Tiết tửThẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương.
Ở trong nhà trẻ, “hài tử vương” Thẩm Tấn đúng là một tiếng hô mưa hai tiếng gọi gió, bạn nhỏ xung quanh ai ai cũng hết lòng ngưỡng mộ và thuần phục. Chỉ ngoại trừ Tần Ương.
Tần Ương là bé cưng của cô giáo, là kẻ ngay từ đầu đã chẳng thèm vì bảo bối kẹo sữa của Thẩm Tấn mà cảm động xíu xiu nào. Tần Ương tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng thiết diện vô tư, đối diện với một Thẩm Tấn ngoài mặt tuy tươi cười nhưng trong bụng cất giấu một bồ dao găm, vẫn là luôn luôn không thèm để ý đến, chỉ xét theo lý ngay lẽ phải mà lập tức chạy đến trước mặt cô giáo, đường hoàng tố cáo tội trạng của Thẩm Tấn: “Con thưa cô, hôm nay Thẩm Tấn lại bắt nạt các bạn khác!”
Tiểu quỷ kia bị gọi đến trước mặt cô, liền ngay lập tức trưng ra vẻ mặt bị oan của một nàng dâu nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời. Cô giáo trẻ tuổi cũng dễ mềm lòng, thấy thế bèn dễ dãi cho qua, nào hay mình vừa xoay người đi nàng dâu đáng thương nọ đã quay sang hung hăng ném cho kẻ mách lẻo kia một cái liếc thậm thượt. “Hãy đợi đấy!”
Bên này, Tần Ương cũng chẳng chút khách khí thản nhiên dùng ánh mắt của một anh hùng chính nghĩa oai phong lẫm liệt mà đáp trả.
Nhóc tì chỉ nhỉnh hơn cái hột đậu một tí, đứng còn không cao bằng cái tủ đồ chơi lùn tịt trong góc phòng. Thế mà đã học được cách kết bè lập phái, quyết tâm bằng mọi cách phải gạt bỏ cái gai trong mắt cho bằng được.
Khó trách mọi người xung quanh đều nói, bọn trẻ con thời nay thiệt là lớn nhanh quá đi.
Lúc cô giáo tuyên bố: “Lễ quốc tế thiếu nhi lần này, lớp Bối Bối của chúng ta sẽ tham gia diễn xuất tiết mục “Công chúa ngủ trong rừng”, nhóc Thẩm Tấn vốn rất ghét cô giáo nọ lần đầu tiên bỗng nhiên giơ tay xung phong đóng góp ý kiến, chủ động đem vai diễn hoàng tử quan trọng kia tặng cho bạn Tần Ương cùng lớp có dáng vẻ vô cùng đáng yêu kia.
Đối với một đứa nhóc ở độ tuổi đi nhà trẻ mà nói, hương vị ngọt ngào béo ngậy của kẹo sữa quả thật có sức mê hoặc khó lòng cưỡng lại. Vì vậy, sau khi bỏ xong vào miệng viên kẹo mua chuộc của lão đại Thẩm Tấn thì bọn trẻ theo đuôi tiểu bá vương kia cũng nhất trí mười miệng như một cùng nhau đề cử Liễu Toa Toa – một cô nhóc vừa xí gái vừa luôn bị dây bẩn quần áo lên làm nữ diễn viên chính của vở kịch — Người đẹp ngủ trong rừng, công chúa mỹ lệ của chúng ta.
Bốn phía lập tức nổi lên tiếng cười đầy trêu chọc, mắt nhìn thấy Tần Ương tức sắp phát khóc bỏ chạy đi, tiểu mưu sĩ Thẩm Tấn cũng bỗng nhiên cảm thấy vị của kẹo sữa trong miệng ngọt lịm đến tận đáy lòng, mặt mày đắc ý cười tươi roi rói đến hoa cũng còn phải kém xa.
Thế mà, hiện tại, người đang đứng trên sân khấu, má hồng môi đỏ, mặc váy viền hoa, lại chính là Thẩm Tấn nhà ta.
Bạn nhỏ Toa Toa một lòng một dạ với vai công chúa là thế, phấn khích đến độ đêm trước ngày công diễn cả người bỗng nhiên sốt bừng lên. Đổ bệnh.
Lúc mẹ Toa Toa vội vã chạy đến thông báo cho cô giáo biết tin xấu này thì vở kịch chào mừng ngày lễ quốc tế thiếu nhi đã được bắt đầu một cách vô cùng long trọng. Đám nhóc trong nhà trẻ đều đang chờ ở phía sau cánh gà, khẩn trương đến mức tim đập chân run. Cô giáo đứng ở một bên cũng đau đầu không kém. Mấy bé gái trong lớp, đều đã vào vai phù thuỷ và tiên nữ hết cả rồi, còn lại thì đều chạy sang phụ lớp Bảo Bảo hàng xóm múa minh hoạ. Vừa hay có một kẻ mặt mày hả hê vô công rồi nghề ở ngay bên cạnh, chỉ chăm chăm chờ xem vương tử Tần Ương sẽ sánh vai cùng xú công chúa thế nào. Bệnh càng gấp cách chữa trị đâm ra càng loạn, mấy người trong nhóm giáo viên sau khi bàn bạc sơ qua liền lập tức vây lấy xung quanh Thẩm Tấn: “A, hay là để Tấn Tấn diễn đi!”
“Chỉ có mỗi Tấn Tấn, vậy thì Tấn Tấn lên đi.”
“Lại đây, Tấn Tấn, mau mau vào trong cô giáo thay áo cho! Tiết mục kế tiếp là đến lớp chúng ta rồi …”
Thẩm Tấn chỉ kịp ngây ra trong một phút, phút sau, mật phấn, son môi, lông mi giả đã thi nhau mà xô tới. Một nhóc tì be bé làm sao chống đỡ nổi vòng vây của mấy cô giáo trẻ tuổi nhiệt tình? Đánh mắt này, tô môi hồng này, váy áo chỉnh trang này, đội tóc giả này,…Còn đang chân tay luống cuống chẳng biết phải làm sao thì công chúa giả mạo đã bị đẩy ngay lên sân khấu.
Gấu váy quá dài, suýt chút nữa thì vấp phải nó mà ngã nhào, Thẩm Tấn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngay phía dưới sâu khấu là vô số cặp mắt xa lạ đầy hiếu kỳ, còn sau lưng là tiếng cười rúc rích không ngừng vang lên của đám nhóc cùng lớp.
Ba năm khổ công xây đắp nên một hình tượng “lão đại” oai phong lẫm liệt, chỉ trong phút chốc đã bị một bộ váy viền hoa phá huỷ không thương tiếc.
Những tiếng cười này vốn phải là dành cho Tần Ương cơ mà! Trong lòng Thẩm Tấn oán hận khôn nguôi.
Mà phía bên kia sân khấu, Tần Ương trong trang phục của vương tử, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, không những đẹp mà còn vô cùng đáng yêu, chiếm được vô số tràng pháo tay ủng hộ, nhất là từ phía những bà mẹ trẻ ngồi ngay phía dưới đài.
Gieo gió gặt bão, khí chất của công chúa thay vì mỹ lệ thanh nhã, lúc này đây lại bị sự tức giận của Thẩm Tấn làm cho giống hệt một bà phù thuỷ lòng đầy oán hận.
Giống như một con rối bị giật dây xoay qua xoay lại trên sân khấu hơn nửa ngày trời, Thẩm Tấn rốt cuộc cũng chịu đựng được đến màn diễn cuối cùng. Vương tử vượt qua mọi chông gai gian khổ tiến vào hoàng cung tìm kiếm vị công chúa vẫn còn đang say ngủ. Nói là hôn, thực ra chỉ là một màn giả bộ mà thôi, Tần Ương sẽ vờ như khom khom người xuống, hai bên đầu với đầu chụm lại sát rạt. Sau đó thì Thẩm Tấn sẽ chậm rãi ngồi dậy, vở kịch kết thúc, tập thể ra mắt cúi chào nói lời cảm ơn. Đại công thế là cáo thành.
Mắt nhìn thấy Thẩm Tấn đang nằm giữa sân khấu, Tần Ương bèn chậm rãi đi đến gần. Mấy giáo viên chịu trách nhiệm dàn dựng vở kịch đứng sau cánh gà, kịch bản siết chặt trong tay, khấp khởi nghĩ thầm trong lòng, đừng có xảy ra sơ suất gì nha, cứ thế này mà êm xuôi trót lọt hạ màn thì thật là tốt quá. Chỉ thấy xa xa vương tử từ từ cúi người xuống, biểu cảm vô cùng thoả mãn ở bên tai cô bé con kia dịu dàng thốt lên lời tán thưởng đã học thuộc lòng từ trong kịch bản: “Ôi chao, vị công chúa này thật là xinh đẹp làm sao!”
âm nhạc nhẹ nhàng từ từ cất lên…
Sau đó, công chúa đang say ngủ mở mắt ngồi dậy, nhằm thẳng cằm vương tử tung ra một cú đấm vô cùng chuẩn xác…
Một âm thanh “răng rắc” vang vang.
Ba Thẩm Tấn – ông chủ kinh doanh phất lên chỉ sau một đêm gặp thời, lúc này đang đứng ngay dưới đài, đời nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, nhanh tay ấn nút camera chụp ngay một pô hình nóng hổi. Trong ống kính, vương tử và công chúa nhiệt tình lăn xả vào nhau, giống hệt một đám chuột con đang hăng hái vật lộn…
Cãi nhau xong thì đánh nhau, đánh nhau xong lại cãi nhau, Thẩm Tấn và Tần Ương cứ như vậy mà ầm ĩ kéo dài cho đến khi kết thúc cuộc đời nhà trẻ của mình.
——–
Ngoài lề.Tựa đề của truyện này dịch ra Hán Việt là Na ta phong hoa tuyết nguyệt, chuyển hẳn sang nghĩa Việt thì sẽ là “Những phong hoa tuyết nguyệt này” – một câu có chủ khuyết vị, còn “Này những phong hoa tuyết nguyệt” là vì muốn tạo một chút êm tai cho tựa đề truyện. Nhưng đi vòng vòng mấy trang share bản raw thì thấy chữ “những” bị bỏ đi hết trơn ‘ ‘
Bản thân mình lúc đọc fic xong liên tưởng lại tên fic thì thấy rất có ý vị. Nói sao nhỉ? Đó giống như một câu cảm thán của hai người họ khi nhớ lại tuổi thơ, tuổi niên thiếu và nói chung là quãng thời gian họ đã trải qua cùng nhau. Mọi thứ đã xảy ra không phải đều hoàn toàn tốt đẹp và yên lành, nhưng lại nhờ thế mà gắn kết hai người lại bên nhau. Vì thế trong hồi ức sau này, dùng hình ảnh “phong hoa tuyết nguyệt” để nhớ lại tạo nên một cảm giác rất thi vị, rất ngọt bùi mà chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu được.
Và cảm tình cho fic này đã bắt đầu ươm mầm từ cái văn án, khi mà nội dung, hình tượng nhân vật của nó đã ít nhiều đã khiến cho bạn Triều bỗng dưng nhớ lại thuở fangirl trẻ trung hoa mộng xưa kia với cái fic “Khi hai thế giới gặp nhau” ;_;. Vậy nên, những người muôn năm cũ, mình lại ham hố thêm một bộ nữa vậy ^^’