Này Nhỏ !!! Yêu Anh Nhé - Chương 07

Tác giả: Pé Ròm

- Ùn ùn ùn...- 2 xe cứ rồ ga và cố phóng qua và thế là...
- Rầm. Két - 1 chiếc xe lao xuống dốc Tuy là dốc không sâu nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng ... Và đó là xe của hội Fun Family ...Và người đó không ai khác là Hân. Còn tiếng thắn xe là của hội devil . Và người thắng cuộc là Phong
Long nghe thế chạy vèo ra bước vội vàng xuống dốc tìm Hân ... Mọi người thấy thế chạy theo xuống dốc từ từ rồi cùng kiếm phụ...Và trong đó cũng có Phong
- Hân ơi em ở đâu vậy . ra đây đi . Đừng chơi trò trốn tìm mà. Tôi không muốn thế em ra ngay cho tôi. - Long cứ vừa đi vừa hét cứ như thằng điên ý
- Hân ơi , em ở đâu vậy ra đi - Phong cũng đi kiếm và la í ới
- Hân ơi bà/em ơi ở đâu - Mỹ Mỹ và Minh cũng lo sốt vó
- Nhị tiểu thư - All
Bla...bla...
Sau một hồi tìm kiếm cũng có được 1 kết quả
- Hân em ở đây rồi. Mọi người ơi thấy Hân rồi - Phong nhìn thấy và la lớn
- Anh buông cô ấy ra đi - Long đẩy Phong qua 1 bên và hét lớn rồi bế Hân chạy vù đến bệnh viện
Mọi người đều ngỡ ngàng nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều thêm vì bây giờ chỉ lo cho Hân là nhiều nhất thôi. Rồi Minh cũng giải tán mọi người đi hết và cùng Mỹ Mỹ đến bệnh viện. Đi cùng có Phong nữa
===Tại bệnh viện
Hân được đưa vào phòng cấp cứu . Đáng lí ra Mỹ Mỹ hoặc là Minh gì đó là người lo lắng cho Hân nhất nhưng không phải . Người đó là Long . Long đứng ngồi không yên . Cứ đi vòng vòng .Cho đến khi mệt rồi khụy chân xuống khẩn cầu mọi thứ để có được sự bình an cho Hân...
-Ai là người nhà của bệnh nhân - Bác sĩ bước từ phòng cấp cứu ra
- Tôi là anh trai của Hân - Minh chạy lại nói
- Cô ấy sao rồi bác sĩ - Phong cũng lo lắng cho Hân
-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng mà phải ở lại bệnh viện cho đến khi tỉnh dậy . Cũng phải mất khá lâu đấy .Cô ấy bị chấn thương ở đầu và đã được phẫu thuật thành công . Nhưng rất tiếc cô ấy bị gãy 1 cánh tay phải . Còn ngoài ra thì không sao . Chỉ chầy ngoài da thôi. Anh là anh trai vậy theo tôi đi làm giấy nhập viện - Bác sĩ nói xong 1 lèo
- Cô ấy bị gãy 1 cánh tạy ư . Có thể chữa trị không ạ - Long chạy lại lay mạnh người của bác sĩ
- Có nhưng sẽ rất khó . Phần trăm thành công chỉ là 10% thôi. Nhưng nếu cô ấy tỉnh dậy nhanh chóng thì việc phục hồi cánh tay sẽ có phần trăm nhiều hơn. Vì nếu cô ấy tỉnh dậy thì chúng tôi mới có thể phẩu thuật được.- Bác sĩ nói xong cùng Minh đi làm giấy nhập viện
Long , Phong và Mỹ Mỹ thì đến phòng bệnh mà thăm Hân
- Bốp - Anh hãy cầu mong cho cô ấy không sao đi nhé nếu không ... - Long đánh Phong 1 cái rồi nói. Ánh mắt Long đỏ rực lên . Đôi mát giận dữ , đôi mắt sắp khóc vì 1 người con gái. Đôi mắt ấy cho biết anh có thể Gi*t bất kì ai làm tổn hại đến người anh yêu thương
-Anh ...- Phong không biết nói gì hơn
- Mọi người im lặng nào - Mỹ Mỹ thấy hành động của Long như thế thì cũng hiểu được 1 chút gì đó
1 tiếng ...2 tiếng....3 tiếng...Mọi người lần lượt vào thăm rồi lần lượt ra về . Chỉ còn 1 người ở lại đó là Long .
Mọi người đã khuyên Long về ăn cơm tắm rửa nhiều lần lắm rồi nhưng Long không chịu . Cứ dành ở lại chăm sóc cho Hân như thế
Sáng hôm sau
Long cũng không đi học ...Sáng Long dậy về nhà tắm rửa rồi mang cơm đến bệnh viện. Rồi ngồi chăm sóc cho Hân như thế ...
-Hân à . em tỉnh dậy đi mà .Em còn nhiều việc phải làm lắm cơ đấy . Em chưa hoàn thành nhiệm vụ làm bạn gái anh cơ mà . Dậy đi nào ...Hân ơi - Long cứ nói chuyện với H6an như thế mà không có 1 tiếng trả lời nào cả . Cho đến lúc thi*p đi
Ngày nào cũng thế
Long cũng về nhà vào mỗi sáng tám rửa ăn cơm ... Rồi mang cơm đến . Rồi chăm sóc Hân...
Rồi từng ngày từng ngày trôi qua...
===oOo===
Rồi 1 tuần …2 tuần …
Sáng hôm đó . Một ngày trong xanh , mát mẻ, chim hót líu lo, ánh nằng nhẹ của buổi sớm mai len qua cửa sổ và đang nhảy tung tăng trên khuôn mặt hồng hồng của 1 đứa con gái . Đó không ai khác là Hân . Khuôn mặt hồng hồng vì có sác khí trở lại. Rồi chợt…
- Một bàn tay thật ấm áp . Có lẽ nào đây là Phong . Không đâu nếu là Phong thì nhất định mình sẽ không tỉnh dậy nữa – Hân nghĩ ngợi lúc mình đã tỉnh
- Là anh sao – Vừa mở mắt ra Hân thấy Long.Bỗng nhiên sự vui mừng khó tả . Hân thấy có chút gì đó hạnh phúc lắm. Nhưng vẫn chưa khẳng định được điều gì chắc chắn từ bản thân Và cũng là lúc 1 người con trai giật mình tỉnh dậy
- Ôi Hân Hân tỉnh dậy rồi – Long mừng quá muốn nhảy cẩn lên luôn . Chạy vội vàng kêu bác sĩ
- Cô ấy đã tỉnh rồi . Bây giờ phải chăm sóc tốt cho cánh tay nhé . Nhưng đó cũng là điều hơi buồn vì đã quá trễ . Nếu có điều kiện tôi nghĩ là mai xuất viện và đưa cô ấy qua Mỹ điều trị sẽ có kết quả tốt đẹp hơn .- Bác sĩ nói 1 lèo
- Tay tôi làm sao vậy bác sĩ – Hân nói giọng yếu ớt và run run
- Không sao đâu tay em chỉ tạm thời bị thương thôi , qua Mỹ trị à hết ngay mà – Long nhẹ nhàng an ủi Hân
- Vậy có đau không – Hân cố gắng mạnh mẽ vì không muốn ai lo lắng thêm gì nữa
- Không đâu . Tôi sẽ đi cùng em – Long lại giọng nhẹ nhàng ấy
- Không anh còn phải ở lại học hành nữa . Tôi sẽ đi cùng Mỹ Mỹ và anh Minh – Hân không đồng tình với quyết định của Long
- Thôi được rồi . Mai là em xuất viện rồi . Em có muốn đi đâu không. Tôi sẽ đưa em đi – Long nói 1 ánh mát buồn
- Anh không sợ và không ngại khi đi với 1 đứa con gái gãy cánh tạy phải như tôi sao . nó sẽ làm anh mất mặt đấy – Hân
- Không quan trọng . Vì chỉ cần người đó là em – Long nói giọng quả quyết
- …- Hân không nói gì chỉ cảm thấy tim mình cứ nhảy tưng bừng trong lòng иgự¢. Hạnh phúc ôi sao khó tả quá . Nhưng dù sao Hân cũng đã hiểu được 1 chút gì đó tình cảm của bản than . Nhưng mà Hân vẫn chưa chắc chắn rằng mình đã quên Phong chưa . Và chưa chắc chắn được rằng Long có ý với mình 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc