Cho dù thế nào, cách xa anh tamột chútKỷ Huyên đến rất muộn, lúc đến thì tiệc đã khai, anh cũng không để ý, lập tức ngồi xuống chỗ dành cho mình, bên cạnh chính là Lạc Vũ Nghiên, mà đối diện vừa đúng là Tư Ngôn và Kỳ Dục.
Lạc Vũ Nghiên hỏi vì sao đến muộn, anh không trả lời, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Tư Ngôn ở phía đối diện, cô và Kỳ Dục ngồi gần giống như là dựa vào Kỳ Dục, anh bất giác chau mày, nhìn họ quấn quýt như một khiến trong lòng anh rất khó chịu, nào còn để ý đến việc trả lời Lạc Vũ Nghiên.
Lạc Vũ Nghiên đương nhiên nhìn thấy nơi ánh mắt anh dừng lại, bất giác cắn môi, nhưng rút cuộc không thể phát tiết, chỉ có thể kìm nén mọi bất mãn vào lòng.
Tư Ngôn cũng không chú ý đến Kỷ Huyên ngồi xuống, cô vốn vô cảm đối với anh ta, từ sau sự việc lần trước, ấn tượng đối với anh ta càng tệ, lúc này chẳng thèm nhìn anh ta một cái, tự nhiên uống đồ uống của mình.
Cô uống hồng rượu, cầm chai rượu muốn rót thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt không vui của Kỳ Dục liền co rúm người lại, cô do dự giây lát rồi đặt chai rượu sang một bên, ngoan ngoãn rót nước ngọt, không dám tái phạm. Thực ra cô cũng biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng có lúc cũng phải giải thoát mới có thể giả điên mà! Trong lòng Tư Ngôn thầm mắng Kỳ Dục không hiểu nhân tình thế thái, nhưng cô lại quên béng lần trước cô uống đến say mèm, suýt nữa bị Kỳ Dục đoạt lấy lần đầu tiên.
Tư Thiều ngồi một bên, không nói gì nhưng mọi thần sắc, biểu cảm của hai người đều thu vào tầm mắt, trong lòng cảm thấy vui vẻ và yên tâm, Tư Ngôn rất ương ngạnh, đến hôm nay có người có thể thu phục cô, cũng là điều may mắn. Bản thân bà không thường xuyên ở bên Tư Ngôn, bất kể là ở nước Y hay ở Tân Hải, cô đều ở với Tư Niên, sợ rằng cũng cô đơn. Bây giờ, có người có thể thay bà trao sự ấm áp cho cô, bản thân bà cầu còn không được, hơn nữa, phẩm chất tính cách của con người Kỳ Dục theo bà nhìn nhận thì thực sự không hề tồi, đem Tư Ngôn giao phó cho anh ta, bản thân bà cũng vạn phần yên tâm.
Tư Ngôn vì bị cưỡng chế không được uống rượu cho nên buồn bực không vui, uống rất nhiều nước ngọt, hậu quả của nó là cô rất muốn đi vệ sinh!
Sau khi nói một tiếng với Tư Thiều liền ôm bụng chạy vào toilet, giải quyết xong thì thở phào nhẹ nhõm, khi rửa tay cô nhìn thấy chính mình trong gương, mặc dù không uống rượu, nhưng hai má cô lại ửng hồng, dường như chỉ cần ở cùng Kỳ Dục, cô luôn đỏ mặt. Cô mím môi cười cười, thấy hai mắt híp cong lại thành ánh trăng khuyết, những ngày tháng như này quả thực hạnh phúc đến mức giống như nằm mơ vậy, thực hy vọng không có ngày tỉnh mộng.
Vì sắc mặt ửng hồng cho nên cô vã ít nước lạnh lên mặt, lại dùng đôi tay lạnh cóng vỗ vỗ lên mặt, khiến hai má hạ nhiệt, thấy sắc hồng dần biến mất mới quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh cô liền nhìn thấy Kỷ Huyên đang đứng cách đó không xa, người dựa vào tường, mắt lim dim, tinh thần không được tốt lắm, dưới mắt thậm chí hơi thâm quầng. Nhưng những điều đó không liên quan đến cô, cho nên Tư Ngôn liền coi như mình không nhìn thấy, ánh mắt di chuyển về phía trước sau đó chuẩn bị đi qua anh ta.
Nhưng Kỷ Huyên rõ ràng không bỏ qua cô, nên nói là, anh ta đứng ở đây chính là vì đợi Tư Ngôn, làm sao có thể dễ dàng tha cô như đi như vậy. Khi cô bước qua mình, Kỷ Huyên đưa tay nắm lấy vai cô, lôi sát lại, dùng sức mạnh trời sinh của đàn ông giữ chặt cô, nhốt cô giữa anh ta và bức tường, giống như cách đây mấy ngày, anh ta dường như vô cùng thích tư thế này.
Tư Ngôn biết mình đấu lực không lại với anh ta, đành ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì?”.
“Cô và anh ta ở bên nhau?”
“Liên quan gì đến anh?” Tư Ngôn đương nhiên biết “anh ta” trong câu nói của anh ta là ai!
“Anh ta tốt với cô không?”
“Liên quan gì đến anh!”
“Cô sẽ không hạnh phúc.” Kỷ Huyên cười nhẹ kết luận.
“Liên quan gì đến anh!” Tư Ngôn thực sự phát hỏa, đưa tay đẩy иgự¢ anh ta. “Tôi hạnh phúc hay không, tôi và anh ấy có bên nhau hay không, tất cả đều không liên quan đến anh! Tôi vốn không hề quen biết anh!”
“Vậy bây giờ làm quen một chút nhé!” Kỷ Huyên không hề tức giận, đưa tay nắm lấy tay cô đang đẩy иgự¢ anh ta, tượng trưng cho bắt tay: “Xin chào, tôi là Kỷ Huyên, tôi thích cô”.
Tư Ngôn chau mày, giống như tay anh ta có mầm độc cực mạnh, vội vàng rút tay ra: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”.
“Tôi thích cô.” Kỷ Huyên nói hùng hồn, vươn tay xoa lên mái tóc dài xõa phía sau lưng cô, hít một hơi. “Cô lẽ nào không phát hiện ra?”
“Tôi đã có người mình thích. Hơn nữa, anh là bạn trai của Lạc Vũ Nghiên! Xin anh tự trọng!” Tư Ngôn tức giận hất tay anh ta đang đặt lên đầu cô. “Tôi không hề có hứng thú với anh! Bị anh chạm vào tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, thực sự ghê tởm!” Cô nghiến răng nghiến lợi, thấy anh ta cuối cùng cũng nới lỏng ra một chút, lập tức từ trong vòng vây thoát ra ngoài, đứng cách anh ta xa một chút.
“Chậc chậc.” Kỷ Huyên dựa vào tường, ánh mắt ngả ngớn nhìn cô. “Chính vì như vậy tôi mới thích, ăn nói lanh lợi, yêu ghét phân minh, sao bảo người ta không yêu chứ?”
Tư Ngôn đang muốn phản bác thì nhìn thấy một bóng người không xa đi tới, đợi đến lúc nhìn rõ người đó là ai, cô vội vàng khẽ gọi một tiếng: “Kỳ Dục!”.
Kỳ Dục thấy Kỷ Huyên cũng rời tiệc mà cô thì cũng lâu chưa thấy quay lại, cho nên muốn đi xem thế nào, không ngờ đúng lúc nhìn thấy Kỷ Huyên đang quấy rầy Tư Ngôn, trong lòng anh có chút không nhịn được, đồ của anh vĩnh viễn không thích người khác chạm vào!
Anh nhanh chóng bước đến, kéo tay Tư Ngôn, giữ cô ở bên mình, cúi đầu nghiêng người: “Sao thế?”. Khi nói, ánh mắt lạnh thấu xương quét qua Kỷ Huyên đang đứng một bên.
Tư Ngôn kéo kéo tay anh, không muốn gây phiền phức ở những nơi thế này, chỉ nói: “Chúng ta quay về thôi, không cần để ý đến anh ta”.
Kỷ Huyên cười cười: “Chúng ta còn gặp lại”.
Kỳ Dục và Tư Ngôn vốn đã quay người bỏ đi, nghe thấy vậy, Kỳ Dục dừng bước, từ từ quay người lại, ánh mắt âm trầm nhìn tròng mắt cười cợt của Kỷ Huyên: “Tôi không thích người khác động tới người của tôi, hãy biết dừng lại đúng lúc!”. Nói xong, kéo Tư Ngôn sải bước rời đi.
Kỳ Dục không đưa Tư Ngôn quay lại đại sảnh, mà nhanh chóng đi đến vườn hoa nhỏ ở bên ngoài.
Tư Ngôn có chút không theo kịp nhịp bước của anh, thiếu chút nữa là phải chạy chậm theo, đợi anh dừng lại, đành bám vào cánh tay anh thở dốc, đến khi thở lại bình thường mới hỏi: “Không quay về đại sảnh sao?”.
“Sau này cách xa Kỷ Huyên một chút, được không?” Kỳ Dục ân cần nhắc nhở, anh không phải không biết con người Kỷ Huyên, phụ nữ bên anh ta không thiếu, nhưng chưa có người nào ở lại lâu quá ba tháng, đến như Lạc Vũ Nghiên bây giờ cũng coi như là dài, đã sắp được ba tháng, nhưng anh ta đối với cô ta không lạnh không nóng, xem ra chia tay cũng chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ là vì bộ phim này, cho nên anh ta mới chưa nói ra. Một người đàn ông như vậy, Kỳ Dục không hy vọng Tư Ngôn và anh ta gần nhau, quá nguy hiểm.
Tư Ngôn ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Em cũng không muốn gần anh ta, là anh ta tự tiến đến, em không muốn để ý đến anh ta”.
Kỳ Dục quay đầu nhìn cô, dưới ánh trăng, cô ngẩng mặt lên, hai má vì vừa đi nhanh mà ửng hồng, ánh mắt sáng lấp lánh, có hình bóng của anh, môi chu lên, đôi hàng mi thanh tú nhíu lại. Vừa rồi vì Kỷ Huyên mà anh thấy không vui nhưng thấy cô làm nũng nên tất cả đều tiêu tan, đành đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, đồng thời cúi đầu hôn lên môi cô đánh dấu, tuyên cáo chủ quyền của mình: “Bất kể thế nào, cách xa anh ta một chút!”.
“Vâng vâng, em biết rồi.” Cô cười hi hi trả lời, cảm nhận được cá tính và cả mùi rượu của anh ở trên môi.
Kỳ Dục thấy cô giống như một con bướm bay lượn tung tăng mấy bước là biến mất không dấu tích, bất giác cúi xuống, lắc lắc đầu, làm như bất đắc dĩ, nhưng vô cùng cưng chiều. Anh đã rất nhiều năm không lộ ra biểu cảm cưng chiều như vậy, lúc nhỏ ở bên A Sênh, anh luôn cưng chiều cô, bây giờ là Tư Ngôn.
Anh bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại tạm khiến anh hài lòng, tìm được em gái, bệnh tình của mẹ được khống chế, mà anh còn có Tư Ngôn. Thực ra, không chỉ Tư Ngôn cảm thấy tất cả những điều này là mơ, anh cũng cảm thấy như vậy, anh rất sợ bất giác tỉnh lại, A Sênh lại biến mất không tin tức, Tư Ngôn cũng biến mất không dấu vết, nhưng may thay, đây không phải là mơ, đây là hiện thực rõ ràng.
Hôm sau quay phim bình thường, có sự gia nhập thêm của một người nữa không được tính là diễn viên.
Là một cậu bé năm tuổi, rất đáng yêu, do còn nhỏ nên bảo mẫu luôn ở bên chăm sóc, nhưng không có bố mẹ đi theo. Nghe nói là vào vai nhân vật của Kỳ Dục khi nhỏ, trước đây cũng đã từng đóng phim, nghe đâu kỹ thuật diễn xuất rất tốt.
Tư Ngôn được sắp xếp hóa trang cho cậu bé, còn có thêm một người hóa trang hiểu rõ nội dung bộ phim cùng cô làm, có điều người tạo hình kia không quen Tư Ngôn, sau khi nói vài câu liền bỏ đi hóa trang cho Cảnh Dao, Tư Ngôn đành làm một mình, cô đã xem qua kịch bản, cho nên cũng hiểu rõ thân phận và tính cách của nhân vật nam này.
Có lẽ cô cũng lâu rồi không được động tay, cảm thấy rất hưng phấn, có điều, cậu bé này hiển nhiên không dễ phối hợp.
Thông qua bảo mẫu Tư Ngôn biết cậu bé tên là Nam Nam, cô ngồi xuống gọi tên cậu bé nhưng nào ngờ cậu ta chỉ chăm chú chơi trò rubik trong tay, không thèm nhìn cô một cái. Có điều khả năng chơi rubik của cậu bé thực sự rất giỏi, tốc độ cực nhanh, rubik trong tay cậu xoay tròn chóng mặt, rất nhanh đã xong một mặt.
Tư Ngôn chỉ xem thế là đủ biết, trong lòng nghĩ đây chính là thiên tài!
Nhưng nhiệm vụ của cô là hóa trang cho cậu bé nên đành cười: “Nam Nam! Chúng ta đến phòng hóa trang được không?”.
Nam Nam vẫn không thèm để ý đến cô, tốc độ xoay trong tay càng lúc càng nhanh, mặt thứ hai, mặt thứ ba liên tiếp được hoàn thành.
Khi Tư Ngôn muốn gọi thêm lần nữa thì cậu đã hoàn thành xong trò rubik, sau đó thần sắc không đổi đưa rubik cho bảo mẫu ở bên cạnh, rồi lập tức đứng dậy bước đi.
Tư Ngôn phản ứng lại, vội vàng nhắm mắt theo đuôi cậu bé, nói vị trí phòng hóa trang với cậu. Cô cho rằng trẻ con thì luôn đáng yêu, hoạt bát, nào ngờ tính cách của Nam Nam lại giống với Kỳ Dục, ít lời lại lãnh đạm, thực sự không phải là dáng vẻ của một cậu bé năm tuổi nên có.