“ahhhhhhhhhhhh…….ràoooooooooo…..” cả thân ngưởi nhỏ bất ngờ bị đẩy rơi xuống biển, dù đang là mùa hè nhưng nước biển vẫn rất lạnh. Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì 1 trận sóng biển ập đến nhỏ uống khá nhiều nước, ho sặc sụa nhưng nhỏ vẫn cố gắng hoạt động chân bơi lên trên mặt nước
“khụ..khụ… mặn quá….thật đáng ghét mà, ai đã đẩy mình xuống đây chứ? ૮ɦếƭ tiệt cái váy này thấm nước nặng quá, bơi thật khó mà” nhỏ sau 1 phút bàng hoàng cũng lấy lại được bình tĩnh và tìm cách lên trên du thuyền lại. cũng thật may mắn là du thuyền được neo trong vịnh , chứ nếu nó mà đang chạy hay ở ngoài giữa biển thì xem như cái thân của nhỏ làm mồi cho cá rồi.
“sao Vương Long đi lâu thế, mình sắp chịu đựng ko nổi rồi, nước lạnh quá, sao chân ko nhút nhích được thế này…sao..sao kỳ vậy…huhuu… hu.. đừng nói là bị chuột rút giờ này nha…đừng mà, ông trời ơi con ko muốn ૮ɦếƭ như vậy đâu….” Nhỏ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nhỏ như muốn ngủ, tay chân đều tê cóng, thật sự rất mệt, nhỏ ko đấu tránh với biển cả nữa, nhỏ cần nghỉ ngơi. Nhỏ sắp chìm dần dần….
“Yến Như em đâu rồi, anh mang nước cho em nè, em đâu rồi mau ra đi” hắn đang tìm kiếm nhỏ khắp cả boong tàu vẫn chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả.
“૮ɦếƭ tiệt …nhóc này chạy đâu nữa rồi….. Yến Như em có nghe anh ko…” hắn càng lúc gọi càng to, giọng hắn bắt đầu lạc đi và có phần lo lắng, ko lẻ nhỏ có chuyện gì rồi. hắn chạy và phòng tiệc gọi Vương Lâm và dò hỏi mọi người về nhỏ. 20 phút trôi qua vẫn ko có kết quả. Giờ hắn bắt đầu thấy sợ rồi, điều động nhân viên trên du thuyền và vệ sĩ đi tìm nhỏ, hắn thì chạy lại chỗ nhỏ đứng lúc nảy tìm lần nữa, lần này hắn yêu cầu pha đèn tìm trên mặt biển xung quanh du thuyền, vẫn ko thấy nhỏ đâu cả. hắn bảo Vương Lâm điều động thợ lặn đếm tìm nhỏ. Lúc này bữa tiệc của Bạch gia đã bị hắn làm náo loạn cả lên.
“cô bé này rốt cuộc chạy đi đâu chứ?” Bạch Nhật Phong cũng xao động trong lòng, gã cũng sắp phát điên như Vương Long rồi, chỉ có điều gã ko thể hiện trên nét mặt như hắn được, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc và suy nghĩ trong lòng mà thôi.đưa mắt nhìn mọi người xung quanh 1 lần nữa, hắn thấy được nụ cười trên gương mặt 2 cô em gái của mình, 1 trận tức giận dâng tràng trong hắn “hy vọng 2 đứa này ko làm cái việc ngu ngốc kia”. Hắn thầm cầu trời trong lòng, nét mặt vẫn lãnh đạm vô tình ko gì thay đổi
“có người gọi mình, ko được ngủ, là Vương Long đang gọi mình, phải thức đậy thôi…ko được ngủ..mình phải dậy…” tìm thức nhỏ trong lúc vô cùng tuyệt vọng đã đưa ra 1 quyết tâm nhất định phải chống chọi lại số phận, nhỏ nhất định phải sống. dùng hết sức lực còn lại nhỏ vẫy chân thật mạnh để trồi người lên mặt nước lần nữa., hít lấy 1 ngụm ko khí sau khi đầu vừa lên khỏi mặt nước , nhỏ vô thức gọi khẽ trong hơi thở thì thào “ cứu…cứu…e..m,…..Lon…..g cứu…….em”
“Như….. ????có người gọi mình cứu…là nhỏ nhóc mà…Yến Như….em đâu rồi…” hắn dùng đèn pin rọi qua rọi lại từng li từng tí trên mặt nước, cuối cùng hắn cũng thấy nhỏ, nhỏ đang dùng đôi bàn tay yếu ớt của mình giơ lên vẫy vẫy gọi hắn. ko suy nghĩ nhiều hắn lao ngay xuống biển trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Lúc này Vương Lâm và mọi người cũng xúm lại phụ hắn đưa nhỏ lên du thuyền. sau khi cả 2 được đưa lên tới du thuyền thì nhỏ cũng đã ngất hẳn. hắn cố gắng cấp cứu nhưng nhỏ vẫn ko tỉnh lại. hắn cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho nhỏ vô cùng khẩn trương, trong lòng hắn thì ko ngừng cầu trời cho nhỏ tỉnh lại. chỉ cần nhỏ tỉnh lại có bắt hắn đánh đổi gì hắn cũng cam tâm.
Ko làm hắn thất vọng, cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại, nhưng tay chân nhỏ lạnh cóng vì nước biển và cơn gió biển. Phi cơ chuyên dụng của hắn đến và nhỏ cùng hắn đến thẳng bệnh viện trước sự lo lắng của bà Chan và sự tò mò của những người khách ở đây
“tại sao con nhỏ nhà quê đó mạng lớn vậy chứ? thật ko ngờ rơi xuống biển lâu như vậy mà ko ૮ɦếƭ. đúng là đáng ghét mà”Bạch Y Y vẻ mặt ganh tỵ cùng căm tức thì thầm bên tai Bạch Tố Tố. (hơ hơ dễ ăn lắm à. Biết bơi lúc 5 tuổi đó nha , con gái miền tây mà kekekkekke < giống t/g ghê>)
Mọi hành động và lời nói của 2 ả ko thể nào lọt qua khỏi tầm mắt của gã. Cơn giận đang ђàภђ ђạ Ⱡồ₦g lộn trong gã, thật ko ngờ 2 đứa này dám ra tay với cả nhỏ. Hắn hận ko thể Ϧóþ ૮ɦếƭ 2 đứa em gái của mình ngay lập tức. chúng có thể làm gì tùy ý nhưng tuyện đối ko được ᴆụng vào vật cưng của gã, tuyệt đối ko thể. Ánh mắt gã hiện lên vẻ tà ác vô cùng lãnh khốc
Tại bệnh viện Royal, bệnh viện quốc tế lớn nhất Hông kông.
Sau hàng loạt khâu kiểm tra của các bác sĩ cuối cùng nhỏ được bố trí nằm trong căn phòng tốt nhất của bệnh viện. trên chiếc giường nệm trắng muốt nhỏ nằm mắt nhắm hờ như 1 nàng công chúa đang say ngủ. hắn cứ bên cạnh vuốt lấy mái tóc trên tráng nhỏ, vẻ mặt cứ nhăn lại vì nghĩ tới bộ dạng lúc nhỏ vừa được vớt lên từ dưới biển. hơi thở nhỏ yếu ớt, mặt tái nhợt tay chân lạnh cóng, người mềm nhũng lúc ấy hắn rất sợ, hắn sợ là mãi mãi mất nhỏ, hắn sợ nhỏ ૮ɦếƭ, hắn ko muốn mất nhỏ. Hắn sợ cô đơn, cuộc sống của hắn bao năm nay chưa từng biết rung động là gì, chỉ có nhỏ làm hắn cườivà thấy rung động, cũng chỉ vì nhỏ hắn mới biết thế nào là sợ hãi. Người con gái bé nhỏ này hắn phải trông chừng thật cẩn thận. ko để nhỏ vuột khỏi vòng tay hắn thêm 1 lần nào nữa cả.
“ưhm….”hôn mê 1 ngày 1 đêm cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại. hắn vẫn ngồi bên cạnh nhỏ, đôi tay vẫn giữ chặt bàn tay nõn nà của nhỏ. Liếc mắt nhìn sang hắn nhỏ khẽ nở 1 nụ cười mãn nguyện. “ lúc em cần nhất cuối cùng anh cũng xuất hiện… anh ko làm em thất vọng mà..cảm ơn anh” trái tim đột nhiên lại bị lỗi nhịp vì ý nghĩ vừa rồi. lúc nhỏ sắp kiệt sức hắn đã kịp thời lao xuống ôm lấy nhỏ, khẳng định người ôm mình trong tay chính là hắn nhỏ mới yên tâm mà ngất xĩu (cái này cũng được à????)
“ em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi? có đau ở đâu ko?” hắn vẻ mặt yêu thương dịu dàng hỏi nhỏ
“ em làm anh tỉnh giấc à? Em xin lỗi…anh đã vất vả vì em rồi” nhỏ dùng ánh mắt hối lỗi nhìn hắn nói, giơ ban tày thon thả mịn màng của mình nhỏ vuốt nhẹ lên gương mặt anh tuấn của hắn.
“ngốc quá, anh có làm sao đâu mà xin lỗi….em đó đúng là rời mắt 1 tí là có chuyện động trời xảy ra à..” hắn nở 1 nụ cười âu yếm giở giọng trách móc nhỏ, bản thân thì đứng lên ngồi vào mép giường kéo nhỏ ôm vào lòng nói tiếp “ em làm anh lo sợ quá. Lúc vớt em lên du thuyền người em ko còn 1 tí sức sống lúc đó tim anh như ngừng đập.nếu em mà có chuyện gì anh sống sao đây hả nhóc???” vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt lấy thân người mảnh mai của nhỏ
“ em xin lỗi…nhưng đâu phải tại em đâu. Lúc đó có người đẩy em xuống biển đó” sau 1 loạt suy nghĩ cuối cùng nhỏ mới nhớ lại tình huống đêm đó. Lúc nhỏ đang nhìn lên bầu trời đầy sao thì bất ngờ có 1 bàn tay nào đó đẩy mạnh làm nhỏ trượt chân mới rơi xuống nước luôn. Giờ nghĩ lại đúng là có người muốn hại nhỏ rồi
“em nói sao?? ai đẩy em chứ???? em có thấy mặt kẻ đó ko??? Đúng là đáng ૮ɦếƭ mà…. Ai lại có thể ra tay với em chứ??” hắn vẻ mặt âm u cả kinh khi nghe nhỏ nói có người hại mình. Bảo bối của hắn bị người ta hại, chuyện này đúng là ko thể chấp nhận được. kẻ đó nhất định phải trả 1 cái giá rất đắc, hắn chuyển biến sắc mặt 1 cách đáng sợ thầm nguyển rủa kẻ nào dám làm hại bảo bối cuả mình
“ Long…. Em nghĩ ra kẻ đẩy em xuống biển rồi….” nhỏ đang ngẫm nghĩ và ánh mắt chợt lóe sáng lên khi phát hiện 1 điều về hung thủ đã hại nhỏ. Mùi hương đó, chính cái mùi nước hoa làm nhỏ khó thở lúc còn đứng trên cảng cùng gia đình Họ Bạch. và nhỏ khẳng định ko ai khác, chính là ả. Kẻ thù ko đội trời chung cùng nhỏ, tình địch của nhỏ Bạch Y Y.
Nhỏ đem ý nghĩ của mình nói cho hắn biết. vẻ mặt hắn vô cùng tức giận
“ đúng là cái gia đình đó chẳng ai tốt cả, lần này họ mời chúng ta dự tiệc chỉ để giở trò mà. Thật đáng hận, anh nhất định ko buông tha họ đâu. Bạch Y Y kia thật đáng ૮ɦếƭ….” hắn gầm gừ như 1 con hổ bị thương, ánh mắt sắc nhọn, gương mặt đỏ bừng lên vì giận
“ chúng ta ko có chứng cứ…anh định làm gì đây????” nhỏ chớp mắt dùng vẻ mặt thơ ngây hỏi hắn
“ mặc kệ chứng cứ có hay ko? Đối phó với loại người đó thì dễ như trở bàn tay” hắn vẻ mặt trở nên thâm hiểm hơn gằng giọng nói
“ nếu dùng mấy cách đen tối thì dễ cho cô ta quá rồi…..em muốn cô ta sống phải chịu nhục nhã, ૮ɦếƭ phải chịu đau đớn kìa..” nhỏ nở 1 nụ cười nửa miệng ánh mắt long lên vẻ tà mị, nghiến răng bật ra từng chữ làm hắn thấy vô cùng khó hiểu
“ Ý em là sao???” hắn tò mò hỏi nhỏ
“ em muốn anh đừng làm gì cô ta cả, như chưa hề biết gì, thái độ với bọn họ vẫn như trước. còn mọi chuyện để em tính từ từ với cô ta. Trò chơi này là cô ta đặt ra nhưng luật chơi là do em quy định.” Nhỏ nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn rồi cứ cười 1 cách nham hiểm (hix Như cũng đâu thua gì 2 ả kia chứ. ko phải nói là hơn gấp mấy lần cơ. Sợ wá)
“ được… mọi chuyện theo ý em hết, nhưng muốn làm gì cũng phải cho anh biết nha. ko được tự ý làm bậy kẻo gặp nguy hiểm đó” hắn vẻ mặt ôn nhu giọng nói tràng đầy sủng nịnh ôm chặt lấy nhỏ. Hôn nhẹ lên tràng nhỏ hắn hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn về xa xăm vô vọng.