Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Chương 12

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Kỳ thi vào cao đẳng đại học chỉ còn tính bằng ngày.
Cuối tháng năm, tính khí ông trời cũng đâm ra thất thường đến lạ, thoắt nắng đó thoắt lại mưa đó, khi thì oi ả cháy da, lúc lại mù trời mịt đất. Từ đống sách vở chất cao như núi, một cậu con trai ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài phiền não, vẻ bức bối cùng mệt mỏi lộ rõ nơi hai hàng chân mày nhăn khít vào nhau.
“Căng thẳng sao?” Tần Ương với tay nhặt lấy quyển bài tập nằm giữa mớ tài liệu vứt lung tung trên bàn, vừa giở ra xem vừa nói, “Đề ra mục tiêu cao như vậy để làm gì chứ?”
“Vẫn còn tốt chán.” Thẩm Tấn miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy, chống tay nhìn về phía Tần Ương đang rà tay qua khắp các mặt giấy chi chít những dòng chữ đen đen đỏ đỏ mà chăm chú xem xét, “Đại học E, đó là chỗ nào chứ hử?! Thiên đường của tình yêu!”
Học sinh khắp các trường phổ thông trong thành phố từ lâu vốn đã có lời truyền tai nhau thế này: chơi, tại đại học F; ở, thì kể đến J; ăn, xin đến trường T; yêu, trường E là nhất. Bốn trường vừa kể trên trong giới cao đẳng đại học ở thành phố S này được mệnh danh là “tứ đại danh giáo”. Mỗi năm đến kỳ tuyển sinh lại trở thành một đích nhắm mơ ước trong mắt các sĩ tử, cũng không biết có cả thảy bao nhiêu thí sinh cuối cấp ngày đêm ôm mộng, nộp đơn xin thi vào.
Tần Ương nhìn xuống quyển vở đang bày ra trước mặt, chữ viết tuy rằng có hơi cẩu thả vội vàng nhưng cách trình bày cẩn thận chăm chút, thậm chí cả phần giấy trắng bên lề cũng được tận dụng để chú thích thêm những điểm khó hiểu trong quá trình giải bài. Rất tự nhiên mà nhớ lại lúc sơ trung, khi đó, vở bài tập của Thẩm Tấn lúc nào cũng bỏ trống, một chữ cũng không thấy. Bây giờ thì sau mỗi kỳ thi đều có tên trong danh sách một trăm người cao điểm nhất của khối. Thế nhưng, nếu muốn thi vào đại học E thì vẫn chưa thể nắm chắc phần thắng.
“Đại học E…Chốn non xanh nước biếc, tiên cảnh trần gian, mỹ nữ hằng hà sa số nhiều như mây trên trời, mỗi người một vẻ, càng ngắm càng yêu…” Trong lúc đó Thẩm Tấn vẫn mải mê thả hồn đi đâu đó, đôi mắt lim dim mơ màng, vẻ mặt si mê thỏa mãn, “Này, có nhìn thấy không hả? Cháu nó đang đứng xa xa kia mà vẫy gọi tôi kìa~~~”
“Phải không đó?” Tần Ương cười cười, tiện tay ụp luôn quyển vở đang cầm trong tay xuống, hai trăm trang giấy dày cộm vô tri vô giác không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thản nhiên chễm chệ ngự trên gương mặt bảnh trai đang bận mê gái của Thẩm đại công tử chúng ta, “Í da, tôi cũng thấy rồi, nó đang nói với đằng ấy rằng, Bye Bye!”
Đợt họp phụ huynh cuối kỳ, Lão Du không quên nhắc nhở các bậc phụ huynh: “Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng, người lớn trong nhà cần quan tâm nhiều hơn đến các thí sinh. Đặc biệt là chế độ ăn uống, phải đầy đủ dinh dưỡng và đúng chất. Thuốc bổ tuy rằng rất tốt nhưng so ra vẫn không bằng việc ăn uống đủ chất.”
Bà nội Tần Ương năm nay cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, lo lắng cho tình hình thi cử của cháu mình, đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò riêng Tần Ương: “Tần Tần à, con đừng có căng thẳng quá, không có gì phải áp lực cả, nghìn lần đừng hồi hộp, đừng căng thẳng quá nha con…”
Cứ thế mà nhắc đi nhắc lại.
Nghe điện, Tần Ương quả thật dở khóc dở cười.
Mẹ Tần Ương đi miếu cúng bái, cầu được hai tấm bùa bình an, sau lại đem mấy chai nước suối bày biện trên bệ thờ trước mặt đại tiên, suốt ba ngày ba đêm chuyên tâm thành khẩn vừa viết bùa vừa niệm kinh, thái độ hết sức trang nghiêm cẩn thận, xem ra chỉ còn thiếu mỗi việc thỉnh “vị tiên nhân” kia về ở nhà mình, sớm hôm cung phụng như một tín đồ ngoan đạo.
Ba Tần Ương không phản đối không tán thành, chỉ bình luận mỗi một câu: “Đó là mê tín dị đoan.”
Nói rồi quay qua lấy hai chai nước suối nhét vào túi sách Tần Ương: “Lúc thi có khát thì lấy ra uống nghen con.”
Phân nửa những món đồ đó đều là cho Thẩm Tấn cả. Lúc nhận lấy lá bùa bình an cùng chai nước từ tay Tần Ương, vẻ cười cợt bình thường của cậu ta đột nhiên biến mất, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chỉ có dì là còn nhớ đến tôi.” Ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ương thoáng hiện sự buồn bã, nụ cười bên khóe môi cũng gượng gạo khó khăn.
Tần Ương không quen nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, quay mặt đi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Nói rồi, ôm lấy vai Thẩm Tấn cùng đi vào trường thi.
.
.
.
Lúc ra khỏi cổng trường, Tần Ương nhìn thấy Lão Du đang đứng đợi một mình ngay ở bên ngoài. Lúc bình thường, bọn học sinh trong lớp chẳng đứa nào thích nói chuyện với Lão Du, hỏi đến lý do thì ai cũng mặt nặng mày nhẹ kêu ca rằng đó là bởi vì ông thầy đó không những thích giáo huấn học sinh mà tính tình còn rất khư khư bảo thủ. Nhưng lúc này đây, Tần Ương lại chủ động đi thẳng đến chỗ Lão Du: “Thầy Cao, đề thi năm nay ra không khó lắm, nội dung đều nằm trong phạm vi mà thầy đã ôn tập mấy hôm giờ, bài làm của em…vô cùng thuận lợi.”
“A, thật sao, vậy là tốt rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, nhiều vào nhé.” Vẻ mặt đang căng thẳng của Lão Du sau khi nghe xong những gì Tần Ương nói rõ ràng là đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trong một thoáng, khi đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên nét cười vui sướng, mơ hồ nhìn thấy được những nếp nhăn trũng sâu hiện ra nơi đuôi mắt.
Cũng trong một thoáng ấy, một cảm giác nửa ngỡ ngàng nửa kinh ngạc xâm chiếm lấy Tần Ương. Người giáo viên đang cười rất hiền đứng trước mặt cậu đây, tuổi đời còn chưa đến bốn mươi, so với cha mẹ cậu thì nhỏ hơn nhiều lắm, ấy thế mà…Loáng thoáng nhớ lại rằng, đã có lần nghe thầy cô trong trường bảo đây là lần đầu tiên thầy Du đảm trách việc chủ nhiệm một lớp ở khối cấp ba, sợ rằng thời gian qua, bao nhiêu tâm sức đều đã đổ dồn cho đám học trò nghịch ngợm trong lớp hết cả rồi. Trong một lúc, thật không biết phải nói gì thêm.
Từ xa xa bỗng nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Tần Ương đành phải vội vã cúi chào: “Em gặp thầy sau ạ.”
Đi được vài bước ngoái đầu nhìn lại, thấy người giáo viên cao gầy ấy vẫn đứng yên ở chỗ cũ, lẳng lặng ngóng trông, bên cạnh là dòng người nói cười không ngớt từ bên trong trường thi vẫn liên tục đổ ra.
………
Ba ngày thi oanh oanh liệt liệt trôi qua, dần chỉ còn là cái bóng mờ đáng nhớ của chuỗi ngày nghỉ ngơi ba tháng dài đăng đẵng. Từ lúc đi học đến giờ, đây có lẽ là kỳ nghỉ dài ngày nhất mà Tần Ương và Thẩm Tấn trải qua cùng nhau. Đá bóng, đi thư viện, nói đủ chuyện tào lao trên trời dưới đất hoặc là xách xe chạy rong phố xá chẳng để làm gì. Trước thời gian có kết quả thi cứ mặc tình mặc sức rong chơi, gọi là “khổ tẫn cam lai” cũng được, mà bảo là triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh tâm thần hậu thi cử cũng chẳng sai. Trên báo chẳng bao lâu đã thấy tung ra bài giải đề của các chuyên gia, internet cũng tràn ngập những bài văn mẫu mực sít sao từng dòng theo barem điểm. Mặc cho chúng bạn xôn xao, phụ huynh kỳ vọng, cả hai đều vờ như không nghe không thấy, có lần còn hợp tác kẻ tung người hứng bày ra vẻ mặt vờ vĩnh mà rằng: “Ơ hay! Có cái đề thi như thế sao? Sao mình lại không nhớ kìa ta?”
Cứ thế, báo ném vào góc nhà, dây mạng cuộn tròn nhét sâu trong xó, mải mê chinh chiến cho đến khi thiên hôn địa ám mới thôi.
Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Sao lại phải nhất định vào trường E chứ?”
Khi đó, giữa mùa hạ, mặt trời treo mình lừng lững giữa không trung, phả xuống mặt đất những tia nắng chói chang như thiêu như đốt. Cả hai đến nhà Thẩm Tấn, chui vào phòng trong bật máy điều hòa, chơi cho đến lúc mệt nhoài, mồ hôi túa đầy ra toàn thân, mới cùng nằm lăn ra chiếc giường đôi rộng lớn trong phòng. Đèn trần sang trọng trên cao thả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, từ dưới ngửa mặt nhìn lên mọi thứ đều nhập nhòe không rõ, bóng dáng cầu kỳ của chùm đèn bỗng từ một hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn, từ bốn hóa thành sáu…
“Lúc ghi trong phiếu nguyện vọng, cậu điền chẳng phải là đại học E là gì?” Thẩm Tấn đáp. Trong một thoáng vô tình, tay họ chạm vào nhau. Và sau một phút vô tình ấy, Thẩm Tấn vẫn không muốn rời ra. Chỉ trách sao thân nhiệt Tần Ương thấp như thế, ngay cả giữa hè cơ thể vẫn cứ mát lạnh như một tảng băng trôi. Chạm vào rồi, thật không muốn phải buông tay. “Chỉ mình cậu được phép ghi thế, tôi thì không hay sao?”
Cứ thế, cảm giác nóng hổi từ cánh tay Thẩm Tấn truyền đến, từng chút từng chút một bao phủ lấy cả nửa người Tần Ương. Mặc cho Tần Ương cố sức bày ra vẻ mặt “Xê ra, cái lò lửa!”, cậu bạn vẫn cứ như mọi khi ương ngạnh ôm ngang eo cậu, dùng nhiệt độ nóng rực từ cơ thể mình mà bao bọc, vây ủ lấy Tần Ương.
“Cậu! Cái tên ba chấm này…”
………
Vài ngày sau, kết quả thi cuối cùng cũng có, cánh báo chí tranh nhau đăng tải, các phương tiện truyền thông ra rả đưa tin, thư thông báo trúng tuyển và gọi nhập học cũng lần lượt gửi đến các thí sinh. Trong điện thoại, Thẩm Tấn không giấu nổi sự hưng phấn mà kêu to: “Tần Ương, Tần Ương! Tôi dư ra hai điểm, đại học E, học viện Nhuyễn Kiện!”
Đầu dây bên này, Tần Ương cũng mỉm cười, tay còn mãi mân mê một phong thư màu đỏ tươi: “Tôi là học viện Quản Lý, đại học E.”
Người bên kia bỗng dưng vô cớ im lặng, sau lại vỡ ra một tiếng cười, tiếng cười sang sảng, đầy tràn, ngập tràn vui sướng: “Chúng ta lại là bạn học.”
Tần Ương đáp: “Chúng ta là anh em.”
Đã từng có một buổi sáng như thế, nắng sớm đầu ngày, xe buýt im ắng như chiếc hộp chở đầy khí trời trôi dạt giữa đường phố tinh mơ, có người đã nói rằng, anh em thì có thể cả đời ở bên cạnh nhau.
………
Ba tháng, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài. Mang theo túi lớn túi nhỏ đến trường tìm được quầy hàng mua đủ các vật dụng cần thiết, sau lại theo anh bạn trưởng lớp đến phòng làm việc đăng kí báo danh, nhận và thật cẩn thận cất giữ chiếc chìa khóa nhỏ. Đợi đến khi leo lên được ký túc xá ở lầu ba thì mẹ Tần Ương – người đi cùng con trai đến nhập học đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi.
Bên trong mỗi ký túc xá có hai phòng ngủ lớn và một phòng khách to, bốn người một phòng ngủ, tám người một phòng khách dùng chung. Mỗi người một bộ gia cụ, phía dưới có bàn học và mấy ngăn tủ chứa đồ dùng cá nhân, còn bên trên là một mặt giường đơn dùng làm nơi ngủ.
Lúc đến nơi, căn phòng nho nhỏ đã đứng đầy cả người. Lau bàn, giăng màn, trải giường chiếu, sắp xếp mọi thứ hết thảy đều gọn gàng đâu vào đó. Ba Tần Ương leo lên leo xuống đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, còn mẹ Tần Ương thì bắc một chiếc ghế dựa ngồi ngay giữa phòng, nghiễm nhiên chỉ tay năm ngón. Tần Ương bị lùa qua một bên, không phận sự xin miễn làm phiền, tay cũng không được phép động, chỉ có thể đứng đó mà ngại ngùng nhìn ra xung quanh, chạm ngay ánh nhìn của mấy bạn cùng phòng cũng đang trong tình trạng xấu hổ đỏ cả mặt vì sự nhiệt tình quá mức của ba mẹ mình.
Đời này của cậu, chính là như thế. Không anh chị em gái, cũng chưa từng trải qua giá rét đói lạnh bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, vẫn thường xuyên nghe người lớn xung quanh bảo rằng, “thằng bé này thật có phúc”. Phải, chính là như thế, Tần Ương – “một con người hạnh phúc”.
“Mang theo nhiều đồ thế cơ à?” Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Tấn đã đến ngay sau lưng Tần Ương.
“Ừ.” Tần Ương hỏi lại cậu ta, “Còn cậu sao rồi? Đồ đạc đã sắp xếp xong cả rồi chưa?”
Tiện tay nhặt cây gậy trúc đưa cho ba Tần Ương đang mắc màn ở trên cao, Thẩm Tấn đáp: “Còn chưa, nhưng bọn họ đang dọn.”
Tần Ương đoán được hai chữ “bọn họ” chính là ám chỉ ba mẹ của Thẩm Tấn: “Cô chú cũng tới rồi?”
“Ừm.” Thẩm Tấn gật đầu, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Kêu là chưa đến trường học bao giờ, nên muốn đến nhìn qua thử xem sao, thiệt tình!”
Khuỷu tay Tần Ương gập lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái: “Vui thì cứ nói thẳng là vui đi, có ai cười cậu đâu.”
Dưới ánh nhìn cổ vũ của Tần Ương, thật lâu, một nụ cười ngượng ngùng cũng dần hiện ra trên gương mặt Thẩm Tấn.
………
Thoạt đầu, còn xa lạ với nhau, đám con trai trong phòng cũng không biết phải làm sao, mạnh ai nấy ngồi vào bàn học của mình, lấy sách ra xem đi xem lại, chân tay mặc dù tù túng lắm nhưng trường mới lớp mới bạn học mới, cũng không biết được nơi nào vui vui để mà đi xem, người nào hay hay để mà bắt chuyện cùng. Buổi trưa, đến giờ ăn, mới mỗi người một câu rủ nhau lục tục kéo xuống căn-tin, từ đó mới dần dần thân thiết hơn với nhau.
Bốn người tất cả: một cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng ra vẻ như một siêu sao của giải NBA danh giá, ngủ ở giường bên phải phía trên cùng, là tín đồ lâu năm của dòng nhạc R&B, có kiểu nói chuyện nghe rất chi là kiểu cách. Thế nên, vào trường mới, quen bạn mới chưa được bao lâu đã ૮ɦếƭ luôn cái tên Tiểu Thiên Vương rồi.
Ngược lại, người ở phía giường đối diện của cậu này lại có dáng vẻ khá là chững chạc điềm đạm, lúc mới vào ký túc xá là kẻ duy nhất trong bốn cậu con trai biết phụ giúp ba mẹ một tay, sau này vào lớp được mọi người không những đồng lòng bầu vào vị trí trưởng lớp mà còn nhất trí đặt cho một biệt danh gọi là “Lão Ban”.
Chỗ ngủ của Tần Ương nhìn xéo về phía Lão Ban, nhưng lại đối diện với một cậu bạn mập mạp dễ thương, có nụ cười đặc biệt hồn hậu và hai hàng lông mi vừa đậm vừa ngắn nhìn giống hệt 乃út sáp màu hiệu Tiểu Trảm; Tiểu Tân, Tiểu Tân, mọi người gọi cậu như thế, vừa gọi vừa mỉm cười, yêu mến đầy ắp trong tiếng gọi đó khiến cậu cũng bất giác cười theo, cả khuôn mặt tròn trĩnh bừng lên vì ngượng ngùng. Lần nào cũng như thế.
Đợi đến khi cả bọn bốn người cùng nhau đi dự lễ khai giảng niên khóa mới của khoa thì đã thân thiết đến độ kề vai sát cánh, ngay cả số giường trong phòng ngủ của nhau cũng đã thuộc đến mức nằm lòng.
Trong buổi họp đầu tiên của lớp, một giáo viên hướng dẫn bước lên phát biểu vài câu, sau đó thì nhường chỗ lại cho mọi người thay phiên nhau bước lên giới thiệu về bản thân mình.
Đến phiên mình, Tần Ương nói: “Tôi tên là Tần Ương, chữ Tần trong Tần Tấn chi hảo. . .”
“Chữ Ương trong Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu.” (*)
Dưới bục, một ai đó bỗng nhiên lên tiếng.
Cô nữ sinh mặc trên người bộ váy màu tím phấn, nét mặt rạng ngời như hoa xuân, trên môi điểm một nụ cười nghịch ngợm, đang nhìn thẳng về phía Tần Ương.
Đường Đường.
Một cơn gió lạnh thốt nhiên từ đâu ập tới, buốt cóng cả lòng Tần Ương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc