Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Chưa Lấy Chồng - Chương 21

Tác giả: Real Vân Thượng

Anh nhìn thấy hạnh phúc, chỉ vì động lòng
Sau khi Kỳ Dục bị thương, Tư Ngôn liền trở thành một bảo mẫu nhỏ, từ sáng đến tối ở trong bệnh viện.
Việc tỏ tình hôm đó bản thân Tư Ngôn chưa hề làm trải qua, đến khi nhìn thấy Kỳ Dục một câu cũng không nhắc đến, giống như sự việc hôm đó đã quên hoàn toàn. Thực ra cô nào có quên, là cô thực sự không dám nhắc lại, hôm đó đã đủ ngượng rồi, nếu anh lại cự tuyệt cô, vậy có phải là cô tự đào mồ chôn mình không?
Kỳ Dục vốn cho rằng cô sẽ hòa hoãn vài ngày rồi lại tiếp tục, cũng nghĩ rằng cô sẽ hỏi đến cùng cho được đáp án, nhưng tình hình này thì anh chưa hề nghĩ đến, có điều cũng không sao, anh sẵn lòng hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo cẩn thận của cô, nếu cô không thường xuyên đỏ mặt thì càng tốt biết bao.
Tư Thiều biết con gái lớn như vậy rồi thì sớm muộn cũng phải lấy chồng, cho nên cũng không cản trở, còn cùng Tư Ngôn đến thăm một lần, khi bà ngồi trên sô sofa nhìn Tư Ngôn vì Kỳ Dục mà bận rộn, lại có cảm giác vui sướng như nhà có con gái lớn trưởng thành (Câu này được lấy từ ý thơ: Dương gia có con gái lớn trưởng thành trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị.), bà thầm lắc đầu phì cười, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Dục.
Anh vốn là một người vô cùng lạnh lùng, đối với bất kỳ ai cũng lãnh đạm, trong mắt dường như không thể hiện bất cứ tình cảm nào, nhưng bây giờ, bà đã nhìn thấy trong đôi mắt đó lộ rõ sự vui sướng, thậm chí còn có cả sự ngọt ngào, cưng chiều.
Tư Thiều cũng coi như yên tâm, tình cảm này không chỉ mình Tư Ngôn ngốc nghếch nỗ lực, người đàn ông kia, cũng không phải người không có tim, sự nỗ lực của Tư Ngôn, e rằng anh ta đều nhìn thấy, nó đi vào tận trong tim.
Bà và Kỳ Dục cũng chỉ quen sơ sơ, trong phim, bà vào vai mẹ của anh, rất khó có được lời khen thưởng của bà đối với một diễn viên còn trẻ, nhưng Kỳ Dục lại khác. Khi Bà và Tư Ngôn nói chuyện riêng với nhau, đề cập đến vấn đề này, Tư Ngôn liền kiêu ngạo giống như là khen ngợi chính mình, khiến Tư Thiều chỉ biết cười trừ.
Khi Kỳ Dục đang nghỉ ngơi, thi thoảng có báo giới đến phòng bệnh của anh săn tin, thường bất ngờ tập kích, cũng may Tư Ngôn không phải nhân vật của công chúng, khi gặp báo giới liền giả làm vệ sĩ nên không bị nghi ngờ.
Nhiều lần như vậy, Tư Ngôn thường đợi bọn họ rời khỏi mới ngồi xuống bên giường: “Em cảm thấy em sau này không cần làm việc nữa, có thể đi làm vệ sĩ, anh xem, rõ ràng là không ai nghi ngờ!”.
Kỳ Dục gật đầu tán thành: “Ừ, suy nghĩ này không tồi!”.
Tư Ngôn giơ nắm đấm ra vẻ muốn đánh anh, nhưng còn chưa chạm vào người anh liền bị anh giữ lại, cô ngẩn ra, trong lòng bàn tay Kỳ Dục hơi ướt mồ hôi, nhưng rất nóng, nóng đến mức lòng bàn tay cô cũng bắt đầu ra mồ hôi. “Sao, sao vậy?” Đến giọng cô cũng trở nên yếu ớt, cảm thấy thân thể như đang phiêu lãng trong không trung.
Kỳ Dục không buông tay, chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt lộ vẻ lúng túng, xấu hổ của cô, kìm nén khóe môi kích động nhếch lên, nói: “Cô cảm thấy sao?”.
“Em, em làm sao biết được.” Tư Ngôn nuốt nước miếng, đúng là giấu đầu hở đuôi.
Kỳ Dục hơi dùng lực để nắm tay cô, sau đó lại buông ra, thu tay về để bên cạnh, khẽ khép mắt lại, bình tĩnh mở miệng: “Tôi đói rồi”.
“A?” Suy nghĩ của Tư Ngôn vẫn còn trên mây, còn bị vây hãm bởi sự rung động vì vừa được nắm tay, chưa kịp phản ứng lại.
