Hẹn Hò Đi!*T7. 7am:
- Mỹ Lệ nhức đầu mệt mỏi ngồi dậy thì nhớ đêm hôm qua bầm dập. Vui khi được nhìn thấy khuôn mặt ấy mỗi sáng thức dậy. Nắm lấy tay Tuấn Trạch.
- Tuấn Trạch ghì tay Mỹ Lệ xuống ôm chầm vào lòng như một con thú nhỏ. Hôn liên tiếp lên môi như vận động buổi sáng nhỏ.
- Mỹ Lệ: Này! Mới sáng sao hôn tớ dữ vậy. Buông ra khó thở quá cho tớ đi rửa mặt!
- Tuấn Trạch: Cậu đi rửa mặt chung với mình nhé!
* Nói xong Tuấn Trạch ẵm Mỹ Lệ lên rồi đi vào nhà tắm.
- Mỹ Lệ: Tớ muốn đi vệ sinh! Cậu ra ngoài đi!
- Tuấn Trạch: Cứ đi đi! Cơ thể cậu có chỗ nào tớ chưa thấy đâu chứ?
- Mỹ Lệ: Cái tên Vô lại này !
- Mỹ Lệ nhìn vào gương: Aaaaa!
- Tuấn Trạch: Sao thế?
- Mỹ Lệ vén mái tóc lên chỉ lên nơi giữa vòm trán: Có cục mụn sưng ở đây nè!
- Tuấn Trạch hôn lên cục mụn đó: Ngoan. Ngoan không sao đâu...
- Mỹ Lệ cười mỉm vì sự quan tâm đáng yêu này của Tuấn Trạch.
- Tuấn Trạch: Sẵn tiện á "cậu nhỏ"" của mình cũng bị sưng nè!
- Mỹ Lệ: Hỗn đãn! Chẳng lẽ nào cậu muốn mình hôn lên đó ư?
- Tuấn Trạch: Ư ư!
- Mỹ Lệ đánh vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tuấn Trạch: Ayda! Đừng giỡn nữa mà!
- Tuấn Trạch cõng Mỹ Lệ lên như một con gấu con đeo bám theo mẹ ra nhà bếp.
- Mỹ Lệ: Đói quá đi thôi!
- Tuấn Trạch: Ngồi xuống! Tớ sẽ làm thức ăn cho cậu. Ngồi ngoan nhé.
- Mỹ Lệ: Ưm!
______________ Sau 30" sau_____________
- Tuấn Trạch bưng dĩa mỳ pasta sốt kem ra.
- Mỹ Lệ: Woah! Thơm quá
* cứ thế định ăn nhưng Tuấn Trạch lấy dĩa pasta đi không cho Mỹ Lệ ăn mà ăn một mình.
- Mỹ Lệ ngơ ngáo: Ơ? Còn của tớ đâu?
- Tuấn Trạch: Lại đây xin oppa thì anh đây còn cho cậu ăn!
- Mỹ Lệ đứng dậy bước lên giường nằm ngủ tiếp : Hiểu rồi! Cậu không muốn cho mình ăn thì thôi!
* Mỹ Lệ nằm chùm chăn kín mích lại.
- Tuấn Trạch ôm chằm lấy Mỹ Lệ rồi xoay người Mỹ Lệ lại vào hướng mình: Xin lỗi thỏ cưng! Mình chỉ muốn ghẹo thôi! Nhưng không ngờ cậu giận như vậy.
- Mỹ Lệ khóc thút thít làm aegyo: Cậu hết yêu mình rồi ! Có miếng ăn cũng làm khó mình nữa: