Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - Chương 22

Tác giả: bithoiroi

Nó ngủ chưa được 1 tiếng thì giật mình tỉnh dậy , nó sựt nhớ buôỉ hẹn quan trọng lúc 7h , vội chạy nhanh vào phòng tắm , khoãng 40 phút sau nó có mặt trước tủ thay đồ , nó lục toanh cái tủ , quăng wuần áo tùm lum sau một tiếng đồng hồ dài dăng dẳng cuối cùng nó cũng tìm được một chiếc áo đầm ngắn màu đỏ trông đơn giản lắm những cũng làm toát lên được vẻ đẹp ngây thơ của nó
Nó đứng soi mình trông gương làm đủ kỉu dáng :

- Công nhận mình xinh như minh tinh điện ảnh . Hí hí _ nó nhìn và cười một cách man rợ .

- Mà trong trời lạnh thế này , mặc vầy bị cảm mất . Ơ nhưng mà hông sao có Khánh bên cạnh lo gì lạnh _ nó tự độc thoại một mình .

Sau một hồi lựa chọn , trang điểm gần 2 tiếng đồng hồ , nó đi xuống lầu không quên vớ túi quà hôm qua mới mua . Nó lê chân xuống cầu thang một cách nặng nề , chắc tại hôm qua bông gân chưa khỏi hẳn . Vừa bước xuống lầu :

- Nhi đi đâu vậy con ????_ mama nó nhìn nó cười gian .

- Dạ con có hẹn với bạn _ nó hồn nhiên trả lời .

- Ơ chậc chậc bạn cơ mama ạ !! _ Duy từ đâu bay vào ngồi cạnh mama nó .
- Ừ kỳ ghê con nhở !! Bạn gì mà đi trong ngày này cơ chứ ??_ mama nó nhìn Duy thắc mắc hỏi .
- Ừ con cũng chả biết nữa , nhưng mà chắc là bạn trai rồi em gái nhỉ _ Duy nhìn nó đá lông nheo .
- Ơ em ......
- Bạn trai gì ??? Em gái con có bạn trai rồi àk ???_ mama nó giả bộ ngạc nhiên ngây thơ như con nai tơ .
- Bạn trai nào thế em gái ??? Nói cho mama nghe đi _ Duy đía vào .

- Ơ em......._ nó đỏ mặt , cúi đầu xuống .
- Thui được rồi con trai đừng chọc Nhi nữa , con cứ chọc con gái mama hoài sao nó dám đi chơi với thằng Khánh nữa chứ _ mama nó giã vờ khiển trách Duy .
- Dạ con biết rồi ạ !!! Ai mà dám chọc ghẹo , kẻo có người sang nhà wánh con ૮ɦếƭ _ Duy ra vẻ hối lỗi .

- Hai người thật là .............. Thôi con đi đây chả thèm nói chuyện với hai người nữa _ nó giẫn giổi giảy nãy bỏ đi .

- Hihihihi _ nó vừa đi cả mama nó và Duy ôm bụng cười .

- Thôi con cũng đi đây mama ạ !!!

- Con đi đâu ._ mama nhìn Duy hỏi .

- Con đi hưỡng thụ hạnh phúc trong quá khứ _ Duy ngữa đầu lên trời cười buồn .

- Con vẫn chưa quên được cô gái ấy sao ???

- Quên sao ??? Con quên lâu rồi mama ạ !!! _ Duy nhìn mama nó , lại một nụ cười gượng gạo trên môi Duy .

- Con vẫn vậy , vẫn cố chấp , tại sao con không thử nói tình cảm mình ra ??? Biết đâu lại tốt hơn thì sao _ mama nhìn Duy nghiêm túc cho lời khuyên .
Một không gian im lặng bao trùm căn nhà , Duy không nói gì cả , đứng im nhìn xuống đất :

- Thôi con đi đây ạ _ Duy như muốn lãng tránh câu hỏi của mama .

Duy bước ra khỏi nhà , đi đến nơi có quá khứ đẹp đẽ mà Duy không thể nào quên được , Duy chỉ mặt một chiếc áo phông mảnh trên người , cái giá lạnh đang xâm chiếm trong Duy , nhưng không lạnh bằng nơi con tim của chính Duy từ lâu đã không được người ấy sưỡi ấm . Còn nó đã ngồi yên vị trước ghế đá cạnh cây thông noel , có lẽ nó đến hơi sớm mới 6h40 thôi , nó hồi hợp lắm cơ , sự hồi hộp lo lắng làm nó quên đi cái lạnh xung quanh mình ,khẽ đặt bì quà bên cạnh nó ngồi suy nghĩ vu vơ những ký ức của tuổi thơ đẹp bên cạnh cây thông này :
- Hức hức mọi người đâu cả rồi , sao lại bỏ Nhi ngồi đây một mình cơ chứ , lạnh quá _ nó ngồi co rúm bên cạnh cây thông , nước mắt ngắn , nước mắt dài .
- Cậu sao lại đi đến đây mà khóc cơ chứ ?? Đã dăn là phải theo mọi người để khỏi lạc cơ mà ._ một cậu bé chạy đến bên cạnh nó , ngồi cạnh nó , đưa tay lau nhẹ những dòng lệ .
- Hức hức ..Cậ..u đâ...y ro...ồi . Tớ sợ quá _ nó vừa thấy hắn nhảy nhào vào ôm chặt lấy hắn , vừa nấc vừa nói .
- Thôi ngoan nào đừng khóc nữa !! Chẵng phải tớ đã ở đây rồi sao , nín đi nào _ hắn ôm chặt nó vào lòng như đang làm giảm nổi bất an sợ hãi trong nó , cũng như sưỡi ấm thân thể bé nhỏ này .

- Cảm ơn cậu !! Hoàng tử của tớ _ nó khẽ đẩy hắn ra , đưa tay lau nước mắt , rồi nở một nụ cười tươi . Làm chàng hoàng tử đỏ mặt tía tai .

- Cậu đúng là đồ ngốc mà !!! Ai là hoàng tử của cậu cơ chứ ???_ hắn khẽ gõ nhẹ vào đầu nó .

- A !! Đau , hức hức cậu oánh tớ _ không đau tí nào nhưng nó làm um sùm lên .

- Đưa tớ coi nào , có tí vậy cũng khóc , sao mà làm công chúa của tớ được cơ chứ ????_ hắn nói rồi khẽ vén tóc lên , đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó .
- Vậy ... nếu tớ không khóc nhè sẽ được làm công chúa của cậu sao ??_ nó ngây thơ nhìn hắn hỏi .

- Ơ.........Tớ chả biết nữa . Thôi đi nào mọi người đang đợi chúng ta đấy _ hắn nắm tay đỡ nó đứng dậy rồi kéo tay nó đi .

- Ừ hoàng tử của tớ _ nó cười tươi nắm chặt bàn tay ấm áp đó .
Thế là 2 đứa bé ngây thơ hồn nhiên , đã tự ấn định hoàng tử và công chúa cho riêng mình . Nhưng lịu ước mơ tuổi thơ có được thực hiện trong tương lai .
Trở về thực tại bây giờ đã hơn 7h30 , sao hắn chưa đến nhỉ , nó cứ nhìn đồng hồ , trong lòng lo lắng sốt ruột .
8h những cặp đôi cứ lần lượt đi xung quanh nó , họ cười đùa nói với nhau , làm nó thấy tủi thân nhưng chẵng sao mới có 1 tiếng mà , chắc hắn có chuyện gì bận đây , nó vẫn tin như vậy .

9h cái lạnh giá của đêm noel mà chiếc áo mỏng manh trên người nó không thể chóng đỡ được , nó lạnh lắm , lạnh đến run người , nó khẽ lấy hai tay xoa vào nhau để tạo hơi ấm cho cơ thể .

10h sự thất vọng đang dâng lên càng lúc càng nhanh , sự tự tin cũng mất dần , nó mệt lắm , vừa mệt vừa lạnh , nó cảm thấy hai mắt mình như đang có cái gì đè nặng xuống , hàng ngàn chữ tại sao đặt ra trong đầu nó và kết luận cuối cùng là có lẽ hắn không hề có một tí tình cảm nào với nó , nhưng tại sao tại sao nó vẫn ngồi đây chờ .
Chúng ta quay lại quán cà phê của hắn xem nào :

7h quán cá phê người càng ngày càng đông , mọi người tấp nập ra vào , hắn cũng vậy cùng với Trân bưng bê chẵng còn thời gian nghĩ nữa .

8h quán dần thưa dần người , hắn nhìn đồng hồ mà sốt ruột hắn lên , chẵng phải chị Trân bảo 7h là xong sao . Chẵng biết nó thế nào nữa .

9h cuối cùng cũng hết người , nhân viên và ông chủ timệ ra về hết , đễ hắn với Trân , quét dọn xong rồi đóng cửa giùm , tại mọi người đều có hẹn . Nhờ vả mà chẵng lẽ hắn lại tự chối .

- Chị xin lỗi xin lỗi nhiều lắm chị cứ ngỡ là 7h sẽ hết khách _ Trân cuối đầu xin lỗi hắn liên miên nhưng mặt thì đang tái dần ,

- Dạ hông sao...........

hắn chưa kịp nói hết câu thì Trân ngã , hên sao hắn đỡ được , :

- Chị nhức đầu quá !!! _ Trân nhìn hắn khẽ nói .

- Chắc chị làm mệt quá rồi em đỡ chị lại ghế ngồi _ hắn nói rồi dìu Trân lại ghế .

Hai người ngồi xuống ghê đầu Trân dựa vào vai hắn , đôi vai này làm Trân liên tưỡng đến đôi vai của người ấy , nhiều lúc Trân đã nghĩ tại sao lại phải trả thù nhưng bây giờ Trân vẫn cố gắng thực hiện đó thôi , có lẽ Trân đã quá quá hận Duy . hắn ngồi lo lắng nhìn Trân rồi nhìn đồng hồ . Đến 10h trong Trân có vẻ đỡ hơn :

- Chị ơi !! Em có việc bận em đi trước đây ạ !! Trông chị cũng đỡ hơn rồi _ hắn nhìn Trân nói , rồi quay sang lấy chiếc áo để cạnh ghê , định bước đi thì Trân ở sau chạy đến vòng tay ôm hắn :

- Đừng đi , đừng bỏ chị . Em thích anh !!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay