Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Chương 04

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Chuông reo gọi vào lớp, trống đánh giờ tan trường. Cứ thế ngày qua tháng hết năm trôi, Tần Ương và Thẩm Tấn giờ đây cũng trở thành những cậu học sinh trung học hết cả rồi.
Những đứa con trai ngày nào còn khiến mẹ cha bận lòng nay đã bước vào tuổi dậy thì mới lớn, bất an cùng những xao động chớm nở trong lòng, cũng chỉ cất giấu cho riêng mình không để ai hay biết.
Trường trung học Thẩm Tấn và Tần Ương theo học cũng có nhiều điều đáng lo ngại. Những lúc tan học, ngoài cổng trường thường xuất hiện một đám thanh niên đi thành tốp dăm ba người, phì phèo thuốc lá trên môi. Trong trường nảy sinh đủ lời đồn đãi về việc học sinh lớp này bị chặn đường trấn lột, học sinh lớp kia bị người ta dùng mã tấu chém bị thương. Sau giờ học thường xuất hiện những trận ẩu đả quy mô lớn nhỏ khác nhau, người đứng bên ngoài chứng kiến không những không can gián mà còn hào hứng chẳng kém gì kẻ trong cuộc…
Những chuyện như thế khiến cho mẹ Tần Ương lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, nhiều lần dặn đi dặn lại con trai mình: “Chúng ta chỉ cần chăm chỉ học hành thôi, những cái khác không nên can dự đến. Bọn nó đòi tiền thì cứ đưa tiền, không nên dính dáng thêm gì khác với bọn nó nghe con!”
Qua một thời gian dài miệt mài học hành, trên mũi Tần Ương lúc này đã chễm chệ thêm một cặp kính cận gọng vàng, khiến cho dáng vẻ ôn hoà hiền lành lúc thường của cậu con trai càng sinh ra thêm vài phần tao nhã, tổng quan nhìn lại thật giống hình ảnh một nam sinh gương mẫu trong lòng thầy cô. Mỗi lần nghe mẹ lo âu dặn dò như thế, Tần Ương đều cười trấn an bà: “Con biết rồi mà.” Sau đó thì ung dung đạp xe đi học.
Nhà Thẩm Tấn từ một năm trước đã dọn sang một biệt thự mới khá xa nơi ở cũ. Đường sá bất tiện, thế nên hai người cũng không còn đi học chung như lúc trước. Thảng khi, trên đường một mình đạp xe đến trường, Tần Ương cảm thấy có chút cô đơn.
Còn nhớ lúc nhập học, Thẩm Tấn đã chỉ vào dãy danh sách ở bảng thông báo, vừa nói vừa cười đến rạng rỡ: “Này, vẫn là chung lớp nhé, số thứ tự của cậu ngay trên tôi.”
Những trận cầu đêm khuya đủ hấp dẫn để vì chúng mà hy sinh giấc ngủ, đổi lấy một đôi mắt gấu mèo viền đen thật đậm, rồi cứ thế mà tuỳ nhiên bày ra trên mặt, thản nhiên cười với Tần Ương.
Chỉ là, cùng lớp không cùng bàn, chỗ ngồi của hai người giờ đây một bên trái một bên phải, chỉ có thể xa xa mà nhìn thấy nhau.
Cơ hội trò chuyện không còn nhiều như xưa, hai bên đều ít nhiều có chút cảm giác lạ lẫm. Có những lúc nghỉ giải lao, Tần Ương đang làm bài tập lại bỏ 乃út xuống chạy sang phía Thẩm Tấn gọi to một tiếng: “Nè!”
“Hửm?”
“Sao bài tập tiếng Anh hôm nay lại không nộp?”
“À, vở bài tập để quên ở nhà mất rồi.”
Tần Ương thuận tay lật lật quyển sách ngữ văn trước mặt Thẩm Tấn. Vào học đã bấy lâu, quyển sách vẫn còn mới toanh, một chút nhàu gấp hay xoăn góc cũng không có, giống như chưa từng được dùng qua: “Giờ Văn hôm nay bài học đều đã chép xong hết rồi chứ?”
“Vẫn chưa.”
“Tôi cho cậu mượn vở nhé.”
“Ờ.”
Cuộc trò chuyện chỉ qua lại vài câu như thế rồi thôi, Tần Ương ngồi ở bên cạnh Thẩm Tấn, xấu hổ mà mờ mịt không hiểu vì sao. Giờ giải lao mười phút bỗng nhiên trở nên dài đăng đẵng. Có lúc ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trời cao xanh thẳm, mây trắng từng cụm từng cụm lững lờ trôi xa.
………
Càng ngày kết quả học tập của Thẩm Tấn càng sa sút, đa số bài tập đều không nộp hoặc nếu có nộp cũng chỉ bỏ giấy trắng. Tần Ương nhớ kỹ môn thi đầu tiên của cậu ta, điểm chỉ suýt soát trên trung bình, cho đến khi kỳ thi kết thúc thì môn nào cũng thất bại, chỉ có mỗi môn thể dục là khá hơn hẳn. Trong danh sách liệt kê thành tích, hai chữ “hạng ưu” màu xanh nổi bật giữa một hàng dài những con chữ màu đỏ, lạc lõng đến mức chói mắt người xem.
Giáo viên chủ nhiệm ngày thường vẫn luôn ôn hoà nhẹ nhàng với học sinh, thế mà, đến lúc chấm điểm bài thi cũng không nén được tức giận mà quát lớn: “Thẩm Tấn, bài thi Văn của em sao lại chép bài của bạn phía trước?!!”
Đáp lại, phía góc lớp chỉ rộ lên một tiếng cười khe khẽ, Thẩm Tấn ngồi dựa lưng vào ghế, áo khoác đồng phục bên ngoài thản nhiên mở bung không gài nút, tóc mái rũ hờ che đi một phần ánh nhìn nơi đôi mắt, nơi khoé môi cong cong nhếch lên một nụ cười vô nghĩa.
Ngược lại, trong đại hội thể dục thể thao toàn trường năm đó, cái tên Thẩm Tấn không ai lại không biết. Người đầu tiên về đích của cuộc thi chạy bộ ba ngàn mét. Giây cuối cùng vượt qua đích đến, hưng phấn đến mức cởi phăng chiếc áo ướt sũng mồ hôi, dốc ngược chai nước khoáng lên mặt. Những sợi tóc ướt đẫm lấp loé ánh nắng buông xuống hai bên má, đôi mắt phượng toát lên một sự kiêu hãnh mãnh liệt khi lướt mắt qua toàn bộ khán giả nơi sân trường.
Cơ thể thiếu niên cao gầy mà rắn rỏi, kết hợp hài hoà với gương mặt điển trai nhuốm nét cao ngạo lạnh lùng, hình ảnh đó khiến cho không ít nữ sinh vô cớ đỏ mặt, tim đập dồn mà không hiểu vì sao.
Tần Ương khi đó đảm nhiệm một vị trí hậu cần bên ban tổ chức, vì công việc mà phải đứng ngay đường biên của đường chạy, nhìn thấy cậu con trai đó từ phía xa dần vượt lên vị trí dẫn đầu, sau khi đến đích lại gập người ra sức thở, gương mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi, ánh nhìn hướng đến tất cả mọi người mà lại tựa như chẳng thấy một ai, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Nghỉ hè năm đó, Thẩm Tấn một lần cũng không đến chỗ Tần Ương. Do dự mãi, cuối cùng Tần Ương cũng lần theo địa chỉ mà tìm tới nhà mới của Thẩm Tấn.
Tiếng nhạc đinh tai điếc óc vẳng ra từ hai cánh cửa khép kín, lẫn trong đó là tiếng nói cười ầm ĩ của cả nam lẫn nữ. Tần Ương đứng trước nhà Thẩm Tấn, thu lấy tất cả âm thanh đó vào tai, trong một thoáng đã cảm thấy rằng dường như mình đang làm một điều không cần thiết. Muốn quay trở về.
Cửa mở, điều đầu tiên Tần Ương cảm nhận được chính là luồng khí lạnh đều đều phả ra từ máy điều hoà trên trần cao và một thứ âm nhạc chát chúa nặng nề như 乃úa tạ luôn chực chờ giáng xuống đầu người nghe. Mặt trời lúc 11 giờ trưa phả xuống ánh nắng vàng chói chang, Tần Ương đi dưới nắng mà đến, trong một lúc cả người bỗng trở nên mơ hồ ௱ôЛƓ lung, đầu óc tự nhiên trống rỗng. Đối diện với vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Thẩm Tấn, không nói nổi nên lời.
Cho đến khi điếu thuốc kẹp nơi tay Thẩm Tấn cháy tàn, lửa đỏ chạm đến lớp da mỏng manh, tàn thuốc lả tả rơi xuống giữa hai người, Thẩm Tấn cũng giật mình sực tỉnh, dần dần khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Từ phòng trong chẳng mấy chốc có tiếng người hét vọng ra: “Nè nè, Thẩm Tấn, ai đến đó? Đầu Heo phải không? Sao nó kêu là nó không đến được mà ta?”
“Không phải…” Thẩm Tấn nghẹn lời, xoay người vào trong, trầm giọng quát lên một tiếng. “Im miệng cho tao, đây là nhà của ai, mày ồn cái gì hả?”
Khi quay lại đối mặt Tần Ương thì giọng nói lẫn biểu cảm rất nhanh đã trở lại vẻ bình thản như cũ. Thẩm Tấn sờ mấy sợi tóc trước trán, giọng nói thoáng hiện ra một vẻ gượng gạo: “Thế…đến có việc?”
“Không, không có việc gì cả.” Tần Ương vội vàng xua tay, trong lòng thầm tự trách mình. Lẽ ra… chỉ cần gọi một cuộc điện trước khi đến.
“Ừm, thế tôi…”
“Không có việc gì cả, cậu vào trong đi.” Tần Ương lùi lại một chút, giống như là sắp phải đi. “Học kỳ sau giáo viên tiếng Anh đổi sang người mới rồi, số bài tập hơn mười trang đó không làm cũng không sao, giáo viên mới sẽ không thu đâu.”
“Ừm.”
Cửa sau lưng Tần Ương dần dần khép lại, tiếng nhạc mạnh mẽ cũng theo đó từ từ biến mất. Còn chưa đi được bao xa Tần Ương bỗng đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ một thoáng ngắn ngủi đó thôi, nhưng nơi cánh cửa chưa khép kín kia rõ ràng có một đôi mắt đăm đắm trông về phía cậu, dường như có điều gì muốn nói, rồi lại thôi….
………
Thời gian đó, nổi lên rất nhiều lời đồn đãi khó nghe về vợ chồng nhà họ Thẩm.
Có người một mực bảo rằng đã có lần trông thấy ba Thẩm Tấn ở cùng với một người phụ nữ trong gian phòng riêng ở phường trà, thái độ thân mật hệt như vợ chồng, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ nọ lại không phải là mẹ của Thẩm Tấn.
Ngược lại, có người cũng lớn tiếng khẳng định từng tận mắt nhìn thấy mẹ Thẩm Tấn thân thiết khoác tay một người đàn ông khác đi trên đường, đáng tiếc là người nọ cũng chẳng phải ba Thẩm Tấn.
Người lớn lúc rảnh rỗi cứ thản nhiên tán chuyện nhà người, tuỳ nghi xem đó như việc giải khuây trút buồn, nhưng lời lọt vào tai con trẻ, mỗi chữ mỗi câu đều khắc vào lòng ghi vào tim. Ai cũng biết nhà Thẩm Tấn làm ăn khấm khá, tiền bạc không thiếu. Ai cũng biết vợ chồng Thẩm gia bất hoà, hôn nhân từ sớm chỉ còn là vấn đề trên danh nghĩa.
Tần Ương đọc báo, học được một từ gọi là: phao hôn [1]. Vợ chồng hai bên bất hoà, nhưng vì nghĩ cho con mà kéo dài cuộc sống đồng sàng dị mộng, không muốn con phải mất đi một bên bố hay mẹ, thiệt thòi với bạn, tủi thân với người. Thế nên ngày qua ngày cùng gắng gượng chịu đựng hoặc bỏ mặc đối phương, tìm cách trì hoãn việc ly hôn.
Báo chí nói, thoạt nhìn ngỡ như đó là việc làm hoàn toàn vì lo nghĩ cho con, nhưng thật ra lại khiến cho con trẻ đau khổ hơn ai hết.
Thẩm Tấn nghĩ gì trong lòng, Tần Ương không biết. Việc duy nhất Tần Ương có thể làm là yên lặng nhìn theo một lần rồi hai lần cậu ta bị giáo viên gọi lên văn phòng quở trách. Vấn đề thì rất rất nhiều: kết quả học tập vì sao mỗi ngày mỗi kém, bài tập giao về vì sao chẳng thấy nộp bao giờ, vì sao nhuộm vàng cả mái tóc, vì sao khi đến trường luôn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình chẳng giống ai,…
Thẩm Tấn sa ngã rồi, Thẩm Tấn đánh bạn với đám thiếu niên bất lương ngoài trường học, Thẩm Tấn học đòi chuyện yêu đương, cùng với cô nữ sinh Ban Hoa – “mỹ nữ như vân” ở lớp bên cạnh. Mỗi ngày đều cưỡi xe đạp đưa rước cô bạn đến trường, giờ giải lao thì mua các thứ quà vặt mang sang tận lớp, lúc nghỉ trưa thừa ra bao nhiêu thời gian rảnh, hai người đều dành trốn lên sân thượng, trò chuyện say mê.
Nghe nói lúc cô nữ sinh đó vì đến kinh kỳ mà đau bụng, Thẩm Tấn đã cố ý cúp tiết trốn ra khỏi trường tìm mua thuốc giảm đau đem vào…Mỗi một chuyện đều là nghe nói. Tỷ như hai người họ hết giờ học thường lén ở lại, nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau. Tỷ như bữa tiệc sinh nhật của đứa bạn cùng nhóm hôm nọ, hai người lén tách khỏi đám đông, trốn vào một phòng vắng hơn hai giờ vẫn chưa thấy ra… Rồi sau đó, bọn họ chia tay. Thẩm Tấn nhanh chóng có niềm vui mới, lại đều đặn diễn đi diễn lại lại những hành động như cũ: đưa rước, mua quà vặt, mua thức uống, mua thuốc giảm đau… Còn Ban Hoa, chỉ trong một đêm đã tiều tuỵ đi rất nhiều, đi học thì nhiều lần khóc thầm, khóc đến mức hai mắt đều sưng đỏ lên như hạt cây hạch đào.
“Chỉ thấy người mới cười, không biết cố nhân khóc.” Bạn cùng bàn của Tần Ương có lần vờ ra vẻ sâu xa triết lý.
Đó là một nữ sinh vóc người tròn lẳn chuộng kiểu tóc đuôi ngựa cột cao, tính tình đanh đá không ai bằng. Mỗi lần Tần Ương lời thật mất lòng, lỡ miệng nói ra một điều gì đó khiến cho ai đó nuốt không trôi, liền ngay lập tức nhận được một cái véo đau điếng. Có ngày từ sáng đến chiều lỡ miệng nhiều quá, khắp cả cánh tay đều bị ngắt đến đổi màu xanh xanh tím tím. Cô bạn tinh quái có thừa, mỗi lần ngắt xong thì cười hì hì ra vẻ quan tâm thăm hỏi Tần Ương: “Có đau hay không?”
Tần Ương xoa xoa cánh tay, đáp: “Tiểu cô nương dữ dằn như thế, sau này không ai thèm lấy đâu.”
Con gái điêu ngoa thế nào vẫn cứ là con gái, vẫn có những vấn đề tế nhị tuyệt đối không nên ᴆụng chạm đến. Tiểu cô nương vừa nghe Tần Ương nói xong thì mặt đã lập tức đổi màu, tức đến nỗi hai con mắt cũng muốn nhảy ra ngoài nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi chơi.
Lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, cô nàng mũi hỉnh lên trời, nửa con mắt liếc nhìn Tần Ương, khoé miệng bập bập một cây kẹo que như con nít lên ba. Hình ảnh quá đỗi ấn tượng, thế nên từ đó về sau được Tần Ương gọi luôn bằng cái tên Đường Đường.
Đường Đường tuy thế nhưng có đôi khi lại trở nên rất hiền lành nhỏ nhẹ, đặc biệt là những lúc ở trước mặt thầy cô. Chỉ trong một cái chớp mắt, tiểu cô nương chanh chua đanh đá đã hô biến thành nàng tiểu thư khuê các nhu mì một cách tài tình. Bọn con gái trong lớp nào có biết được sự thật bên trong, trong cuộc bầu cử đầu năm còn nhiệt tình ủng hộ Đường Đường giữ chức trưởng lớp, mong sao có thể thay mặt phe tóc dài trong lớp mà phát huy cao độ tinh thần “nữ nhi hào kiệt”.
Lúc đó, Tần Ương ở bên cạnh khe khẽ nói thầm một câu: “Coi vậy mà hông phải vậy đâu nha~”[2]. Coi như tự mình nói tự mình nghe vậy, cũng bớt được phần nào ấm ức.
Trưởng lớp mới đắc cử Đường Đường nghe được liền quay sang, cười mím chi không nói, chỉ âm thầm dụng thêm vài ba phần lực cấu véo Tần Ương một trận ra trò. Cậu trai há hốc miệng thở ra vì kinh ngạc, cố chịu đau quyết không hàng: “Ế chắc rồi!”
Ngoài việc thích đọc sách báo giải trí, tán chuyện lung tung beng chính là sở trường số một của Đường Đường. Những tiểu thuyết võ hiệp Tần Ương đọc đều là do cô bạn cho mượn, mà những tin tức lớn nhỏ trong lớp trong trường cũng là do cô nàng nhiệt tình tường thuật lại cho nghe.
Những lúc nghỉ trưa, trong phòng học thường chỉ còn lại mấy thành viên trong đội kịch tranh thủ thời gian mà ở lại luyện tập thêm.
Đường Đường tóm lấy tay áo Tần Ương, chỉ về phía cửa sổ, bĩu môi nhìn ra ngoài: “Đó, cậu xem đi.”
Tần Ương đang cắm đầu vào bài tập toán, từ một đống hỗn độn hình khối các thứ có chút mệt mỏi ngẩng nhìn lên, chỉ thấy một nhóm nữ sinh đang ngang qua trước lớp, vừa đi vừa chuyện trò sôi nổi. Loáng thoáng nghe hai cái tên Bách Nguyên Sùng và Cổ Thiên Lạc[3] được nhắc đến bằng một thái độ vô cùng hào hứng.
“Sao nào?”
“Nhỏ kia, dây buộc tóc màu hồng nhạt đó.”
Tần Ương nhìn theo tay chỉ của Đường Đường, lần này dễ dàng trông thấy đối tượng là một cô nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, mắt to, tóc dài, dáng vẻ vừa hoạt bát vừa khả ái.
“Bạn gái mới của Thẩm Tấn đó, nhưng đường ai nấy đi rồi, mới hôm qua.” Đường Đường đứng một bên nhàn nhã nói.
Tần Ương không đáp, quay đầu nhìn vào một góc của lớp học. Nơi đó, Thẩm Tấn gục người nằm trên bàn, mặt vùi vào giữa hai tay, im lìm như một bức tượng. Cửa sổ bên cạnh đang mở, hàng cây thuỷ sam[4] rậm rạp ánh lên một màu xanh biếc trong nắng. Gió thoang thoảng thổi qua, bên ngoài lá cây rung lên nhè nhẹ, trong này những sợi tóc màu vàng kim cũng khe khẽ lung lay.
Thẩm Tấn ngày trước vẫn tự cho mình thông minh là thế, giờ đây, sau những sai lầm và đổ vỡ, bỗng chốc trở nên như một người khác hẳn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc