Giúp nhỏ tắm xong hắn cẩn thận bồng nhỏ lên giường, dùng khăn lau khô người cho nhỏ. 1 thân thể trắng nõn nà, với đường cong tuyệt đẹp, khuông иgự¢ đầy đặng, vòng eo thon nhỏ, gương mặt nhỏ giờ đã hồng lại 1 chút. Nhìn nhỏ lúc này giống như 1 thiên thần đang ngủ ( thiên thần là người ko bao giờ mặc quần áo và có đôi cánh đúng ko ta? Nhỏ còn thiếu 1 đôi cánh là thành thiên thần thật rồi )
Hắn nhìn thân thể nhỏ khẽ thấy rung động. nhưng ý nghĩ gì đó của hắn lại vụt tắt mà thay vào đó là sự lo lắng không nguôi. Mặc đồ cho nhỏ xong hắn bắt đầu đo nhiệt độ cho nhỏ. Hình như nhỏ bắt đầu sốt càng lúc càng cao. Hắn ko dám cho nhỏ uống thuốc mà chỉ biết dùng khăn lạnh giúp nhỏ hạ nhiệt. hắn vừa đau vừa xót nhìn thấy thân hình nhỏ bé kia trán đầy mồ hôi, lại rung lên bần bật. ôm chặt nhỏ trong lòng hắn bắt đầu rơi nước mắt. 1 nỗi đau như xé gan ruột của hắn, hắn ước gì người nằm đây là hắn chứ ko phải nhỏ. Hắn muốn thay nhỏ chịu đau chịu khổ.
“ thưa bác sĩ Dương đã đến” giọng bác Phúc làm hắn bừng tĩnh. Đặt nhỏ nằm xuống hắn lo lắng nói “ Dương Chiến cậu mau xem cô nhóc có làm sao ko? Cậu nhất định phải chữa trị cho nhỏ lành bệnh đó. Ko được để nhỏ xảy ra chuyện gì biết chưa?” giọng hắn vừa cầu khẩn lại mang tính uy Hi*p ra lệnh làm cho Dương Chiến ko khỏi khó chịu. nhưng anh vẫn tỷ mỷ kiểm tra sức khỏe của nhỏ. Sau 1 hồi làm các việc kiểm tra thông thường Dương Chiến tiêm cho nhỏ 1 mũi thuốc rồi quay qua hắn “ giờ cô bé ko sao rồi, cậu yên tâm đi đừng có nhăn mặt như vậy khó coi ૮ɦếƭ đi được” lời nói Dương Chiến có phần trêu chọc làm cho nét mặt của hắn chẳng khá lên được tí nào. Mắt hắn vẫn dáng chặt vào người nhỏ và nói “ vậy khi nào cô bé mới tỉnh lại?”
“ sáng mai, đây là thuốc hạ nhiệt nếu cô bé tỉnh lại thì cho cô ấy uống nhé” đưa gói thuốc cho hắn xong Dương Chiến lại nói tiếp “ cậu cũng đi thay đồ đi, mặc đồ ướt như vậy ko khéo lại bệnh như em gái cậu bây giờ”.
Hắn căn bản ko nghe những gì Dương Chiến khuyên mà vẫn cứ ngồi nhìn nhỏ. Thấy hắn bất động Dương Chiến có vẻ bực mình “ cậu để thân người ẩm ướt như vậy đến gần cô bé lại làm cô bé bệnh năng thêm đó”. Hắn bị giật mình vì câu nói của Dương Chiến. ngẩn đầu nhìn lên hắn cười khổ “ uhm tớ sẽ thay đồ ngay mà, cảm ơn cậu!”
“ cái thằng này bữa nay bày đặt khách sáo nữa, thôi tớ về trước có gì cứ gọi tớ nhé” Dương Chiến quay đầu xách cặp bước ra ngoài, vẻ mặt hiện lên 1 nụ cười nham hiểm có tí thỏa mãn vì đã lừa được Vương Long. “ cậu yêu thật rồi” Dương Chiến thầm nghĩ và rời khỏi biệt thự của hắn
Thay đồ xong tinh thần hắn dần ổn định lại, hắn liền điện thoại cho trợ lý để thông báo việc tìm thấy nhỏ, cuối cùng là hắn điện thoại về nhà “ dì Mười tối nay con và Yến Như ngủ lại biệt thự ko về, trời mưa đường khó đi quá” hắn viện lý do để che giấu việc nhỏ bị mất tích và lâm bệnh. Thật sự chuyện này ko thể nào cho ở nhà biết được, nếu như truyền tới tai ba mẹ hắn thì xem như hắn ૮ɦếƭ chắc. nghĩ tới việc bị khiển trách hắn ko sợ mà chỉ sợ mất nhỏ.
Bước tới bên giường nhìn nhỏ ngủ, đưa tay vuốt lên mái tóc đen tuyền của nhỏ, mân mê khuôn mặt tròn xinh của nhỏ hắn thấy hạnh phúc vô cùng. Cả ngày chạy tìm nhỏ khắp nơi hắn cũng thấm mệt, đặt lưng nằm xuống cạnh nhỏ hắn ôm nhỏ vào lòng ngủ ngon lành tới sáng.
Nhỏ tỉnh dậy sau 1 đêm hôn mê, đầu đau nhức ko thôi, nhưng nhỏ cảm nhận thấy ấm áp lạ thường. cố gắng mở mắt 1 cách khó khăn, đập vào mắt nhỏ chính là gương mặt của hắn, hắn ngủ say như 1 đứa trẻ. Gương mặt hắn anh tuấn, cặp mài đen rậm, đôi mi dài quyến rũ, sống mũi của hắn cao thẳng, đôi môi hơi cong mộng đỏ ko thua gì nhỏ. Cứ chăm chú nhìn hắn ngủ mà nhỏ như muốn quên đi mọi việc trên đời. nhận biết được đang bị hắn ôm chặt mình nhưng nhỏ ko thấy khó chịu như lần đầu mà lại có cảm giác thích thú, 1 cảm giác mong muốn được như thế này mãi cứ dâng lên trong nhỏ. “Tình yêu là như vậy sao?” trong lòng nhỏ tự hỏi
Đang mơ mộng cái viễn cảnh hạnh phúc nhỏ lần mò tìm bàn tay hắn mà ấp ủ. Hạnh phúc mĩm cười nhỏ suy nghĩ…. Quan sát chung quanh nhỏ biết đây ko phải nhà nhỏ, nhỏ nghĩ về việc hôm qua rồi như điện giật nhỏ ném bàn tay hắn xuống, dùng hết sức lực còn lại đẩy mạnh hắn ra. Hắn đang ngủ say nên ko phản ứng được mà chỉ biết tiếp đất 1 cách ngoạn mục.
Bị nhỏ đẩy rớt xuống đất, hắn lom khom ngồi dậy mặt thì ngu ko tả nổi. nhăn nhó nhìn nhỏ hắn nói “ em làm sao vậy? đang bệnh mà tức giận chuyện gì thế?”
Hắn vươn tay về phía nhỏ thì 1 lần nữa nhỏ lại gạt tay hắn ra tức giận nói “ đừng lấy đôi tay dơ bẩn đó chạm vào em”
Hắn lại 1 lần nữa tỏ ra ngu ngơ vì câu nói của nhỏ. Vẫn dịu dàng với nhỏ “ em sao vậy? có chuyện gì sao? Nói anh biết đi? Ai chọc giận em? Bảo bối ngoan nói anh biết nha!” hắn cứ ngọt nhạt khuyên nhỏ, miệng nói còn tay thì bắt đầu lần mò về phía nhỏ.
Nhỏ nhắm mắt suy nghĩ, gương mặt biến đổi liên tục cuối cùng nhỏ thở dài 1 tiếng.
Nhỏ đã quyết định lật bài ngửa với hắn, ko che đậy nữa, ko âm thầm nữa. chỉ 1 lần nói yêu hắn thôi rồi mãi mãi rời xa hắn. nước mắt nhỏ lại rơi.
Hắn nhìn sắc mặt nhỏ lắng vô cùng, thấy nhỏ khóc hắn càng khô sở. “ có chuyện gì em cứ nói đi. Đừng khóc mà…” hắn nôn nóng nói nhỏ nhưng giọng điệu vẫn rất ngọt ngào.
Quay lưng về phía hắn nhỏ rung giọng “ anh, ….anh có yêu em ko?”. Nhỏ rung sợ, ko dám nhìn thẳng hắn, im lặng chờ hắn trả lời nhưng nhỏ như bị dìm xuống nước ko thể thở nổi.
Hắn giật mình vì câu hỏi của nhỏ. Trong nhất thời hắn hơi mất bình tĩnh vì ko biết nói thế nào cho nhỏ hiểu. nhưng quan trọng hơn hết tại sao nhỏ lại hỏi hắn như vậy? hắn phân vân chưa trả lời nhỏ thì lại 1 lần nữa bị chấn động vì câu nói của nhỏ
“ ko cần trả lời em đâu, em ko muốn biết đáp án. Em chỉ muốn nói với anh 1 điều là….. em yêu……. em…… em yêu anh thật rồi…”. nhỏ rung giọng nói tiếp. nhỏ muốn im miệng nhưng ko hiểu sao lại ko thể khống chế bản thân mà lại nói ra hết. nhỏ thấy thật xấu hổ, thật cay đắng. nước mắt thi nhau chảy dài trên mặt nhỏ.
Hắn thật ko ngờ có thể chính tai nghe được những lời này từ nhỏ. Lòng hắn vui như 1 đứa trẻ được nhận quà, nhưng hắn cũng rất lo lắng bất an vì thái độ của nhỏ.
“tại sao nói yêu anh mà em lại khóc?” hắn bước tới ôm nhỏ vào lòng an ủi ( tên này đúng là giả ngu hay thật)
“ anh ko biết hay giả vờ ko biết?chúng ta là anh em, ko phải là nam nữ bình thường. yêu nhau là tội lỗi anh biết ko? Em đang mang tội lỗi ko thể nào tha thứ được anh bảo em ko khóc thì làm sao đây?” nhỏ nghẹn ngào nói trong nước mắt
“ em sẽ đi! Ko bao giờ trở lại nơi này nữa” nhỏ dứt khoát 1 câu làm hắn giật bắn người.
Nét mặt vẫn giữ được bình tĩnh hắn lại dò hỏi nhỏ “ tại sao em phải đi?em định đi đâu?”
“ em sẽ về Việt Nam. Em muốn rời khỏi cái nơi mang nhiều niềm vui lẫn đắng cay này. Em ko thể nào sống bên cạnh anh được nữa. nếu tiếp tục nhìn thấy anh em sẽ đau lòng mà ૮ɦếƭ mất” nhỏ lại khóc nấc lên
Ngược lại với vẻ bi thương của nhỏ, mặt hắn giờ thoải mái hết cỡ. hắn mĩm cười ôm chặt lấy nhỏ thì thầm “ ngốc này, nói yêu anh mà lại muốn rời xa anh là sao? Ai cho em cái quyền đó hả? anh cho e biết nếu em đã yêu anh thì ko được thay đổi đâu đấy.”
Giờ này tới phiên nhỏ thể hiện nét mặt ngu ngơ như hắn lúc nảy. trong lòng nhỏ hỗn loạn vì lời nói của hắn “ anh bị điên rồi sao? Ko thể như vậy được” nhỏ thầm nghĩ rồi lắc đầu ko thôi. Cố vùng khỏi cánh tay của hắn nhỏ vụt chạy đi nhưng hắn lại nhanh tay ghì nhỏ lại làm cả 2 ngả lên giường với tư thế vô cùng nguy hiểm.