“Tôi nói tôi đói rồi.” Sắc mặt Kỳ Dục không thay đổi, có điều sự ấm áp nơi khóe mắt hiện rõ, giờ phút này anh lòng anh đang vui sướng, đương nhiên rồi, nắm bàn tay nhỏ của người ta còn sai khiến người ta phục vụ, sao không thể không vui chứ?
Bị thương lúc này quả là đúng lúc.
Má Tư Ngôn vẫn ửng hồng, nhưng nào có thể không quản vấn đề ấm no của Kỳ Dục, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh đi xuống lầu mua món cháo mà anh thích ăn.
Khi cô đứng dậy Kỳ Dục đã mở hai mắt, nhìn cô vội vội vàng vàng rời đi, thấy chân váy của cô bay cuốn lên, trong lòng bỗng nhiên được lấp đầy, anh chưa bao giờ biết, hoáóa ra sự vui vẻ lại có thể đơn giản như vậy. Anh luôn cho rằng trước khi tìm được A Sênh, anh sẽ không thể có được hạnh phúc, nhưng sự xuất hiện của Tư Ngôn, mang đến cho cuộc đời u ám của anh bao nhiêu là ánh nắng, xua tan những đám mây u ám.
Chính trong lúc cô vội vàng rời đi, Kỳ Dục đã nhìn thấy hạnh phúc của mình, không liên quan đến bất kỳ cái gì, đơn giản là sự rung động của trái tim.
Hướng Vãn đến khi Tư Ngôn đã đi, cô ta thấy Kỳ Dục bị bó bột chân phải thì bắt đầu rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Biết sớm thế này em đã ở lại thêm một ngày, không ngờ em vừa đi anh liền gặp chuyện, em lại có công việc, cho đến tận hôm nay mới rảnh đến thăm anh, anh đỡ nhiều chưa?”.
“Không sao.” Kỳ Dục ra ý bảo cô ta ngồi. “Rất nhanh là có thể tháo bột rồi.”
“Anh vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian, nhỡ để lại di chứng thì làm thế nào?”
“Bộ phim vẫn đang đợi tôi về để quay, tôi không có thời gian đợi chân khỏi hoàn toàn. Tôi không sao, cô thực sự không cần phải đặc biệt đến thăm tôi.” Kỳ Dục bình thản nói ý đuổi khéo.
Hướng Vãn đương nhiên nghe thấy trong lời nói của anh có sự xa cách, nhưng tim cô chỉ loạn nhịp trong nháy mắt, cô biết anh xưa nay không quá gần gũi người khác, cho nên cũng không để tâm, chỉ nói: “Em cũng không phải cố ý đến, là vì có tin tức của Mặc Sênh nên mới đến, nghĩ đúng lúc anh bị thương, nên mang đến cho anh tin tốt lành”.
Kỳ Dục vừa nghe thấy tên Mặc Sênh, tức thời không thể bình tĩnh nữa, anh ngồi bật dậy, đưa tay nắm lấy vai Hướng Vãn, vội vàng hỏi: “Có tin tức của A Sênh? Em ấy ở đâu? Em ấy thế nào? Có khỏe không?”.
“Anh đừng vội.” Hướng Vãn dịu dàng nói, tay vỗ lên bàn tay Kỳ Dục đang đặt trên vai cô. “Bình tìĩnh một chút, cô ấy rất tốt, em đã tìm thấy cô ấy rồi, sẽ đưa cô ấy đến gặp anh.”
Khi nghe thấy tin này, Kỳ Dục bỗng nhiên tê liệt, tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng cảm giác thành công khiến anh không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ biết nắm chặt tay Hướng Vãn, tràn đầy cảm kích nhìn cô.
“Em về rồi!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nhõng nhẽo của Tư Ngôn. “Bữa tối đến rồi!” Cô không chú ý trong phòng bệnh đã có thêm một người, liền mở cửa phòng bước vào, trong nháy mắt con ngươi mở to sững sờ tại chỗ.
Ngón tay cô siết chặt bình giữ nhiệt, nụ cười trên khóe môi có phần cứng nhắc, nhưng không hề biến mất, có điều ánh mắt xám xịt, ảm đạm. Cô bước từ từ đến bên giường, đặt bình giữ nhiệt sang một bên: “Anh có bạn đến thăm, vậy em ra ngoài trước nhé.”. Người con gái này cô biết, chính là người đã giúp Kỳ Dục lau đầu ở trong phòng, cô biết cô ta và Cảnh Dao không giống nhau, không thể nói hai câu là sẽ bỏ đi, cho nên trước mắt biện pháp giải quyết tốt nhất chính là bản thân cô rời đi.
Rõ ràng Kỳ Dục không phản hồi lại lời tỏ tình của cô, rõ ràng cô không phải là người của anh, vì sao cô vẫn không muốn anh và người con gái khác thân mật? Rõ ràng biết như vậy chỉ là cô lo sợ không đâu mà thôi.
Kỳ Dục nhanh chóng buông Hướng Vãn ra, nhìn Tư Ngôn: “Tư Ngôn…”, anh gọi cô, nhưng anh bỗng nhiên không biết mình nên nói gì.
“Không có gì.” Tư Ngôn không quay đầu lại, giơ tay xua xua, trong giọng nói còn mang ý cười, nhưng trong mắt đã ươn ướt,. “Em ra ngoài một chút.”. Nói xong, giống như chạy trốn ra khỏi phòng bệnh, trong tích tắc liền đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, từ từ nhắm mắt, cô muốn khóc, cô cũng không muốn bản thân mình biến thành bộ dạng thương xuân khóc thu, nhưng đôi khi nước mắt không cách nào kiềm chế nổi.
Cô hít sâu một hơi, mở mắt đưa tay lau nước mắt trên hai gò má, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh, yên lặng chờ đợi.
Trong phòng, Kỳ Dục thấy Tư Ngôn bỏ đi, thở dài, dựa người trở lại, không nói gì nữa.
Hướng Vãn làm sao không nhận ra cảm giác không giống bình thường giữa hai người, cẩn thận hỏi: “Kỳ Dục, cô ta là…”.
“Tư Ngôn.” Kỳ Dục nhắm mắt trả lời.
“Cô ta thích anh?” Hướng Vãn cắn môi, cuối cùng cũng hỏi ra lời, thực ra cô biết vấn đề này không nên hỏi, nhưng cô chẳng qua cũng chỉ là một người con gái.
Kỳ Dục lập tức mở hai mắt, ánh mắt trấn tĩnh, còn mang theo tia quyết đoán khiến người khác sợ hãi: “Không liên quan đến cô. Cô vừa nói, có tin tức của A Sênh, em ấy đang ở đâu?”. Vừa rồi vui mừng quá đỗi, anh đột nhiên phát hiện, lúc này, tuyệt nhiên anh không có sự hưng phấn như trong dự liệu.
“Em đã đưa cô ấy đến đây, đang ở khách sạn.” Hướng Vãn dừng một lát, rồi nói: “Em chỉ cảm thấy cô ấy vô cùng giống với miêu tả của anh, nhưng không thể xác định rốt cuộc có đúng hay không, có điều trước đây cô ấy luôn sống trong cô nhi viện, nên hơi sợ người khác, cũng không nhớ được rất nhiều người…”.
“Tôi biết rồi.” Kỳ Dục cắt ngang lời cô. “Ngày mai đưa em ấy đến đây.”
“Được, vậy…”
“Cô về trước đi, trong bệnh viện cũng có paparazzi, nếu bị chụp được thì không tốt.” Kỳ Dục lãnh đạm nói. Hướng Vãn nhếch môi, biết anh có ý đuổi, nên cô cũng không ở lại lâu, không nói nữa liền đứng dậy, ánh mắt cô nhìn bình giữ nhiệt màu hồng nhạt trên tủ đầu giường, mắt khẽ nhắm lại, lúc này mới cất bước rời đi.
Nhìn thấy Tư Ngôn ngồi trên ghế ngoài cửa, Hướng Vãn không hề ngạc nhiên, cô dừng lại trước mặt Tư Ngôn: “Cô rảnh không?”.
Tư Ngôn ngẩng đầun, sau khi nhìn thấy mặt Hướng Vãn, không chút do dự gật gật đầu.
“Nói chuyện chút.” Hướng Vãn nói xong liền cất bước rời đi, đến trước cầu thang thì dừng bước, thấy không có người qua lại mới nói: “Cô và Kỳ Dục quen nhau bao lâu rồi?”.
“Vài tháng.” Tư Ngôn không hề thích Hướng Vãn, trong lời nói cũng không che giấu cảm giác chán ghét.
Hướng Vãn nghe thấy vậy, khẽ cười giống như sen trắng nở rộ: “Tôi và Kỳ Dục quen nhau đã vài năm, khi anh ấy còn chưa là Kỳ Dục, tôi đã quen anh ấy”.
“Là có ý gì?” Tư Ngôn chau mày, cái gì mà khi còn chưa là Kỳ Dục?
“Cô không biết sao?” Hướng Vãn bỗng nhiên làm ra vẻ kinh ngạc. “Anh ấy không nói với cô Kỳ Dục không phải là tên thật sao? Anh ấy mang họ Tiêu.”
“Vậy sao?” Tư Ngôn tỏ ra như vô tình nói, thực ra trong lòng hỗn loạn, Kỳ Dục thực sự không nói với cô, nhưng cô tức giận không phải vì điều này, cô tức là vì Hướng Vãn quen anh trước cô, chính vì ưu thế thời gian, cô mới rơi vào tình thế không thuận lợi trước mặt Hướng Vãn.
“Cô thích anh ấy, đúng không?”
Tư Ngôn nghiêng mặt: “Điều này không liên quan đến cô, tôi thích anh ấy, không cần phải báo cáo với cô”.
“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, cô quên mất Kỳ Dục có một người em gái sao?”
“Lại sao nữa đây?”
“Anh ấy không nói cô và em gái anh ấy rất giống nhau sao?” Hướng Vãn bình thản nói, nhưng trong lòng Tư Ngôn lại rơi xuống một hòn đá to, cô sao không biết, chính vì biết cho nên lúc nào cũng canh cánh trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc