Đền Đi!* Sáng 7 am
- Mỹ Lệ: um...nay ngủ thoái mái hơn thường ngày ý nhỉ áaaaaahhhhhhh?
Sao sao lại không mặc đồ thế này? Và người kế bên là? Áahhh... Sao lại là Tuấn Trạch. Gì vậy này?
- Tuấn Trạch cau mày ôm lấy Mỹ Lệ vùi xuống giường để ngủ tiếp: Sao mà dậy rồi lại ồn ào thế này hả bé cưng? Đêm qua cưng gào la chưa đã hả?
- Mỹ Lệ: Gì chứ hả? Bé cưng? Gào la gì chứ? Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?
- Tuấn Trạch: Thật vậy luôn à? Đêm qua chính cậu đã cầu xin tớ giúp cậu đêm qua cậu đã dụ dỗ tớ.
- Mỹ Lệ khóc thút thít: Đi về đi aa...hiccc...hiccc
- Tuấn Trạch: Cậu đã tự nguyện mà còn dụ dỗ tớ nữa. Về thì về ngộ nghĩnh thật!
- Mỹ Lệ ném gối về phía Tuấn Trạch đang đi la lớn: Cút đi đồ khốn!
* Được một lúc:
" Cốc...cốc..."
- Tuấn Trạch: Ai thế?
- Mỹ Lệ: Là tớ!
- Tuấn Trạch: Gì đây? Tính qua đây cầu cứu rồi lại đổ thừa hay gì?
- Mỹ Lệ quăng ga giường dính đầy máu ra nói lớn: Chịu trách nhiệm đi! Lần đầu của mình! Huhu....cậu có biết là.....blablabla...
- Tuấn Trạch bế Mỹ Lệ vắt lên vai của mình như bế 1 món đồ chơi. Ẵm Mỹ Lệ đặt lên giường rồi ϲởí áօ ra.
- Mỹ Lệ lại bị đắm chìm trong cơ thể Tuấn Trạch lần nữa nhưng không quên vấn đề chính hỏi to: Ban ngày ban mặt định làm gì hả??? Bớ bà con có người ấµ ∂âɱ!
- Tuấn Trạch đè Mỹ Lệ xuống giường nói to: Nhìn đi nhìn thật kĩ cơ thể của mình!
- Mỹ Lệ mặc đỏ ngượng vì cơ thể tuấn mã của Tuấn Trạch: Nhìn. Nhìn gì tưởng đẹp thì định làm gì làm sao?
- Tuấn Trạch: Không phải nhìn vào cơ thể mình cô bé ngốc! Mà là những dấu vết cào cắn, cắn yêu mà đêm qua cậu để lại này! Cậu cũng đền đi!
- Mỹ Lệ: Tớ mà lại tàn bạo như thế sao? Lừa người?
- Tuấn Trạch cầm tay Mỹ Lệ đặt lên nơi da gần với chỗ hiểm của mình nói nhẹ nhàng như oan ức: Đây này! Nơi này cậu làm nó muốn chảy máu luôn đấy! Cào đau không chịu được!
- Mỹ Lệ vừa nói vừa khóc: Nhưng của tớ thật sự rất quan trọng! Nó là thứ quý giá của con gái chỉ dành cho người chồng mới chiếm hữu nó thôi hic...hic...
- Tuấn Trạch đè Mỹ Lệ xuống môi kề môi nhưng không hôn: Đền sao?