Trực giác của cô nói cho cô biết, Trần Sĩ Kiệt có thể khác thường như vậy nhất định là có mưu đồ.
"Tiểu Nhân, em nói như vậy, làm cho anh thực thương tâm." Trần Sĩ Kiệt làm bộ đến nổi chỉ kém không móc tim móc phổi ra nữa mà thôi. "Anh chỉ muốn cùng em bồi dưỡng cảm tình, thuận tiện hướng em nói lời cảm tạ mà thôi."
"Lời cảm tạ tôi tiếp nhận." Mặc kệ là vì nguyên nhân gì. "Về phần bồi dưỡng cảm tình thì không cần."
die»ndٿanl«equ»yd«on
Cô với anh có cái tình cảm gì để mà bồi dưỡng chứ!
"Đừng cự tuyệt nhanh như vậy chứ!" Trần Sĩ Kiệt cười cười.
"Tôi là ăn ngay nói thẳng, tránh lãng phí thời gian của mọi người." Cô cũng hi vọng anh cũng nên chiếu theo tinh thần chung như vậy mà làm.
"Tiểu Nhân, nếu như anh nói anh muốn theo đuổi em thì sao?" Câu nói của anh lại làm cho cô giật mình nhảy cách một bước dài, Trần Sĩ Kiệt ngoài buồn cười, không quên sự nho nhã mà đở lấy eo của cô để tránh cô ngã xuống.
Anh nhớ rõ, thần kinh vận động của cô kém đến nổi có thể khiến cho người khác rơi vào tình trạng khi*p sợ.
"Đây là đang làm cái gì?" Tào Doãn Anh đột nhiên xuất hiện tại cửa ra vào đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh tay đặt bên hông cô, lửa giận hừng hực rất nhanh đã bốc lên thành hình.
"Tào tổng." Trần Sĩ Kiệt thản nhiên chào hỏi, sau khi xác định Từ Như Nhân đã đứng vững, mới chậm rãi thu tay lại.
"Trần tổng, hôm nay đặc biệt tới tìm trợ lý của tôi?" Ánh mắt vẫn sáng quắc như cũ, nhưng hiện tại lại thay đổi sang nhìn chằm chằm vào mặt không chút biểu tình của Từ Như Nhân.
Sau khi xem xét xong, lại càng tức giận hơn, bởi vì nét mặt của cô lại lạnh nhạt trước sau như một.
Theo tình huống nhìn thấy mới vừa rồi, cô không thể nào có biểu hiện bình tĩnh như vậy mới đúng chứ?
"Doãn Anh, anh cứ gọi tên của tôi thì được rồi, nếu là thủ trưởng của Tiểu Nhân, không cần phải lạnh nhạt như vậy." Trần Sĩ Kiệt rất tự động mà "Xưng danh", sau đó mới trả lời vấn đề của anh.
"Tôi đã chọn một vài món quà đưa cho cô ấy, muốn tới đây nhìn xem phản ứng của cô, bất quá Tiểu Nhân hình như không được thích lắm." Trần Sĩ Kiệt đáp rất đúng tình hợp lý, ánh mắt nhìn về phía cô bao hàm sủng nịch, như là đang đối với một tình nhân hay có tính bướng bỉnh, đã không thể làm gì lại không nỡ trách cứ.
Tào Doãn Anh lúc này mới chú ý tới đống hộp quà tựa như cái núi nhỏ ở một bên, biểu lộ có chút vặn vẹo.
"Vậy sao? Tới nay tôi mới biết trợ lý này của tôi lại có tính hay bắt bẻ như vậy ah!" Anh thấy Từ Như Nhân nhắm mắt lại, như là chịu đựng cái gì, cuối cùng đã lộ chút biểu cảm. "Hình như cũng không biết rõ em thích cái gì?"
Điều này cũng làm cho anh nghĩ đến, cũng đã ở bên cạnh cô vài năm, tuy mỗi năm anh đều ở bên cạnh cô, lại không hề tặng cô một món quà sinh nhật nào, cho dù có muốn tặng quà, cũng không nghĩ ra cái gì thích hợp với cô.
Từ Như Nhân không muốn trả lời, cũng không muốn phải nhìn hai đàn ông này nữa.
"Tổng giám đốc, tìm tôi có việc?" Cô tình nguyện đem tinh lực đặt vào công việc.
Cái thái độ công thức hoá kia của cô làm cho Tào Doãn Anh bất mãn, anh còn tưởng rằng trải qua đêm qua, tình huống giữa hai người sẽ có biến chuyển, xem ra là do anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, trong mắt người phụ nữ này một chút tiến triển cũng không có!
"Các người công việc bề bộn, tôi xin phép đi trước." Trần Sĩ Kiệt lập tức thấy tình thế không đúng, thật biết điều mà rời đi."Tiểu Nhân, anh gọi điện thoại cho em sau nhà."
"Không cần." Từ Như Nhân lườm anh, cắn răng cảnh cáo. "Nhớ rõ tìm người tới mang đồ trở về!"
"Được, em nói như thế nào anh làm như thế ấy." Trần Sĩ Kiệt tốt tính cười cười. "Doãn Anh, tôi xin phép cáo từ trước, thời gian ký kết hợp đông đợi lát nữa sẽ có người tới thông bào sau."
Tào Doãn Anh cứng ngắc gật đầu, chờ Trần Sĩ Kiệt đi rồi, liền dùng sức đóng cửa lại cả cửa ban công cũng đóng, ngăn cách tất cả các hình ảnh cùng tiếng vang.
"Làm sao vậy?" Từ Như Nhân khẽ nhíu mày, một giây sau đã bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng.
Cô ngẩng đầu muốn nhìn rõ nét mặt của anh, lại đón nhận nụ hôn của anh, nụ hôn này mang một ít ý tứ hàm xúc của trừng phạt cùng tuyên thệ nặng nề mà ở trên miệng cô tàn sát bừa bãi, cuồng ngạo mà chà đạp cô, xâm nhập vào trong, lại làm cho cô không có không gian nào để mà lui bước.
"Anh. . . . . ." Thẳng đến lúc được thả ra, cô vẫn khó dấu được sự kinh ngạc.
Anh rõ ràng ở công ty, tại phòng làm việc của cô mà hôn cô? Không phải từ trước đến nay anh luôn yêu cầu công và tư rõ ràng sao?
"Đừng để cho anh thấy anh ta chạm vào em lần nữa." Câu nói mang theo nộ khí khấp trời mà cảnh cáo, cứ như vậy từ trong miệng Tào Doãn Anh nói ra.
"Em. . . . . . Anh ta. . . . . . Chúng em không phải. . . . . ." Khó thấy được khi mà cô không biết nên giải thích như thế nào về chuyện vừa rồi.
"Nhớ kỹ lời của anh." Bàn tay xoa đôi má ửng hồng của cô, giọng điệu là không cho phép chất vấn. "Giữa chúng ta, anh tuyệt đối không cho phép tồn tại những người khác."
Từ Như Nhân nhìn thẳng vào anh, không nói được gì.
Nhìn anh đi ra khỏi phòng làm việc của mình, cô vẫn còn đang trong suy nghĩ hỗn loạn, không mở miệng được.
bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn
Cả ngày cô đều không yên lòng, liên tục phạm sai lầm, mà cô lại không khống chế được chính mình, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh lúc này.
Anh như vậy, là có ý gì?
"Học trưởng." Từ Như Nhân bày ra dáng vẻ nhiệt tình tươi cười, đi về hướng khu tiếp khách.
"Từ Như Nhân?" So với sự phấn khích nhiệt tình của cô, Cố Nhân Kiệt lại lộ ra biểu hiện bất ngờ ngoài ý muốn."Em làm việc ở đây?"
"Đúng vậy a, chuyện lần này lại phiền đến học trưởng rồi." Cùng đối thủ cạnh tranh tranh chấp chuyện xâm phạm bản quyền độc quyền trên tòa án, công ty đã chính thức thuê Cố Nhân Kiệt làm đối tác trờ thành luật sư đại diện cho công ty bên mình.
"Không dám." Tuy không lâu trước đây hai người đã gặp nhau tuy không nói được nhiều, nhưng Cố Nhân Kiệt vẫn là nhịn không được nhìn Từ Như Nhân thêm vài lần."Em thay đổi không ít."
Nghe thấy anh lần nữa nói như vậy, Từ Như Nhân cười ôn nhu.
"Con người luôn sẽ thay đổi mà!" Hơn nữa cũng đã mười năm trôi qua, cô có muốn không thay đổi cũng không được a?
"Em trưởng thành rồi." Nhìn cô, Cố Nhân Kiệt tự cảm thán mà nói. Lúc trước là một nhân vật học sinh làm cho người khác đau đầu, hiện tại cũng đã thay đổi.
bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn
"Học trưởng, nếu không biết anh mà chứng kiến biểu lộ này của anh, sẽ hiểu lầm anh là ba của em đấy!" Từ Như Nhân trêu ghẹo nói, khiến anh phải khẽ cười.
"Đợi chút nữa cũng nhau ăn cơm được không?" Cố Nhân Kiệt hỏi thăm."Anh trở về mấy tháng này đều vô cùng bận rộn, khó có dịp trùng hợp như vậy được gặp gỡ em, cho học trưởng một cái mặt mũi được không?"
"Được!" Câu trả lời của cô lại làm cho không ít người thay đổi sắc mặt. "Học trưởng là muốn tìm em ôn chuyện sao? Em chỉ làm vì nể mặt anh thôi nha, nếu như vì mời em mà có người sinh tức giận cái gì, em không biết đâu ah!"
Cố Nhân Kiệt cười lên, xem ra cô đã biết rõ chuyện Phương Hạnh Nhạc đang cùng mình cáu kỉnh rồi. Cũng khó trách, ba người các cô cảm tình từ trước đến này đều rất tốt.
"Cô ấy nói gì đó sao?"
"Em nói em không biết ah!" Từ Như Nhân cười đến rất vô tội, cái bộ dạng như đang có âm mưu kia bất đồng ngày thường lại làm cho các đồng nghiệp ở một bên mỗi người ai náy khóe mắt đều rút gân.
Không giống như khi đối với Trần Sĩ Kiệt tận lực lạnh nhạt cùng giữ một khoảng cách, Từ Như Nhân khi ở trước mặt Cố Nhân Kiệt lại hoàn toàn bất đồng rất thân thiện, cô thậm chí lộ ra bộ dạng tinh khiết tươi cười ấm áp bình thường ở công ty khó có thể nhìn thấy, mềm hoá ngũ quan mà ngày thường vẫn ra vẻ lạnh lùng, lại làm cho các đồng nghiệp ở một bên vốn đã nhận thức cô nhiều năm lần đầu tiên phát giác, nguyên lai Từ trợ lý một mực cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, cũng có thể thoạt nhìn thân thiết như vậy. . . . . . Hơn nữa rất đáng yêu.
Trước kia không có chú ý, cô cười cười náo như vậy, mọi người mới phát giác, kỳ thật Từ Như Nhân có một khuôn mặt tròn trịa như mặt em bé vậy, lại còn có má lúm đồng tiền nữa đây này!
Nhưng chỉ là chưa từng trước mặt người khác bày ra dáng vẻ tươi cười này, khiến cho Tào Doãn Anh vừa vào cửa mặt đen như đít nồi.
"Trợ lý Từ thật sự là quen biết rộng lớn, ngay cả luật sư Nhân Kiệt mà cũng quen biết." Một Trần Sĩ Kiệt cũng còn chưa có xử lý sạch, hiện tại lại còn thêm một tên Cố Nhân Kiệt?
Nghênh hướng ánh mắt lạnh lẽo của Tào Doãn Anh, Từ Như Nhân phút chốc thu hồi khuôn mặt vui đùa, lại làm cho ánh mắt của anh càng thêm giận dữ.
Cùng người khác có thể nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi đối mặt với anh cũng chỉ có cái sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn như vậy thôi sao?