng cô đã phát hiện ra, quả thực có sự khác biệt về đãi ngộ, giường của cô cứng đến nỗi lật người cũng cảm thấy lưng đau từng hồi, nhưng rõ ràng giường của Kỷ Huyên sao mà mềm mại, hại cô ý chí không kiên định.
Kỷ Huyên thấy vẻ mặt Tư Ngôn có vẻ thả lỏng liền tiếp tục tiến lên: “Ở đây có sofa, tôi ngủ ở sofa, tôi rất quân tử, thế nào?”.
Tư Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói: “Anh sang phòng tôi, anh ở đây tôi không yên tâm”.
Kỷ Huyên bị lời cô nói làm cho nghẹn lại, cuối cùng đành cắn răng đồng ý, thấy Tư Ngôn ngoan ngoãn đặt đồ trong tay xuống, sau khi yên tâm nằm xuống, anh liền quay người ra khỏi phòng.
Mặc dù sự việc vừa rồi có chút hỗn loạn, nhưng sau khi Tư Ngôn nằm xuống giường cơn buồn ngủ liền ập đến, chẳng mấy chốc mắt nhắm tịt lại. Còn Kỷ Huyên, nằm trên chiếc phản gỗ cứng, trằn trọc cả đêm.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tư Ngôn cảm thấy mình hơi choáng, đầu nặng chân nhẹ, sờ lên trán mới phát hiện mình đã thực sự bị cảm, cô thở dài, kìm nén cảm giác mệt mỏi cầm lấy quần áo đi về phòng của mình.
Vì không biết Kỷ Huyên có ở trong phòng hay không, Tư Ngôn rất lịch sự trước tiên gõ cửa, thấy không có người trả lời mới mở cửa bước vào, trong phòng quả nhiên không có người, Tư Ngôn dọn dẹp lại đồ đạc, đồng thời phát hiện trên đầu giường điện thoại của mình đã tắt máy, vốn muốn mở máy nhưng nghĩ một lúc lại thôi, liền nhét điện thoại vào túi hành lý, không nhìn đến nữa.
Tổ quay phim nhanh chóng tập hợp rời đi, Kỷ Huyên ngồi xe của người bảo mẫu, lúc đó nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Tư Ngôn, rất muốn gọi cô ngồi cùng mình, nhưng nghĩ lại, đành thôi, anh không phải không biết tính cách bướng bỉnh của Tư Ngôn, anh mà mở lời e rằng dù có thế nào cô cũng không đồng ý.
Có điều Tư Ngôn không ngờ, Lạc Vũ Nghiên lúc đó lại mở miệng gọi cô, mời cô cùng cô ta ngồi một xe, cô do dự giây lát rồi đồng ý, vì cô cũng có chuyện muốn hỏi Lạc Vũ Nghiên.
Sau khi xe lăn bánh, Tư Ngôn đưa tay day day huyệt thái dương, rồi quay đầu nhìn Lạc Vũ Nghiên bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Có việc gì?”. Lạc Vũ Nghiên đương nhiên cũng không bỗng nhiên hạ mình như vậy, Tư Ngôn biết mình được ngồi cạnh cô ta ngoài sự việc phát sinh tối qua thì cô ta không có việc gì phải tìm cô.
Quả nhiên, Lạc Vũ Nghiên do dự giây lát, sau đó mở lời trước tiên xin lỗi, ngữ khí cũng không lấy gì làm thành khẩn cho lắm, nhưng đó cũng đã là giới hạn của cô ta: “Sự việc tối qua, xin lỗi, tôi không biết bơi cho nên…”.
Tư Ngôn xua xua tay, ngăn cô ta nói tiếp: “Tôi biết, tôi không trách cô, là bản thân tôi nhàn rỗi quản việc thừa”.
“Vậy…”, Lạc Vũ Nghiên nhìn Tư Ngôn một cái, mấp máy môi dường như không biết lên mở miệng thế nào, “Cô sẽ không nói ra chứ?”.
“Gì?” Tư Ngôn bỗng nhiên cười một cái, mắt vô tội chớp chớp hỏi, “Việc gì mà tôi nói hay không nói ra?”.
Lạc Vũ Nghiên có chút ngập ngừng, nhưng giờ là cô đang có việc cầu người, không thể tức giận, đành cúi đầu: “Là tôi nói việc của Nam Nam”.
Tư Ngôn thấy cô ta cuối cùng cũng mở miệng liền cười cười: “Nam Nam là con của cô?”.
“Phải.” Dù sao đã bại lộ, Lạc Vũ Nghiên cũng không muốn tiếp tục giấu nữa. “Khi đó, tôi hai mươi tuổi, còn chưa tham gia vào làng giải trí, tôi có một người bạn trai, tôi luôn cho rằng chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau nhưng tôi không ngờ anh ấy lại mất quá sớm.” Nói đến đây, cô ta dừng lại một lúc, dường như muốn che giấu sự nghẹn ngào bất chợt trong giọng nói. Mặc dù năm năm đã trôi qua, nhưng cô cảm thấy những sự việc đó vẫn như mới, cô không hề quên.
“Sau đó thì sao?” Trong lòng Tư Ngôn cũng kinh ngạc, cô từng nghĩ rằng có lẽ cô ta và người khác chơi bời nên để lại hậu quả, nhưng không ngờ phía sau lại là một câu chuyện day dứt như vậy, cô không hề nghi ngờ Lạc Vũ Nghiên, vì trong mắt cô ta, là những hồi tưởng về năm tháng đau khổ đó.
“Sau đó, trong tình trạng tột cùng đau khổ tôi phát hiện mình có Nam Nam, tôi rất vui, tôi không thể không có nó, cho nên tôi đã sinh nó. Lúc đầu vì theo người đàn ông đó, tôi đã rời bỏ gia đình cho nên không còn mặt mũi nào quay về, nhưng tôi không có tiền, nếu không phải không còn cách nào khác tôi sẽ không gia nhập làng giải trí.” Lạc Vũ Nghiên thở dài.